Chương : 182
Âu Hân thấy anh lại yên lặng, sợ sẽ làm lỡ mất thời gian tốt của cô.
- Anh gọi có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì em cúp máy, tối về sẽ nói chuyện với anh sau.
- Em đang ở đâu?
Âu Hân liếc nhìn người phụ nữ vẫn đứng bất động trước mặt.
- Trước cổng Hạ gia.
Âu Hân loáng thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện với anh, thuận lợi tìm được lí do cúp máy.
- Nếu anh bận vậy em cúp máy trước.
Sau đó cô cúp máy luôn, chỉ kịp để Vương Kì Hạo ở bên kia nghe xong câu nói của cô. Vương Kì Hạo nhìn màn hình điện thoại đã tắt, môi mỏng mím thành một đường thẳng, phóng ánh mắt đầy sát khí đến người đột nhiên đến không đúng lúc đang báo cáo trước mặt. Người kia dây thanh quản giống như ngừng hoạt động, không phát ra tiếng gì nữa, hai chân mềm nhũn như sắp ngã nhìn Vương Kì Hạo. Thức thời mới là kẻ có thể sống sót. Người nọ vội gập tài liệu, cúi đầu tháo lui. Dù sao cũng chỉ là bản báo cáo, không nên để vì chuyện nhỏ mà mất mạng.
Người kia ra đến cửa thì gặp Trương Hạ. Trương Hạ gặp gương mặt toát mồ hôi của anh ta, giọng điệu có chút trêu chọc.
- Lại không làm tốt công việc? Không còn muốn thăng chức nữa sao?
Người kia đưa cánh tay lau mồ hôi trên trán, giọng vẫn còn bị ảnh hưởng bởi người nào đó, có chút run run. Tay kia giơ bản báo cáo đã làm chi tiết lên.
- Không phải. Báo cáo này tôi mất công sức ba ngày thức trắng để làm, còn chưa tận tâm?
- Ba ngày không nghỉ? Sắc mặt quả thật rất kém.
Người nọ thấp giọng.
- Thiếu soái vừa nói chuyện với Thiếu phu nhân, tôi không biết nên đi vào báo cáo.
Trương Hạ bật cười, phá điện thoại của Thiếu soái và thiếu phu nhân, cảm thấy chán sống rồi sao? Sau đó anh chàng Trương không ngờ là mình cũng bị chiếu tướng. Trương Hạ liếc ánh nhìn sắc lẹm nhìn người kia, người kia đáp lại bằng một nụ cười an ủi, động viên.
Trương Hạ đứng trước cửa, chỉnh lại bộ quân phục, ho khan vài tiếng rồi gõ cửa đi vào. Chân này đập mạnh chân kia, Trương Hạ giơ tay lên chào. Vương Kì Hạo không ngẩng mặt, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cậu lại gần. Trương Hạ khó hiểu lam theo, lúc đến bên cạnh anh thì hơi khuỵu chân xuống.
- Cậu... tìm mua giúp tôi một con mèo.
- Dạ?!
Trương Hạ ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Vương Kì Hạo, chỉ thấy hai hàng lông mày của anh đang cau lại, có vẻ rất khó chịu. Trương Hạ nhanh chóng sửa lời.
- Thiếu soái muốn tặng mèo cho Thiếu phu nhân sao?
- Bảo cậu mua thì cậu cứ mua.
- Í tôi là, ngài muốn tặng giống mèo gì cho Thiếu phu nhân, tôi mới có thể...mua được.
Vương Kì Hạo suy nghĩ một chút.
- Loại nào mà con gái hay thích.
Trương Hạ "dạ" một tiếng, xoay người cúi chào đi ra khỏi phòng.
Ở bên kia Âu Hân nghe điện thoại xong thì quay lại nói chuyện với người phụ nữ kia.
- Chúng ta nói đến đâu rồi ấy nhỉ?
Người phụ nữ mấp máy môi muốn nói, nhưng cổ họng như nghẹn ứ lại không phát ra âm thanh gì. Cuối cùng chỉ có thể nói bằng âm lượng thật nhỏ, thật run.
- Cô... là....
- Tôi tên Đồng Âu Hân.
Người phụ nữ nghe thấy không phải họ Hạ, tảng đá trong lòng rơi xuống, nhưng cũng không dám thả lỏng cơ thể, cô gái trẻ trước mặt này vừa ra khỏi Hạ gia, chắc chắn là phải có quan hệ thân thiết thì bảo vệ mới cho vào, người ta lại còn là.... Thiếu soái phu nhân nữa.
Âu Hân đoán được người phụ nữ đang nghĩ gì, vui vẻ hào sảng mà nói:
- Hôm trước tôi có gặp Hạ đại tiểu thư, cô ấy làm rơi đồ ở chỗ tôi, tôi thuận đường nên đem đến trả.
Chỉ một câu nói liền phủi sạch quan hệ của cô với Hạ gia. Âu Hân cũng nghĩ, người phụ nữ này không biết cô là được Hạ gia nhận nuôi, nên mới nghi ngờ mà hỏi cô có quan hệ gì. E ngại thân phận hiện tại của cô, nếu biết Hạ gia có Vương gia chống lưng, người phụ nữ này sẽ đập tắt màn kịch hay sắp diễn ra mất.
Vừa rồi lúc đi qua, vì người phụ nữ này đang gào to, cô nhất thời có thể suy đoán được chị ta là ai, đến đây làm gì. Một vở kịch hay, nên được đầu tư trong khả năng vốn có của mình, không nên e ngại nó có ảnh hưởng lớn mà dập tắt mất, như vậy rất đáng tiếc.
Người phụ nữ quan sát vẻ mặt vui vẻ của Âu Hân, không còn nghi ngờ gì nữa, chị ta nói một cách kinh miệt.
- Phu nhân này, thấy cô xinh đẹp hiền lành, tôi nhắc nhở cô một câu. Đừng bao giờ du thiệp với Hạ gia, bọn họ cả nhà đều là một lũ khốn nạn mặt dày như nhau.
Âu Hân ngay lập tức tỏ ra kinh ngạc.
- Sao chị lại nói vậy? Hạ đại tiểu thư rất xinh đẹp, còn rất tốt bụng nữa.
Người phụ nữ liền cười ha ha. Âu Hân thì muốn tát vào mặt mình một cái, nói sai sự thật là điều đáng ăn tát nhất.
- Phu nhân, cô đừng để vẻ ngoài của họ đánh lừa. Cô có biết không, Hạ nhị tiểu thư là một con đàn bà đi cướp chồng người khác.
Âu Hân rất phối hợp, ngạc nhiên đến tròn mắt, gương mặt hiện rõ chữ "thật không thể tin được".
- Có chuyện đó sao?
Người phụ nữ liền đem toàn bộ câu chuyện "chiến tích hiển hách" của Hạ Sương Sương ra kể cho cô nghe.
- Cô ta đến làm học sinh trao đổi ở trường tôi, ban đầu thấy cô ta xinh đẹp lại ngoan ngoãn, chăm học, tôi liền bị vẻ ngoài của cô ta đánh lừa, lại biết lão già nhà tôi là thầy ở trường cũ của cô ta, sinh lòng hiếu khách nên mời về nhà chơi. Ai biết đâu cái dòng đ* th*** nhà cô ta, lại quyến rũ giật chồng ngươi khác, còn vác nghiệt chủng đến bắt tôi phải ly hôn. Bây giờ làm ầm chuyện nên rồi, gia đình cô ta liền đấu nhẹm cô ta đi. Tưởng gia đình bọn họ dánh giá lắm sao, đứa con gái lớn cũng chửa hoang, đã phá thai đến mấy lần rồi cũng không biết, muốn giấu nhẹm chuyện này đi sao, đừng có mơ. Không phải con đ* đó muốn được chịu trách nhiệm sao, tôi cho cô ta chứ cũng đéo thèm cái loại đàn ông ấy nữa, không phải muốn làm lớn chuyện lên sao, bây giờ tôi giúp cô ta làm lớn chuyện nên rồi, cô ta lại chơi trò mất tích. Muốn diễn kịch cho ai xem.
Người phụ nữ nói với giọng đầy tức giận, hai mắt long sòng sọc, Âu Hân thật muốn giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Chị kể chuyện rất hay, nếu có thể tôi cũng muốn giúp chị một tay, lan truyền tin này xa được bao nhiêu liền xa bấy nhiêu.
Người phụ nữ nhìn đến vẻ mặt "không dám tin" của Âu Hân, giọng liền hạ xuống thanh âm nhỏ nhất, lại muốn nhắc nhở.
- Cô tốt nhất đừng nên có quan hệ gì với bọn họ. Chỉ hại thân mà thôi.
Âu Hân làm ra vẻ mặt "miễn cưỡng" chấp nhận đồng tình, vẻ mặt khiếp sợ kinh ngạc khẽ gật đầu. Sau đó liền liếc mắt nhìn Viên Tiểu Trạch đứng chéo đằng sau. Viên Tiểu Trạch hiểu ý, tiến lên nói chuyện với người bảo vệ cổng.
Âu Hân nhỏ giọng nói với người phụ nữ.
- Tôi không biết chuyện chị kể đúng hay sai, dù sao đây cũng không phải chuyện đùa, nên ngồi lại một chỗ nói chuyện. Hơn nữa... đứa bé cũng không có tội, không nên làm khổ một sinh linh vô tội.
Lời này Âu Hân nói là thật. Cũng thật đáng tiếc cho đứa bé kia, không có phúc khi có một người mẹ như Hạ Sương Sương. Có một người mẹ mà khi lớn lên nó có thể được gắn cho với cái tên là nghiệt chủng, con hoang, mẹ mày là dòng đ* giật chồng ngươi khác. Trẻ con rất đáng yêu, là để yêu thương.
Viên Tiểu Trạch đi lại gần Âu Hân, khẽ gật đầu. Âu Hân liền mỉm cười tao nhã nói với người phụ nữ.
- Tôi chỉ giúp chị được như vậy thôi.
Sau đó cô quay người lên xe, xe về lại Tử Uyển.
- Anh gọi có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì em cúp máy, tối về sẽ nói chuyện với anh sau.
- Em đang ở đâu?
Âu Hân liếc nhìn người phụ nữ vẫn đứng bất động trước mặt.
- Trước cổng Hạ gia.
Âu Hân loáng thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện với anh, thuận lợi tìm được lí do cúp máy.
- Nếu anh bận vậy em cúp máy trước.
Sau đó cô cúp máy luôn, chỉ kịp để Vương Kì Hạo ở bên kia nghe xong câu nói của cô. Vương Kì Hạo nhìn màn hình điện thoại đã tắt, môi mỏng mím thành một đường thẳng, phóng ánh mắt đầy sát khí đến người đột nhiên đến không đúng lúc đang báo cáo trước mặt. Người kia dây thanh quản giống như ngừng hoạt động, không phát ra tiếng gì nữa, hai chân mềm nhũn như sắp ngã nhìn Vương Kì Hạo. Thức thời mới là kẻ có thể sống sót. Người nọ vội gập tài liệu, cúi đầu tháo lui. Dù sao cũng chỉ là bản báo cáo, không nên để vì chuyện nhỏ mà mất mạng.
Người kia ra đến cửa thì gặp Trương Hạ. Trương Hạ gặp gương mặt toát mồ hôi của anh ta, giọng điệu có chút trêu chọc.
- Lại không làm tốt công việc? Không còn muốn thăng chức nữa sao?
Người kia đưa cánh tay lau mồ hôi trên trán, giọng vẫn còn bị ảnh hưởng bởi người nào đó, có chút run run. Tay kia giơ bản báo cáo đã làm chi tiết lên.
- Không phải. Báo cáo này tôi mất công sức ba ngày thức trắng để làm, còn chưa tận tâm?
- Ba ngày không nghỉ? Sắc mặt quả thật rất kém.
Người nọ thấp giọng.
- Thiếu soái vừa nói chuyện với Thiếu phu nhân, tôi không biết nên đi vào báo cáo.
Trương Hạ bật cười, phá điện thoại của Thiếu soái và thiếu phu nhân, cảm thấy chán sống rồi sao? Sau đó anh chàng Trương không ngờ là mình cũng bị chiếu tướng. Trương Hạ liếc ánh nhìn sắc lẹm nhìn người kia, người kia đáp lại bằng một nụ cười an ủi, động viên.
Trương Hạ đứng trước cửa, chỉnh lại bộ quân phục, ho khan vài tiếng rồi gõ cửa đi vào. Chân này đập mạnh chân kia, Trương Hạ giơ tay lên chào. Vương Kì Hạo không ngẩng mặt, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cậu lại gần. Trương Hạ khó hiểu lam theo, lúc đến bên cạnh anh thì hơi khuỵu chân xuống.
- Cậu... tìm mua giúp tôi một con mèo.
- Dạ?!
Trương Hạ ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Vương Kì Hạo, chỉ thấy hai hàng lông mày của anh đang cau lại, có vẻ rất khó chịu. Trương Hạ nhanh chóng sửa lời.
- Thiếu soái muốn tặng mèo cho Thiếu phu nhân sao?
- Bảo cậu mua thì cậu cứ mua.
- Í tôi là, ngài muốn tặng giống mèo gì cho Thiếu phu nhân, tôi mới có thể...mua được.
Vương Kì Hạo suy nghĩ một chút.
- Loại nào mà con gái hay thích.
Trương Hạ "dạ" một tiếng, xoay người cúi chào đi ra khỏi phòng.
Ở bên kia Âu Hân nghe điện thoại xong thì quay lại nói chuyện với người phụ nữ kia.
- Chúng ta nói đến đâu rồi ấy nhỉ?
Người phụ nữ mấp máy môi muốn nói, nhưng cổ họng như nghẹn ứ lại không phát ra âm thanh gì. Cuối cùng chỉ có thể nói bằng âm lượng thật nhỏ, thật run.
- Cô... là....
- Tôi tên Đồng Âu Hân.
Người phụ nữ nghe thấy không phải họ Hạ, tảng đá trong lòng rơi xuống, nhưng cũng không dám thả lỏng cơ thể, cô gái trẻ trước mặt này vừa ra khỏi Hạ gia, chắc chắn là phải có quan hệ thân thiết thì bảo vệ mới cho vào, người ta lại còn là.... Thiếu soái phu nhân nữa.
Âu Hân đoán được người phụ nữ đang nghĩ gì, vui vẻ hào sảng mà nói:
- Hôm trước tôi có gặp Hạ đại tiểu thư, cô ấy làm rơi đồ ở chỗ tôi, tôi thuận đường nên đem đến trả.
Chỉ một câu nói liền phủi sạch quan hệ của cô với Hạ gia. Âu Hân cũng nghĩ, người phụ nữ này không biết cô là được Hạ gia nhận nuôi, nên mới nghi ngờ mà hỏi cô có quan hệ gì. E ngại thân phận hiện tại của cô, nếu biết Hạ gia có Vương gia chống lưng, người phụ nữ này sẽ đập tắt màn kịch hay sắp diễn ra mất.
Vừa rồi lúc đi qua, vì người phụ nữ này đang gào to, cô nhất thời có thể suy đoán được chị ta là ai, đến đây làm gì. Một vở kịch hay, nên được đầu tư trong khả năng vốn có của mình, không nên e ngại nó có ảnh hưởng lớn mà dập tắt mất, như vậy rất đáng tiếc.
Người phụ nữ quan sát vẻ mặt vui vẻ của Âu Hân, không còn nghi ngờ gì nữa, chị ta nói một cách kinh miệt.
- Phu nhân này, thấy cô xinh đẹp hiền lành, tôi nhắc nhở cô một câu. Đừng bao giờ du thiệp với Hạ gia, bọn họ cả nhà đều là một lũ khốn nạn mặt dày như nhau.
Âu Hân ngay lập tức tỏ ra kinh ngạc.
- Sao chị lại nói vậy? Hạ đại tiểu thư rất xinh đẹp, còn rất tốt bụng nữa.
Người phụ nữ liền cười ha ha. Âu Hân thì muốn tát vào mặt mình một cái, nói sai sự thật là điều đáng ăn tát nhất.
- Phu nhân, cô đừng để vẻ ngoài của họ đánh lừa. Cô có biết không, Hạ nhị tiểu thư là một con đàn bà đi cướp chồng người khác.
Âu Hân rất phối hợp, ngạc nhiên đến tròn mắt, gương mặt hiện rõ chữ "thật không thể tin được".
- Có chuyện đó sao?
Người phụ nữ liền đem toàn bộ câu chuyện "chiến tích hiển hách" của Hạ Sương Sương ra kể cho cô nghe.
- Cô ta đến làm học sinh trao đổi ở trường tôi, ban đầu thấy cô ta xinh đẹp lại ngoan ngoãn, chăm học, tôi liền bị vẻ ngoài của cô ta đánh lừa, lại biết lão già nhà tôi là thầy ở trường cũ của cô ta, sinh lòng hiếu khách nên mời về nhà chơi. Ai biết đâu cái dòng đ* th*** nhà cô ta, lại quyến rũ giật chồng ngươi khác, còn vác nghiệt chủng đến bắt tôi phải ly hôn. Bây giờ làm ầm chuyện nên rồi, gia đình cô ta liền đấu nhẹm cô ta đi. Tưởng gia đình bọn họ dánh giá lắm sao, đứa con gái lớn cũng chửa hoang, đã phá thai đến mấy lần rồi cũng không biết, muốn giấu nhẹm chuyện này đi sao, đừng có mơ. Không phải con đ* đó muốn được chịu trách nhiệm sao, tôi cho cô ta chứ cũng đéo thèm cái loại đàn ông ấy nữa, không phải muốn làm lớn chuyện lên sao, bây giờ tôi giúp cô ta làm lớn chuyện nên rồi, cô ta lại chơi trò mất tích. Muốn diễn kịch cho ai xem.
Người phụ nữ nói với giọng đầy tức giận, hai mắt long sòng sọc, Âu Hân thật muốn giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Chị kể chuyện rất hay, nếu có thể tôi cũng muốn giúp chị một tay, lan truyền tin này xa được bao nhiêu liền xa bấy nhiêu.
Người phụ nữ nhìn đến vẻ mặt "không dám tin" của Âu Hân, giọng liền hạ xuống thanh âm nhỏ nhất, lại muốn nhắc nhở.
- Cô tốt nhất đừng nên có quan hệ gì với bọn họ. Chỉ hại thân mà thôi.
Âu Hân làm ra vẻ mặt "miễn cưỡng" chấp nhận đồng tình, vẻ mặt khiếp sợ kinh ngạc khẽ gật đầu. Sau đó liền liếc mắt nhìn Viên Tiểu Trạch đứng chéo đằng sau. Viên Tiểu Trạch hiểu ý, tiến lên nói chuyện với người bảo vệ cổng.
Âu Hân nhỏ giọng nói với người phụ nữ.
- Tôi không biết chuyện chị kể đúng hay sai, dù sao đây cũng không phải chuyện đùa, nên ngồi lại một chỗ nói chuyện. Hơn nữa... đứa bé cũng không có tội, không nên làm khổ một sinh linh vô tội.
Lời này Âu Hân nói là thật. Cũng thật đáng tiếc cho đứa bé kia, không có phúc khi có một người mẹ như Hạ Sương Sương. Có một người mẹ mà khi lớn lên nó có thể được gắn cho với cái tên là nghiệt chủng, con hoang, mẹ mày là dòng đ* giật chồng ngươi khác. Trẻ con rất đáng yêu, là để yêu thương.
Viên Tiểu Trạch đi lại gần Âu Hân, khẽ gật đầu. Âu Hân liền mỉm cười tao nhã nói với người phụ nữ.
- Tôi chỉ giúp chị được như vậy thôi.
Sau đó cô quay người lên xe, xe về lại Tử Uyển.