Chương : 183
Âu Hân vừa xuống xe ở cổng Tử Uyển thì gặp Vương Thiên Nguyên. Cô liếc nhìn Viên Tiểu Trạch đứng đằng sau, thấy cậu không có ý gì là muốn rời đi, mà Vương Thiên Nguyên cũng không có biểu hiện gì là muốn nói chuyện riêng nên cô cũng không nên tiếng nữa. Thờ ơ nhìn cậu, Vương Thiên Nguyên đột nhiên mỉm cười đi tới. Âu Hân nhìn thấy nụ cười, bất chi bất giác lùi lại hai bước.
- Muốn tới đây tạm biệt chị dâu, chị cũng không nể mặt một chút gì sao?
Xác định nụ cười của Vương Thiên Nguyên đơn giản chỉ là nụ cười giao tiếp, Âu Hân miễn cưỡng lại gần.
- Tạm biệt? Tính đi đâu sao?
- ừ! Sang Đức du học.
- Ồ?
Âu Hân cũng đơn giản "ồ" một tiếng rồi yên lặng.
Vương Thiên Nguyên nở nụ cười khổ nhìn cô.
- Chị quả thật rất độc ác, rất nhẫn tâm. Đến một tia hy vọng cuối cùng cũng muốn diệt tận gốc.
Âu Hân hiểu cậu ta đang nói gì. Cậu ta đi du học, cô lại không phải mẹ cậu ta, cậu ta lại chạy đến báo với cô làm gì? Còn không phải muốn thông qua cô, gặp lại cô gái mà bản thân đã ngu muội từ bỏ sao?
Vương Thiên Nguyên đã nhận được câu trả lời, dù không chấp nhận lời trả lời ấy nhưng vẫn điềm tĩnh mỉm cười rời đi. Lúc cậu đi cách Âu Hân khoảng năm bước chân, Âu Hân tốt bụng chúc một câu.
- Vương Thiên Nguyên, lên đường bình an. Đã nhận được một bài học quý rồi, sau này phải biết trân trọng người con gái hết lòng yêu thương mình, đừng làm người ta phải tổn thương, đừng để đến lúc người ta lại giới thiệu con người ta với cậu: Chào chú đi con, đây là bạn cũ của mẹ.
Vương Thiên Nguyên nở nụ cười khổ cùng thê lương, không quay đầu lại, đưa tay lên vẫy vẫy làm điểu tạm biệt.
- Biết rồi.
Âu Hân cười như không người nhìn bóng lưng đơn độc của cậu bước lên xe, cô cũng xoay người bước vào trong. Đúng lúc này ánh mắt cô lại lướt qua một điểm, liền dừng mắt lại. Cô chắc chắn mắt mình không nhìn lầm, rõ ràng có người đang nhìn về đây nhưng khi cô quay ra lại rụt đầu vào. Âu Hân nhíu mày muốn bước lại gần, nhưng khi cô còn cách chỗ đó khoảng mười bước chân thì có một chiếc xe đen phóng ra. Âu Hân bị bất ngờ chưa kịp né thì đã có người kéo tay cô lại. Chiếc xe đen cứ như vậy lao vút qua cô.
Âu Hân mở mắt nhìn, thấy trước mặt là quân hàm trên vai áo. Cô liền mỉm cười nhìn lên. Vương Kì Hạo cau mày, đem vòng tay của mình nới lỏng ra.
Âu Hân cướp lời ngay.
- Hôm nay anh về sớm.
- Anh không về sớm liệu em còn nguyên vẹn đứng đây?
Âu Hân kéo lấy tay anh đi vào Tử Uyển, vừa đi vừa nói.
- Chúng ta vào trong nhà nói chuyện.
Hai người một trước một sau ngồi xuống ghế sô pha cạnh nhau. Âu Hân còn chưa kịp nói, trước mặt liền xuất hiện một con vật to lớn.
Âu Hân bị kích cỡ to lớn của nó dọa sợ, cô vội trèo vào lòng Vương Kì Hạo ôm chặt anh. Gương mặt Vương Kì Hạo liền tỏ ra rất vui, Âu Hân cũng không biết là anh vui cái gì.
- Đây là chó Ngao Tây Tạng cái, rất thân thiện với con người.
Âu Hân tròn mắt nhìn Vương Kì Hạo.
- Anh mua nó?
- Thấy rất đáng yêu nên mua về tặng em.
Âu Hân chỉ biết ngượng cười. Mua một con chó Ngao to lớn về tặng cô, với gương mặt giống như sư tư, mắt thẩm mĩ của Vương Kì Hạo liền nói nó rất dễ thương. Âu Hân không phủ định, chỉ với lớp lông của nó, cô đúng là đặc biệt thích, nhưng kích cỡ quá to lớn, gương mặt đôi chút giống như mặt sư tử, cộng thêm màu lông màu nâu, cô vẫn không thể làm quen được. So với Tiểu Bạch nhỏ bé mà Dịch Cẩn tặng cô, Âu Hân vẫn là thích Tiểu Bạch hơn.
Vương Kì Hạo nhìn ra được vẻ mặt không muốn cười của cô, hai hàng lông mày liền cau chặt lại, gắt gao ôm lấy em cô, gằn giọng.
- Em không thích?
Âu Hân bị ép nhìn gương mặt tức giận của anh, không hiểu bản thân làm ảnh giận dữ cái gì, cô từ đầu tới cuối vẫn là chưa có làm gì đi. Nhưng mà cô không thể nói rằng không thích được, dù sao cũng là quà anh tặng cô, vậy là cô nhanh miệng cười tươi nói.
- Không có, không có. Em rất thích, chỉ là không kịp làm quen bản thân có thêm một vật cưng với kích cỡ to lớn. Quà anh tặng, em đều thích hết.
Âu Hân cười nịnh nọt, giọng nói đầy vui vẻ và hạnh phúc, tay cô còn rảnh rỗi vẽ vòng trên ngực Vương Kì Hạo. Vương Kì Hạo bắt lấy tay cô đưa lên môi hôn nhẹ, lại không dừng lại hôn thêm vài cái nữa, sau đó bao trọn bàn tay trắng nõn, nhỏ nhắn của cô vào trong bàn tay to lớn có chút thô ráp của anh.
- Em thích là được rồi. Cứ gọi nó là Tiểu Ngao, nó được huấn luyện trong quân đội rồi, rất ngoan ngoãn, rất nghe lời.
Âu Hân không ngờ con vật dễ thương mà Vương Kì Hạo tặng cô lại là chó huấn luyện của quân đội. Chó huấn luyện của quân đội mà anh cũng dám mang ra tặng cô làm vật cưng, bá đạo quá cũng không phải chuyện tốt.
Vương Kì Hạo ban đầu có ý muốn tặng cô một con mèo, nhưng sau đó ra sân huấn luyện lính mới lại nhìn thấy một con Ngao Tây Tạng đang tập luyện rất vừa mắt, rất hài lòng lên đem nó về tặng Âu Hân. Dù sao trong quân khu vẫn còn rất nhiều loài chó khác, anh lấy lí do mang một con về bảo vệ Tử Uyển cũng không ai dám nói gì. Nghe cô dùng biểu cảm vui vẻ nói rất thích, trong lòng liền cảm thấy có chút vui sướng tự hào.
Dịch Cẩn đem tặng vợ anh một con chuột bé tí, liền lên mặt lạnh nói chuyện khoe khoang với anh, bây giờ anh liền tặng vợ một con Ngao cái to lớn, xem ai mới là người thắng, ai mới là người có quyền đắc ý.
Nhưng một thời gian sau Vương Kì Hạo tự nhận thấy hành động này của mình thật ngu ngốc, là một quyết định ngu ngốc nhất từ trước đến giờ anh từng làm.
Âu Hân miễn cưỡng đưa tay vuốt ve cái đầu của Tiểu Ngao, nhưng sau vài cái vuốt ve liền thật sự vui vẻ đem tay vuốt khắp người Tiểu Ngao, Tiểu Ngao hình như cũng rất thích hành động này của cô, cái đuôi cuộn cao trên lưng tỏ ra vui sướng mà có chút vểnh cao hơn, mắt nó hơi híp lại tỏ ra rất thoải mái.
Âu Hân muốn rời khỏi lồng Vương Kì Hạo đem con vật to lớn với lớp lông dày này ôm vào người nhưng tay Vương Kì Hạo cứ giữ chặt eo cô. Âu Hân sau đó liền nhớ ra có việc cần nói với anh, ngoan ngoãn ngồi lại trên đùi anh.
- Ông xã, vừa rồi em phát hiện có người theo dõi Tử Uyển.
- Đã theo dõi được hai ngày nay rồi.
Âu Hân kinh ngạc nhìn anh.
- Anh biết?
- Tử Uyển không phải nơi ai muốn nhìn là nhìn.
Âu Hân xụ mặt, cũng đúng. Tử Uyển có chả khác gì cái dinh tổng thống, mật độ an ninh cùng canh phòng rất nghiêm ngặt. Không phải người nào cũng vào được, muốn ra ngoài cũng là chuyện khó. Ngay cả đến Vương phu nhân, là mẹ của Vương Kì Hạo mà anh không đồng ý bà cũng không thể vào. An ninh canh phòng tốt như vậy, tên theo dõi kia sớm đã bị phát hiện, chỉ là đến giờ phút này còn cảm thấy bản thân chưa bị lộ là do có nguyên nhân.
Âu Hân nâng mắt nhìn anh.
- Anh muốn làm gì?
- Bọn chúng là lính đánh thuê Trung Đông do Trương Hạ Sảnh thuê.
Âu Hân muốn chửi Trương Hạ Sảnh một câu: Đồ ngu ngốc, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Còn thuê cả lính đánh thuê Trung Đông, muốn chơi một trận cuối cùng sao?
- Muốn tới đây tạm biệt chị dâu, chị cũng không nể mặt một chút gì sao?
Xác định nụ cười của Vương Thiên Nguyên đơn giản chỉ là nụ cười giao tiếp, Âu Hân miễn cưỡng lại gần.
- Tạm biệt? Tính đi đâu sao?
- ừ! Sang Đức du học.
- Ồ?
Âu Hân cũng đơn giản "ồ" một tiếng rồi yên lặng.
Vương Thiên Nguyên nở nụ cười khổ nhìn cô.
- Chị quả thật rất độc ác, rất nhẫn tâm. Đến một tia hy vọng cuối cùng cũng muốn diệt tận gốc.
Âu Hân hiểu cậu ta đang nói gì. Cậu ta đi du học, cô lại không phải mẹ cậu ta, cậu ta lại chạy đến báo với cô làm gì? Còn không phải muốn thông qua cô, gặp lại cô gái mà bản thân đã ngu muội từ bỏ sao?
Vương Thiên Nguyên đã nhận được câu trả lời, dù không chấp nhận lời trả lời ấy nhưng vẫn điềm tĩnh mỉm cười rời đi. Lúc cậu đi cách Âu Hân khoảng năm bước chân, Âu Hân tốt bụng chúc một câu.
- Vương Thiên Nguyên, lên đường bình an. Đã nhận được một bài học quý rồi, sau này phải biết trân trọng người con gái hết lòng yêu thương mình, đừng làm người ta phải tổn thương, đừng để đến lúc người ta lại giới thiệu con người ta với cậu: Chào chú đi con, đây là bạn cũ của mẹ.
Vương Thiên Nguyên nở nụ cười khổ cùng thê lương, không quay đầu lại, đưa tay lên vẫy vẫy làm điểu tạm biệt.
- Biết rồi.
Âu Hân cười như không người nhìn bóng lưng đơn độc của cậu bước lên xe, cô cũng xoay người bước vào trong. Đúng lúc này ánh mắt cô lại lướt qua một điểm, liền dừng mắt lại. Cô chắc chắn mắt mình không nhìn lầm, rõ ràng có người đang nhìn về đây nhưng khi cô quay ra lại rụt đầu vào. Âu Hân nhíu mày muốn bước lại gần, nhưng khi cô còn cách chỗ đó khoảng mười bước chân thì có một chiếc xe đen phóng ra. Âu Hân bị bất ngờ chưa kịp né thì đã có người kéo tay cô lại. Chiếc xe đen cứ như vậy lao vút qua cô.
Âu Hân mở mắt nhìn, thấy trước mặt là quân hàm trên vai áo. Cô liền mỉm cười nhìn lên. Vương Kì Hạo cau mày, đem vòng tay của mình nới lỏng ra.
Âu Hân cướp lời ngay.
- Hôm nay anh về sớm.
- Anh không về sớm liệu em còn nguyên vẹn đứng đây?
Âu Hân kéo lấy tay anh đi vào Tử Uyển, vừa đi vừa nói.
- Chúng ta vào trong nhà nói chuyện.
Hai người một trước một sau ngồi xuống ghế sô pha cạnh nhau. Âu Hân còn chưa kịp nói, trước mặt liền xuất hiện một con vật to lớn.
Âu Hân bị kích cỡ to lớn của nó dọa sợ, cô vội trèo vào lòng Vương Kì Hạo ôm chặt anh. Gương mặt Vương Kì Hạo liền tỏ ra rất vui, Âu Hân cũng không biết là anh vui cái gì.
- Đây là chó Ngao Tây Tạng cái, rất thân thiện với con người.
Âu Hân tròn mắt nhìn Vương Kì Hạo.
- Anh mua nó?
- Thấy rất đáng yêu nên mua về tặng em.
Âu Hân chỉ biết ngượng cười. Mua một con chó Ngao to lớn về tặng cô, với gương mặt giống như sư tư, mắt thẩm mĩ của Vương Kì Hạo liền nói nó rất dễ thương. Âu Hân không phủ định, chỉ với lớp lông của nó, cô đúng là đặc biệt thích, nhưng kích cỡ quá to lớn, gương mặt đôi chút giống như mặt sư tử, cộng thêm màu lông màu nâu, cô vẫn không thể làm quen được. So với Tiểu Bạch nhỏ bé mà Dịch Cẩn tặng cô, Âu Hân vẫn là thích Tiểu Bạch hơn.
Vương Kì Hạo nhìn ra được vẻ mặt không muốn cười của cô, hai hàng lông mày liền cau chặt lại, gắt gao ôm lấy em cô, gằn giọng.
- Em không thích?
Âu Hân bị ép nhìn gương mặt tức giận của anh, không hiểu bản thân làm ảnh giận dữ cái gì, cô từ đầu tới cuối vẫn là chưa có làm gì đi. Nhưng mà cô không thể nói rằng không thích được, dù sao cũng là quà anh tặng cô, vậy là cô nhanh miệng cười tươi nói.
- Không có, không có. Em rất thích, chỉ là không kịp làm quen bản thân có thêm một vật cưng với kích cỡ to lớn. Quà anh tặng, em đều thích hết.
Âu Hân cười nịnh nọt, giọng nói đầy vui vẻ và hạnh phúc, tay cô còn rảnh rỗi vẽ vòng trên ngực Vương Kì Hạo. Vương Kì Hạo bắt lấy tay cô đưa lên môi hôn nhẹ, lại không dừng lại hôn thêm vài cái nữa, sau đó bao trọn bàn tay trắng nõn, nhỏ nhắn của cô vào trong bàn tay to lớn có chút thô ráp của anh.
- Em thích là được rồi. Cứ gọi nó là Tiểu Ngao, nó được huấn luyện trong quân đội rồi, rất ngoan ngoãn, rất nghe lời.
Âu Hân không ngờ con vật dễ thương mà Vương Kì Hạo tặng cô lại là chó huấn luyện của quân đội. Chó huấn luyện của quân đội mà anh cũng dám mang ra tặng cô làm vật cưng, bá đạo quá cũng không phải chuyện tốt.
Vương Kì Hạo ban đầu có ý muốn tặng cô một con mèo, nhưng sau đó ra sân huấn luyện lính mới lại nhìn thấy một con Ngao Tây Tạng đang tập luyện rất vừa mắt, rất hài lòng lên đem nó về tặng Âu Hân. Dù sao trong quân khu vẫn còn rất nhiều loài chó khác, anh lấy lí do mang một con về bảo vệ Tử Uyển cũng không ai dám nói gì. Nghe cô dùng biểu cảm vui vẻ nói rất thích, trong lòng liền cảm thấy có chút vui sướng tự hào.
Dịch Cẩn đem tặng vợ anh một con chuột bé tí, liền lên mặt lạnh nói chuyện khoe khoang với anh, bây giờ anh liền tặng vợ một con Ngao cái to lớn, xem ai mới là người thắng, ai mới là người có quyền đắc ý.
Nhưng một thời gian sau Vương Kì Hạo tự nhận thấy hành động này của mình thật ngu ngốc, là một quyết định ngu ngốc nhất từ trước đến giờ anh từng làm.
Âu Hân miễn cưỡng đưa tay vuốt ve cái đầu của Tiểu Ngao, nhưng sau vài cái vuốt ve liền thật sự vui vẻ đem tay vuốt khắp người Tiểu Ngao, Tiểu Ngao hình như cũng rất thích hành động này của cô, cái đuôi cuộn cao trên lưng tỏ ra vui sướng mà có chút vểnh cao hơn, mắt nó hơi híp lại tỏ ra rất thoải mái.
Âu Hân muốn rời khỏi lồng Vương Kì Hạo đem con vật to lớn với lớp lông dày này ôm vào người nhưng tay Vương Kì Hạo cứ giữ chặt eo cô. Âu Hân sau đó liền nhớ ra có việc cần nói với anh, ngoan ngoãn ngồi lại trên đùi anh.
- Ông xã, vừa rồi em phát hiện có người theo dõi Tử Uyển.
- Đã theo dõi được hai ngày nay rồi.
Âu Hân kinh ngạc nhìn anh.
- Anh biết?
- Tử Uyển không phải nơi ai muốn nhìn là nhìn.
Âu Hân xụ mặt, cũng đúng. Tử Uyển có chả khác gì cái dinh tổng thống, mật độ an ninh cùng canh phòng rất nghiêm ngặt. Không phải người nào cũng vào được, muốn ra ngoài cũng là chuyện khó. Ngay cả đến Vương phu nhân, là mẹ của Vương Kì Hạo mà anh không đồng ý bà cũng không thể vào. An ninh canh phòng tốt như vậy, tên theo dõi kia sớm đã bị phát hiện, chỉ là đến giờ phút này còn cảm thấy bản thân chưa bị lộ là do có nguyên nhân.
Âu Hân nâng mắt nhìn anh.
- Anh muốn làm gì?
- Bọn chúng là lính đánh thuê Trung Đông do Trương Hạ Sảnh thuê.
Âu Hân muốn chửi Trương Hạ Sảnh một câu: Đồ ngu ngốc, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Còn thuê cả lính đánh thuê Trung Đông, muốn chơi một trận cuối cùng sao?