Chương : 55
Edit: Loveyoumore3112
"Đây là Lục Giới - tham lam! Bọn họ có lòng tham, cho nên mới thấy tràn đầy vàng bạc châu báu, mà thứ những người khác nhìn thấy lại là máu tanh và ghê tởm!" Mộ Hoàng Tịch nói xong, cũng không quan tâm những người tỉnh táo có sắc mặt gì, xoay người đi đến một chỗ.
Thông đạo trong khu mộ này cực kỳ rộng lớn, đi đến nơi này, vách tường bốn phía đều được đánh bóng qua, hơn nữa còn được khắc vô số hoa văn tường vân đằng long*, thậm chí còn có hình thiên quân vạn mã chinh chiến, mà nam tử đứng ở trên xa viên chỉ huy vạn quân kia, hẳn là Long Viêm đế!
Tuy khu mộ âm u, nhưng Mộ Hoàng Tịch lại không cảm thấy khó chịu, trái lại, khu mộ này khiến nàng có một loại cảm giác đặc biệt, thậm chí có phần thoải mái, nhưng nên giải thích những trận pháp hung hiểm này như thế nào đây? Nàng gần như có thể khẳng định những mũi tên kia là mới được tạo ra, vậy ai là người tạo ra nó, là ai đã lén vào nơi này trước?
Nếu như đã có người lẻn vào trước, vậy Độc Cô Thịnh chiêu cáo (tuyên bố rõ ràng) thiên hạ muốn tạo nên một trận chiến lớn như vậy để làm gì? Hay nói cách khác, bọn họ đã tiến vào đây từ trước, mà sự kiện lần này - chẳng qua chỉ là một âm mưu?
Có suy đoán này, Mộ Hoàng Tịch càng cảm thấy có vấn đề, dù là ngọc tỷ đột nhiên xuất hiện, hay là vẻ mặt Độc Cô Thịnh sau khi mất ngọc tỷ, đều nói cho nàng biết toàn bộ những chuyện này chắc chắn không bình thường!
Mộ Hoàng Tịch khẽ rũ mắt suy nghĩ, hiện tại dù nàng suy đoán thế nào, cũng không có cách nào, nhưng, một vấn đề nan giải lại xuất hiện, một con đường phân nhánh, bỗng nhiên xuất hiện bốn thạch động, có bốn thông đạo, mà bọn họ chỉ có thể đi một đường...
"Đi thôi!" Ngọc Phi Tịch chuẩn bị tiến vào thông đạo ở giữa cùng Mộ Hoàng Tịch, nhưng hắn vừa mới bước một bước đã bị Mộ Hoàng Tịch kéo lại, quay đầu nhìn về phía nàng, lại phát hiện trong mắt nàng đang nói những điều chỉ mình hắn có thể hiểu!
Ngọc Phi Tình mím môi, kéo tay Mộ Hoàng Tịch, xiết chặt tỏ ý khước từ, Mộ Hoàng Tịch lại nắm tay hắn chặt hơn, con ngươi kiên định; bình tĩnh nhìn nàng thật lâu, bàn tay nắm chặt khẽ buông ra, môi mỏng khẽ động, không tiếng động phun ra hai chữ.
Đột nhiên, một trận tiếng động "ầm ầm" hỗn loạn theo tiếng gió rét rít gào mà đến, mọi người chạy trốn theo phản xạ, nhưng làm sao thoát được chứ? Sóng nước khổng lồ như cự xà mãnh liệt kéo đến, lập tức nhấn chìm những người còn lại, đứng trước tự nhiên hùng mạnh như vậy, dù võ công có mạnh thế nào cũng không có đất dụng võ, một đám võ lâm cao thủ lớn mạnh, cứ như vậy bị chìm trong nước sâu.
Lực đạo đầu ngón tay vừa mới giảm đi một chút, một dòng nước ngầm đã mạnh mẽ kéo tới, rốt cuộc tách hai người ra; lúc Mộ Hoàng Tịch vùng vẫy ngoi lên khỏi mặt nước, đã không còn là nơi ban đầu; nhìn bốn phía một lúc, đây là một sơn động vô cùng trống trải, phía dưới là nước và đá, tối đen như mực, mặt trên cũng là vô số thạch nhũ rũ xuống, nhìn qua cực kỳ đồ sộ.
Kéo thân thể nặng nề ra khỏi nước, thân thể Mộ Hoàng Tịch đột nhiên cứng đờ, chết tiệt, sao nàng lại không phát hiện ra nơi này có người chứ? Quay đầu nhìn lại, ngay trên một tảng đá cách bên trái nàng không xa, có một người nam nhân đang ngồi xếp bằng, toàn thân hắn tối đen giống như hòa vào không gian hắc ám này, hắn giống như là Đế Vương của bóng tối, khiến hắc ám đều thần phục trước hắn! Nhưng đây không phải là điều khiến Mộ Hoàng Tịch chú ý nhất, điều nàng chú ý nhất, chính là, vì sao lại gặp phải sát tinh này! Người ngồi ở trên tảng đá kia, không phải là tên vô lại cắn nàng thì là ai đây?
Mộ Hoàng Tịch nghiến răng tức giận, nhưng vẫn oán hận bước ra khỏi nước, kiên cường chịu đựng coi người kia như không khí, sau đó ngồi trên một tảng đá vận công, tiếc rằng cảm giác tồn tại của người kia quá mạnh mẽ, Mộ Hoàng Tịch không thể không nâng mắt hung hăng trừng hắn, mãi đến khi hắn quay đầu đi, lúc này nàng mới an tâm điều tức.
Người luyện võ lúc ngồi thiền đều cần phải có người bảo vệ, nếu không có người bảo vệ cũng phải tìm một nơi có vẻ an toàn, có lẽ bản thân Mộ Hoàng Tịch cũng chưa nhận ra, hiện tại nàng lại yên tâm như thế, không hề có chút lo lắng người đối diện sẽ đánh lén nàng, đây là một loại tin tưởng trong tiềm thức.
Điều chỉnh nội tức sắp có chút hỗn loạn trở lại trạng thái ổn định, thuận tiện dùng nội lực hong khô quần áo trên người, lúc này Mộ Hoàng Tịch mới ngoảnh lại nhìn qua, có điều đập vào mắt nàng đầu tiên không phải là người kia, mà là từng khúc từng khúc gì đó lộn xộn bên chân hắn, khóe mắt Mộ Hoàng Tịch không kìm được căng lên, nếu nàng đoán không sai, đó hẳn là... thủy mãng! Chỉ là nó đã bị chém thành vô số khúc nhỏ, đã gần như không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu, mà đống thịt kia còn xếp thành một đống, rốt cuộc đã có bao nhiêu thủy mãng đây?
"Ngươi..." Mộ Hoàng Tịch vừa mới muốn mở miệng, đột nhiên có mấy bóng dáng ngoi lên khỏi mặt nước, trong nháy mắt liền đứng trên đá ngầm, trong đó có một người hùng hổ nói: "Chết tiệt! Sao bỗng nhiên lại có nước lớn như vậy, hừ, hại ta uống vào quá nhiều nước bẩn!"
"Hừ! Nước này sao lại buồn nôn như vậy?" Một người nam nhân khác cũng liên tục phun nước ra, tiếp theo đó là một giọng nữ hơi lo lắng nói: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
"Không sao!" Giọng nói này trái lại dễ nghe, nhưng lại không có nhiều sức lực, hiển nhiên đã bị dày vò không nhẹ, mà Mộ Hoàng Tịch cũng bị thu hút đi qua, bởi vì chủ nhân của giọng nói này không phải ai khác, chính là tiểu thư Bắc Đường gia - Bắc Đường Thanh Thanh!
"Tiểu thư, người bị thường, nhanh ngồi xuống để em trị thương cho người!" Vẻ mặt nàng ta lo lắng.
Bắc Đường Thanh Thanh lắc đầu: "Không cần, Hồng Di, chút này ta vẫn có thể chịu đựng được!"
Hai nam nhân lúc nãy cũng nhíu mày nhìn về phía Bắc Đường Thanh Thanh, nhưng không nói trị thương, mà là gật đầu nói: "Nơi này hung hiểm vô cùng, chúng ta không thể lãng phí nội lực không cần thiết, Hồng Di phụ trách bảo vệ tiểu thư, những chuyện khác cứ giao cho chúng ta, bôi thuốc cho tiểu thư trước đi!"
"Ừm!" Nữ tử gọi là Hồng Di gật đầu, ngay sau đó lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch: "Các ngươi là ai?"
Hai nam nhân kia kinh sợ, dường như bây giờ mới phát hiện ra có người, lập tức đề phòng, vẻ mặt cảnh giác nhìn Mộ Hoàng Tịch, sau đó lại nhìn người còn lại: "Các ngươi là ai? Sao lại ở trong này?"
Mộ Hoàng Tịch không còn cách nào khác, không thể trông chờ nam nhân tích chữ như vàng kia mở miệng, chỉ chỉ hồ nước: "Các ngươi tới đây như thế nào, ta cũng tới như vậy!" Nàng nói là ta, không phải chúng ta, nàng và nam nhân kia không quen biết!
Nghe vậy, nam nhân thoáng trầm ngâm, cũng biết hiện tại không nên kết thù với người khác, chỉ nói: "Mời hai vị rời khỏi nơi này!"
Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng nhíu mày: "Chỗ này là của ngươi sao? Dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta?"
"Hừ! Chúng ta là người của Bắc Đường gia, nếu cô nương thức thời thì hãy rời đi đi!" Nam nhân khinh thường nói, bời vì Mộ Hoàng Tịch là một nữ nhân nên hắn buông lỏng cảnh giác, theo hắn nhận thấy thì võ công nữ nhân này không quá lợi hại, trái lại nam nhân kia khiến hắn có phần không chắc.
Hắn nói xong, giọng Mộ Hoàng Tịch không đổi, lại mang theo một chút châm biếm: "Người Bắc Đường gia thì thế nào? Bắc Đường Ngọc nói với ta cũng không có tác dụng, ngươi chẳng qua chỉ là một hộ vệ mà thôi!"
"Ngươi này..." Nam nhân kia tức giận, nhưng lại bị Bắc Đường Thanh Thanh đưa tay giữ chặt, giờ phút này gương mặt tự tin Bắc Đường Thanh Thanh có chút tái nhợt, nhìn thật là có chút cảm giác vừa thấy đã thương, chỉ thấy đôi mắt nàng ta hiện lên hi vọng nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Vị tỷ tỷ này, người thật sự nhìn thấy huynh trưởng của Thanh Thanh sao?"
"Thấy, hắn cũng vào được, chỉ là hiện tại... Chỉ sợ là sinh tử chưa rõ!" Mộ Hoàng Tịch rất không có lương tâm nói, dễ dàng nghe ra trong lời nói kia có chút vui sướng khi người gặp họa.
"Ngươi có ý gì? Đây, không phải là ngươi hãm hại thiếu gia chủ chứ?" Nam nhân kia lại nổi giận.
Mộ Hoàng Tịch ném cho hắn một ánh mắt "tên ngu ngốc", nói chuyện với người như vậy, bọn họ cảm thấy như đang bị hạ thấp, nếu nàng ra tay, còn nói cho hắn biết sao? Để bọn hắn báo thù sao? Huống hồ nàng vô duyên vô cớ giết Bắc Đường Ngọc làm gì chứ?
"Lý Thúc, ngươi lui ra!" Bắc Đường Thanh Thanh đứng dậy, một tiếng kia trái lại rất có khí thế của đại tiểu thư, chỉ là sợ Lý Thúc kia hiểu lầm, nàng vẫn giải thích nói: "Vị tỷ tỷ này hẳn là bằng hữu của ca ca, tỷ tỷ lại có thể nói lời như vậy, đương nhiên nàng sẽ không ám hại ca ca!"
"Đại tiểu thư, sao người biết được nàng ta không..." Lý Thúc kia còn muốn hỏi, lại bị Bắc Đường Thanh Thanh trừng mắt nhìn, nhất thời ngậm miệng không nói, xem ra đại tiểu thư này vẫn có chút bản lĩnh.
Bắc Đường Thanh Thanh nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch, cười thân thiện: "Bọn họ là lo lắng cho ca ca, thất lễ tỷ tỷ chớ trách!"
Mộ Hoàng Tịch không nói gì, nàng không cần thiết phải so đo với mấy tên lỗ mãng như vậy.
Bắc Đường Thanh Thanh được Hồng Di dìu đi tới, thấy Mộ Hoàng Tịch không phải đối ngồi xuống cạnh nàng, giọng nói ôn hòa hỏi: "Tỷ tỷ có thể nói cho Thanh Thanh không, ca ca đang ở nơi nào?"
Mộ Hoàng Tịch không quen người khác nói với mình như vậy, dù Bắc Đường Thanh Thanh này tuổi còn rất nhỏ, nhưng nhìn ra được là một người cực kỳ có tâm cơ và thủ đoạn, chỉ cần không chọc vào nàng ta, người như vậy nàng không chán ghét, nhưng cũng tuyệt đối không thích: "Lúc hồng thủy xông đến thì bị tách ra, ta cũng không biết hắn đi nơi nào!"
Nói xong Mộ Hoàng Tịch đứng dậy muốn rời đi, lại bị Bắc Đường Thanh Thanh kéo góc áo, nhìn nàng bằng ánh mắt đáng thương: "Nếu tỷ tỷ là bằng hữu của ca ca, không bằng đi cùng với Thanh Thanh được không?"
"Ngại quá! Ta từ chối!" Mộ Hoàng Tịch rút góc áo trở về, rời đi cũng không quay đầu lại, nàng và Bắc Đường Ngọc cũng không có bao nhiêu giao tình, người nhà của hắn lại càng không có quan hệ gì với nàng.
Mà Bắc Đường Thanh Thanh nhìn bóng lưng Mộ Hoàng Tịch, trong mắt thoáng hiện lên nét âm ngoan, lúc nàng ta áp chế cảm xúc quay đầu nhìn về một nơi khác, lại phát hiện người kia đã không còn ở nơi đó từ lâu.
Mộ Hoàng Tịch một mạch đi men theo động thông gió, không bao lâu lại cảm nhận được khí tức phía sau người, quay đầu liền thấy người kia theo đến, khóe mắt Mộ Hoàng Tịch không kìm được rút rút, sau đó lao nhanh về phía trước, sao người này lại cho nàng cảm giác như là âm hồn bất tán vậy...
"Đây là Lục Giới - tham lam! Bọn họ có lòng tham, cho nên mới thấy tràn đầy vàng bạc châu báu, mà thứ những người khác nhìn thấy lại là máu tanh và ghê tởm!" Mộ Hoàng Tịch nói xong, cũng không quan tâm những người tỉnh táo có sắc mặt gì, xoay người đi đến một chỗ.
Thông đạo trong khu mộ này cực kỳ rộng lớn, đi đến nơi này, vách tường bốn phía đều được đánh bóng qua, hơn nữa còn được khắc vô số hoa văn tường vân đằng long*, thậm chí còn có hình thiên quân vạn mã chinh chiến, mà nam tử đứng ở trên xa viên chỉ huy vạn quân kia, hẳn là Long Viêm đế!
Tuy khu mộ âm u, nhưng Mộ Hoàng Tịch lại không cảm thấy khó chịu, trái lại, khu mộ này khiến nàng có một loại cảm giác đặc biệt, thậm chí có phần thoải mái, nhưng nên giải thích những trận pháp hung hiểm này như thế nào đây? Nàng gần như có thể khẳng định những mũi tên kia là mới được tạo ra, vậy ai là người tạo ra nó, là ai đã lén vào nơi này trước?
Nếu như đã có người lẻn vào trước, vậy Độc Cô Thịnh chiêu cáo (tuyên bố rõ ràng) thiên hạ muốn tạo nên một trận chiến lớn như vậy để làm gì? Hay nói cách khác, bọn họ đã tiến vào đây từ trước, mà sự kiện lần này - chẳng qua chỉ là một âm mưu?
Có suy đoán này, Mộ Hoàng Tịch càng cảm thấy có vấn đề, dù là ngọc tỷ đột nhiên xuất hiện, hay là vẻ mặt Độc Cô Thịnh sau khi mất ngọc tỷ, đều nói cho nàng biết toàn bộ những chuyện này chắc chắn không bình thường!
Mộ Hoàng Tịch khẽ rũ mắt suy nghĩ, hiện tại dù nàng suy đoán thế nào, cũng không có cách nào, nhưng, một vấn đề nan giải lại xuất hiện, một con đường phân nhánh, bỗng nhiên xuất hiện bốn thạch động, có bốn thông đạo, mà bọn họ chỉ có thể đi một đường...
"Đi thôi!" Ngọc Phi Tịch chuẩn bị tiến vào thông đạo ở giữa cùng Mộ Hoàng Tịch, nhưng hắn vừa mới bước một bước đã bị Mộ Hoàng Tịch kéo lại, quay đầu nhìn về phía nàng, lại phát hiện trong mắt nàng đang nói những điều chỉ mình hắn có thể hiểu!
Ngọc Phi Tình mím môi, kéo tay Mộ Hoàng Tịch, xiết chặt tỏ ý khước từ, Mộ Hoàng Tịch lại nắm tay hắn chặt hơn, con ngươi kiên định; bình tĩnh nhìn nàng thật lâu, bàn tay nắm chặt khẽ buông ra, môi mỏng khẽ động, không tiếng động phun ra hai chữ.
Đột nhiên, một trận tiếng động "ầm ầm" hỗn loạn theo tiếng gió rét rít gào mà đến, mọi người chạy trốn theo phản xạ, nhưng làm sao thoát được chứ? Sóng nước khổng lồ như cự xà mãnh liệt kéo đến, lập tức nhấn chìm những người còn lại, đứng trước tự nhiên hùng mạnh như vậy, dù võ công có mạnh thế nào cũng không có đất dụng võ, một đám võ lâm cao thủ lớn mạnh, cứ như vậy bị chìm trong nước sâu.
Lực đạo đầu ngón tay vừa mới giảm đi một chút, một dòng nước ngầm đã mạnh mẽ kéo tới, rốt cuộc tách hai người ra; lúc Mộ Hoàng Tịch vùng vẫy ngoi lên khỏi mặt nước, đã không còn là nơi ban đầu; nhìn bốn phía một lúc, đây là một sơn động vô cùng trống trải, phía dưới là nước và đá, tối đen như mực, mặt trên cũng là vô số thạch nhũ rũ xuống, nhìn qua cực kỳ đồ sộ.
Kéo thân thể nặng nề ra khỏi nước, thân thể Mộ Hoàng Tịch đột nhiên cứng đờ, chết tiệt, sao nàng lại không phát hiện ra nơi này có người chứ? Quay đầu nhìn lại, ngay trên một tảng đá cách bên trái nàng không xa, có một người nam nhân đang ngồi xếp bằng, toàn thân hắn tối đen giống như hòa vào không gian hắc ám này, hắn giống như là Đế Vương của bóng tối, khiến hắc ám đều thần phục trước hắn! Nhưng đây không phải là điều khiến Mộ Hoàng Tịch chú ý nhất, điều nàng chú ý nhất, chính là, vì sao lại gặp phải sát tinh này! Người ngồi ở trên tảng đá kia, không phải là tên vô lại cắn nàng thì là ai đây?
Mộ Hoàng Tịch nghiến răng tức giận, nhưng vẫn oán hận bước ra khỏi nước, kiên cường chịu đựng coi người kia như không khí, sau đó ngồi trên một tảng đá vận công, tiếc rằng cảm giác tồn tại của người kia quá mạnh mẽ, Mộ Hoàng Tịch không thể không nâng mắt hung hăng trừng hắn, mãi đến khi hắn quay đầu đi, lúc này nàng mới an tâm điều tức.
Người luyện võ lúc ngồi thiền đều cần phải có người bảo vệ, nếu không có người bảo vệ cũng phải tìm một nơi có vẻ an toàn, có lẽ bản thân Mộ Hoàng Tịch cũng chưa nhận ra, hiện tại nàng lại yên tâm như thế, không hề có chút lo lắng người đối diện sẽ đánh lén nàng, đây là một loại tin tưởng trong tiềm thức.
Điều chỉnh nội tức sắp có chút hỗn loạn trở lại trạng thái ổn định, thuận tiện dùng nội lực hong khô quần áo trên người, lúc này Mộ Hoàng Tịch mới ngoảnh lại nhìn qua, có điều đập vào mắt nàng đầu tiên không phải là người kia, mà là từng khúc từng khúc gì đó lộn xộn bên chân hắn, khóe mắt Mộ Hoàng Tịch không kìm được căng lên, nếu nàng đoán không sai, đó hẳn là... thủy mãng! Chỉ là nó đã bị chém thành vô số khúc nhỏ, đã gần như không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu, mà đống thịt kia còn xếp thành một đống, rốt cuộc đã có bao nhiêu thủy mãng đây?
"Ngươi..." Mộ Hoàng Tịch vừa mới muốn mở miệng, đột nhiên có mấy bóng dáng ngoi lên khỏi mặt nước, trong nháy mắt liền đứng trên đá ngầm, trong đó có một người hùng hổ nói: "Chết tiệt! Sao bỗng nhiên lại có nước lớn như vậy, hừ, hại ta uống vào quá nhiều nước bẩn!"
"Hừ! Nước này sao lại buồn nôn như vậy?" Một người nam nhân khác cũng liên tục phun nước ra, tiếp theo đó là một giọng nữ hơi lo lắng nói: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
"Không sao!" Giọng nói này trái lại dễ nghe, nhưng lại không có nhiều sức lực, hiển nhiên đã bị dày vò không nhẹ, mà Mộ Hoàng Tịch cũng bị thu hút đi qua, bởi vì chủ nhân của giọng nói này không phải ai khác, chính là tiểu thư Bắc Đường gia - Bắc Đường Thanh Thanh!
"Tiểu thư, người bị thường, nhanh ngồi xuống để em trị thương cho người!" Vẻ mặt nàng ta lo lắng.
Bắc Đường Thanh Thanh lắc đầu: "Không cần, Hồng Di, chút này ta vẫn có thể chịu đựng được!"
Hai nam nhân lúc nãy cũng nhíu mày nhìn về phía Bắc Đường Thanh Thanh, nhưng không nói trị thương, mà là gật đầu nói: "Nơi này hung hiểm vô cùng, chúng ta không thể lãng phí nội lực không cần thiết, Hồng Di phụ trách bảo vệ tiểu thư, những chuyện khác cứ giao cho chúng ta, bôi thuốc cho tiểu thư trước đi!"
"Ừm!" Nữ tử gọi là Hồng Di gật đầu, ngay sau đó lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch: "Các ngươi là ai?"
Hai nam nhân kia kinh sợ, dường như bây giờ mới phát hiện ra có người, lập tức đề phòng, vẻ mặt cảnh giác nhìn Mộ Hoàng Tịch, sau đó lại nhìn người còn lại: "Các ngươi là ai? Sao lại ở trong này?"
Mộ Hoàng Tịch không còn cách nào khác, không thể trông chờ nam nhân tích chữ như vàng kia mở miệng, chỉ chỉ hồ nước: "Các ngươi tới đây như thế nào, ta cũng tới như vậy!" Nàng nói là ta, không phải chúng ta, nàng và nam nhân kia không quen biết!
Nghe vậy, nam nhân thoáng trầm ngâm, cũng biết hiện tại không nên kết thù với người khác, chỉ nói: "Mời hai vị rời khỏi nơi này!"
Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng nhíu mày: "Chỗ này là của ngươi sao? Dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta?"
"Hừ! Chúng ta là người của Bắc Đường gia, nếu cô nương thức thời thì hãy rời đi đi!" Nam nhân khinh thường nói, bời vì Mộ Hoàng Tịch là một nữ nhân nên hắn buông lỏng cảnh giác, theo hắn nhận thấy thì võ công nữ nhân này không quá lợi hại, trái lại nam nhân kia khiến hắn có phần không chắc.
Hắn nói xong, giọng Mộ Hoàng Tịch không đổi, lại mang theo một chút châm biếm: "Người Bắc Đường gia thì thế nào? Bắc Đường Ngọc nói với ta cũng không có tác dụng, ngươi chẳng qua chỉ là một hộ vệ mà thôi!"
"Ngươi này..." Nam nhân kia tức giận, nhưng lại bị Bắc Đường Thanh Thanh đưa tay giữ chặt, giờ phút này gương mặt tự tin Bắc Đường Thanh Thanh có chút tái nhợt, nhìn thật là có chút cảm giác vừa thấy đã thương, chỉ thấy đôi mắt nàng ta hiện lên hi vọng nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Vị tỷ tỷ này, người thật sự nhìn thấy huynh trưởng của Thanh Thanh sao?"
"Thấy, hắn cũng vào được, chỉ là hiện tại... Chỉ sợ là sinh tử chưa rõ!" Mộ Hoàng Tịch rất không có lương tâm nói, dễ dàng nghe ra trong lời nói kia có chút vui sướng khi người gặp họa.
"Ngươi có ý gì? Đây, không phải là ngươi hãm hại thiếu gia chủ chứ?" Nam nhân kia lại nổi giận.
Mộ Hoàng Tịch ném cho hắn một ánh mắt "tên ngu ngốc", nói chuyện với người như vậy, bọn họ cảm thấy như đang bị hạ thấp, nếu nàng ra tay, còn nói cho hắn biết sao? Để bọn hắn báo thù sao? Huống hồ nàng vô duyên vô cớ giết Bắc Đường Ngọc làm gì chứ?
"Lý Thúc, ngươi lui ra!" Bắc Đường Thanh Thanh đứng dậy, một tiếng kia trái lại rất có khí thế của đại tiểu thư, chỉ là sợ Lý Thúc kia hiểu lầm, nàng vẫn giải thích nói: "Vị tỷ tỷ này hẳn là bằng hữu của ca ca, tỷ tỷ lại có thể nói lời như vậy, đương nhiên nàng sẽ không ám hại ca ca!"
"Đại tiểu thư, sao người biết được nàng ta không..." Lý Thúc kia còn muốn hỏi, lại bị Bắc Đường Thanh Thanh trừng mắt nhìn, nhất thời ngậm miệng không nói, xem ra đại tiểu thư này vẫn có chút bản lĩnh.
Bắc Đường Thanh Thanh nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch, cười thân thiện: "Bọn họ là lo lắng cho ca ca, thất lễ tỷ tỷ chớ trách!"
Mộ Hoàng Tịch không nói gì, nàng không cần thiết phải so đo với mấy tên lỗ mãng như vậy.
Bắc Đường Thanh Thanh được Hồng Di dìu đi tới, thấy Mộ Hoàng Tịch không phải đối ngồi xuống cạnh nàng, giọng nói ôn hòa hỏi: "Tỷ tỷ có thể nói cho Thanh Thanh không, ca ca đang ở nơi nào?"
Mộ Hoàng Tịch không quen người khác nói với mình như vậy, dù Bắc Đường Thanh Thanh này tuổi còn rất nhỏ, nhưng nhìn ra được là một người cực kỳ có tâm cơ và thủ đoạn, chỉ cần không chọc vào nàng ta, người như vậy nàng không chán ghét, nhưng cũng tuyệt đối không thích: "Lúc hồng thủy xông đến thì bị tách ra, ta cũng không biết hắn đi nơi nào!"
Nói xong Mộ Hoàng Tịch đứng dậy muốn rời đi, lại bị Bắc Đường Thanh Thanh kéo góc áo, nhìn nàng bằng ánh mắt đáng thương: "Nếu tỷ tỷ là bằng hữu của ca ca, không bằng đi cùng với Thanh Thanh được không?"
"Ngại quá! Ta từ chối!" Mộ Hoàng Tịch rút góc áo trở về, rời đi cũng không quay đầu lại, nàng và Bắc Đường Ngọc cũng không có bao nhiêu giao tình, người nhà của hắn lại càng không có quan hệ gì với nàng.
Mà Bắc Đường Thanh Thanh nhìn bóng lưng Mộ Hoàng Tịch, trong mắt thoáng hiện lên nét âm ngoan, lúc nàng ta áp chế cảm xúc quay đầu nhìn về một nơi khác, lại phát hiện người kia đã không còn ở nơi đó từ lâu.
Mộ Hoàng Tịch một mạch đi men theo động thông gió, không bao lâu lại cảm nhận được khí tức phía sau người, quay đầu liền thấy người kia theo đến, khóe mắt Mộ Hoàng Tịch không kìm được rút rút, sau đó lao nhanh về phía trước, sao người này lại cho nàng cảm giác như là âm hồn bất tán vậy...