Chương : 56
Trong lối đi thật dài, hai bóng người một trước một sau, nếu không phải hai người còn hít thở thì sẽ cho đây là quỷ!
Rốt cuộc, trước mắt Mộ Hoàng Tịch chợt lóe, một bóng người chắn trước mặt nàng, nếu không phải là Mộ Hoàng Tịch luôn cảnh giác thì sẽ lập tức đụng phải rồi! Mộ Hoàng Tịch ngẩng đầu liền chạm phải đôi con ngươi lạnh lùng như sao kia, còn lạnh lùng hơn cả nàng, còn sâu hun hút hơn cả nàng!
"Vì sao phải chạy trốn?" Giọng bình thản lại chất vấn thật sâu.
Vì sao phải chạy trốn? Mộ Hoàng Tịch cười lạnh: "Ta biết rõ ta đánh không lại ngươi, nhưng ngươi cũng đừng khinh người quá đáng!" Xem nàng như bị ngu? Bị người cắn hút máu còn không trốn? Chẳng lẽ còn muốn để nàng hiện thân hy sinh?
"Bởi vì chuyện đó?" Chân mày của Quân Mặc hơi nhíu lại, nhìn vẻ giận dữ trước mắt, trong mắt lóe lên phức tạp, chỉ sợ đến bản thân hắn cũng không hiểu đó là gì!
Bởi vì chuyện đó? Làm ơn, đừng nói mập mờ như vậy! Chuyện gì kia chứ? Mộ Hoàng Tịch hừ lạnh: "Ta với ngươi vốn không quen nhau, lại bị ngươi cắn hai lần, còn bị hút máu, ngươi cho ta là cái gì?"
"Mặc!" Quân Mặc hé mở môi mỏng vô tình, trịnh trọng khạc ra một chữ!
"Cái gì?" Trong nháy mắt Mộ Hoàng Tịch không theo kịp tiết tấu của hắn, phản ứng kịp mới hiểu được hắn đang nói tên của hắn, trong lòng nổi giận, vốn đã một bụng tức giận cũng không biết đi chỗ nào, hiện tại nàng chỉ muốn bỏ rơi tên sát tinh này: "Ta không muốn biết tên của ngươi, cũng không muốn có tiếp xúc gì với ngươi, về sau đường ai nấy đi!"
"Không được!" Quân Mặc đưa tay giữ cánh tay Mộ Hoàng Tịch, trong lòng dâng lên một cơn tức giận không tên, nhưng hắn cũng không hiểu tại sao, luôn luôn thông minh như hắn cũng không hiểu tại sao!
"Ngươi......" Vốn tức giận đã đi xuống “vụt” một cái nổi lên, Mộ Hoàng Tịch cũng không biết tại sao, chỉ cần vừa gặp phải người này thì tâm tình của nàng như núi lửa phun trào, cho dù nàng cố gắng thế nào, cũng không cách nào giữ vững bình tĩnh, người này quả thật chính là khắc tinh của nàng! Mộ Hoàng Tịch hít sâu một hơi, cố đè xuống tức giận: "Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Cùng nhau!" Quân Mặc nói lại câu khó hiểu kia lần nữa, sau đó trực tiếp kéo cánh tay Mộ Hoàng Tịch đi về phía trước, sức lực này cân nhắc rất khá, sẽ không làm đau người, nhưng cũng khiến Mộ Hoàng Tịch không thoát được.
"Buông tay!" Rốt cuộc Mộ Hoàng Tịch chịu đủ bá đạo của hắn rồi, cũng không quản mình có đánh thắng hay không, thanh chủy thủ bay ra từ trong tay áo lụa trắng, mang theo thế công sắc bén đánh về phía Quân Mặc, Mộ Hoàng Tịch xuất hết toàn lực công kích, Quân Mặc cũng không dám xem thường, nghiêng người tránh né công kích, nhưng tay giữ Mộ Hoàng Tịch không có buông ra; Mộ Hoàng Tịch tức giận, một thanh kiếm đâm ra từ trong tay áo, hung hăng đâm về phía cánh tay của Quân Mặc, Quân Mặc đổi cánh tay khác giữ, một tay đoạt lấy kiếm của nàng.
Hung ác trong mắt Mộ Hoàng Tịch hiện rõ, thân thể bay lên không một cái, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy đến sau lưng Quân Mặc, ngay sau đó một hàng cam nhanh chóng bay ra ngoài, Quân Mặc duỗi tay ra, nội lực cường đại hút lấy cam lại, nhưng bên Mộ Hoàng Tịch đã tấn công tới, Quân Mặc không thể không buông tay Mộ Hoàng Tịch ra đi đón thế công của nàng, nhưng vốn Mộ Hoàng Tịch chỉ giả vờ đánh, chờ Quân Mặc vừa buông tay, nàng lập tức thối lui khỏi mấy trượng, ngay sau đó cũng không quay đầu lại —— chạy trốn!
Nhìn bóng lưng của Mộ Hoàng Tịch, trong mắt Quân Mặc lóe lên lệ khí, đánh cam trong tay vào vách tường, bóng dáng chợt lóe đuổi theo.
Mới vừa chạy ra khỏi ‘ma chưởng’ Mộ Hoàng Tịch còn chưa kịp nghỉ xả hơi đã đi vào một trận pháp, vốn là lối đi tối như mực trong nháy mắt biến thành trời băng đất tuyết, băng đá đầy trời như kiếm đâm tới từ bốn phương tám hướng, băng đá này mang theo sức lực cường đại, lợi hại hơn mũi tên không biết bao nhiêu lần, mỗi khi Mộ Hoàng Tịch dùng chủy thủ ngăn cản, cũng làm hổ khẩu nàng tê cứng. (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)
"Đáng chết!" Mộ Hoàng Tịch mắng một tiếng, băng đá càng ngày càng dày đặc, hiện tại nàng chỉ có thể tự vệ, nơi nào còn có thời gian làm những chuyện khác.
Mộ Hoàng Tịch cảm thấy có một lực lượng lao qua, ngay sau đó sau lưng nóng lên, làn hơi thở không có ai có thể quên được của Quân Mặc tràn vào chóp mũi của nàng, Mộ Hoàng Tịch lặng yên, rõ ràng mới vừa còn đánh đến chết đến sống, sao sau một khắc là có thể kề vai chiến đấu rồi? Nhưng mà bây giờ không phải thời điểm cảm thán chuyện này, nên suy nghĩ rời khỏi được trận pháp rách này đã!
Có Quân Mặc ngăn trở phần lớn băng đá, Mộ Hoàng Tịch mới bắt đầu quan sát tình cảnh nơi này, nơi này băng tuyết đầy trời hoàn toàn không nhìn thấy trận nhãn, đang ở thời điểm Mộ Hoàng Tịch thúc thủ vô sách (hết cách), giọng nói của Quân Mặc vang lên: "Mặt đất!"
Mộ Hoàng Tịch nghe vậy nhìn về phía mặt đất, phía dưới này là một tầng băng thật dầy, cái gì nàng cũng không nhìn thấy, nhưng hiện tại chỉ có liều mạng, Mộ Hoàng Tịch thu hồi chủy thủ, không biết từ chỗ nào lấy ra thanh đao dài, truyền toàn bộ nội lực vào mũi đao, sau đó hung hăng đâm về mặt đất, hét lớn một tiếng: "PHÁ...!"
"Kẽo kẹt kẽo kẹt!" Một trận tiếng động băng vỡ không ngừng truyền đến, dòng sông băng dưới đất bắt đầu nứt ra bốn phía từ vị trí dưới chân Mộ Hoàng Tịch, Mộ Hoàng Tịch gắt gao đè đao xuống, không ngừng truyền thụ nội lực, rõ ràng là trời băng đất tuyết, nàng lại chảy ra mồ hôi, khi nàng sắp cầm cự không nổi, một đạo nội lực ấm áp truyền đến từ phía sau lưng, nhất thời làm cho tinh thần nàng chấn động, lấy được nội lực của Quân Mặc, nàng lập tức dùng sức lần nữa: "PHÁ...!"
Chỉ nghe tiếng băng vỡ chấn động, sau đó trước mắt thoáng một cái, vẫn thế giới tuyết trắng, nhưng lại không có băng đá, mặc dù cứu được, nhưng Mộ Hoàng Tịch bi thương phát hiện, băng này đã làm phần thân dưới của nàng đông cứng lại, phần eo trở xuống đều ở dưới băng, xoay người liếc nhìn Quân Mặc dựa lưng vào nàng, cũng không thấy hắn tốt hơn chỗ nào!
"Làm sao bây giờ?" Khó có lúc Mộ Hoàng Tịch ôn tồn hỏi, chỉ là giọng nói kia rất có ý tứ vò đã mẻ lại sứt! Ngược lại nàng cũng có chút bội phục mình, lại còn tâm tư hỏi chuyện này, chỉ là cũng không còn biện pháp nào, ai kêu vừa rồi nàng đã dùng hết nội lực đây? Quân Mặc vừa tránh né băng đá vừa vì nàng vận chuyển nội lực, đoán chừng hiện tại cũng không khá hơn chút nào!
"Tại sao sợ ta?" Giọng nói trầm thấp lộ ra một vẻ khàn khàn, Mộ Hoàng Tịch sững sờ, ngay sau đó có chút dở khóc dở cười: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này chứ?"
"Tại sao sợ ta?" Cố chấp hỏi lần nữa.
Xem ra không trả lời hắn sẽ không bỏ qua rồi, có chút gian nan rút bàn tay đã đông cứng của mình ra, Mộ Hoàng Tịch nói: "Võ công của ngươi cao hơn ta, ta đánh không lại ngươi, dĩ nhiên sợ ngươi rồi!"
"Ta sẽ không đánh nàng!" Giọng nói của Quân Mặc nghiêm túc khác thường, làm Mộ Hoàng Tịch dừng động tác đang làm lại, ngay sau đó cảm thấy buồn cười: "Nếu ta nhớ không lầm, lần đầu tiên lúc gặp mặt ngươi đã động sát ý với ta đấy!"
Quân Mặc khẽ mím môi mỏng, nói: "Sau này sẽ không!"
Mộ Hoàng Tịch khẽ che giấu vẻ mặt, nàng tin tưởng hắn nói sự thật, nhưng hắn có cần phải bảo đảm với nàng thế không? Mà lời nói của Quân Mặc cũng xác nhận suy đoán của nàng, xem ra hắn biết người kia là nàng, chỉ là không biết hắn có biết thân phận của nàng hay không?
Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Mộ Hoàng Tịch dùng chủy thủ gõ gõ lên mặt băng: "Rời khỏi nơi này trước đã rồi hãy nói, ta cũng sắp thành băng rồi!" Mặc dù nàng thấy không có việc gì cả, nhưng nàng cũng không muốn nửa dưới của mình tàn phế!
Ở phương hướng Mộ Hoàng Tịch không nhìn thấy, Quân Mặc hơi mím môi, ngay sau đó đưa tay ghé vào trên mặt băng, một đạo nội lực màu vàng rót vào mặt băng, khi Mộ Hoàng Tịch còn chưa hồi hồn thì nàng đã được Quân Mặc kéo ra khỏi băng, sau đó ôm ngang vào trong ngực!
Mộ Hoàng Tịch có chút xấu hổ muốn xuống, mới vừa rồi nàng cũng đụng phải lồng ngực ấm áp của hắn luôn rồi, Mộ Hoàng Tịch không biết, trước đây không lâu nàng cũng đã bị ôm lấy như vậy!
"Đừng động!" Quân Mặc nhìn nữ nhân không an phận trong ngực khẽ cau mày, chẳng lẽ nàng không biết chân của nàng đã đông thành băng rồi sao? Nàng muốn chân của mình lập tức đứt rời ư?
"Thả ta xuống......" Mộ Hoàng Tịch vừa mới nói xong cũng cảm giác trên đùi có một cổ nội lực ấm áp đang tràn vào, nhất thời hiểu dụng ý của Quân Mặc, trong lúc bất chợt ngược lại có chút ngượng ngùng, chân của nàng đã cóng đến mất đi tri giác, hắn là muốn giúp nàng khôi phục, là nàng oan uổng người ta!
Rõ ràng rất lạnh, vì sao Mộ Hoàng Tịch cảm giác gương mặt của mình có một chút nóng lên......
Rốt cuộc, trước mắt Mộ Hoàng Tịch chợt lóe, một bóng người chắn trước mặt nàng, nếu không phải là Mộ Hoàng Tịch luôn cảnh giác thì sẽ lập tức đụng phải rồi! Mộ Hoàng Tịch ngẩng đầu liền chạm phải đôi con ngươi lạnh lùng như sao kia, còn lạnh lùng hơn cả nàng, còn sâu hun hút hơn cả nàng!
"Vì sao phải chạy trốn?" Giọng bình thản lại chất vấn thật sâu.
Vì sao phải chạy trốn? Mộ Hoàng Tịch cười lạnh: "Ta biết rõ ta đánh không lại ngươi, nhưng ngươi cũng đừng khinh người quá đáng!" Xem nàng như bị ngu? Bị người cắn hút máu còn không trốn? Chẳng lẽ còn muốn để nàng hiện thân hy sinh?
"Bởi vì chuyện đó?" Chân mày của Quân Mặc hơi nhíu lại, nhìn vẻ giận dữ trước mắt, trong mắt lóe lên phức tạp, chỉ sợ đến bản thân hắn cũng không hiểu đó là gì!
Bởi vì chuyện đó? Làm ơn, đừng nói mập mờ như vậy! Chuyện gì kia chứ? Mộ Hoàng Tịch hừ lạnh: "Ta với ngươi vốn không quen nhau, lại bị ngươi cắn hai lần, còn bị hút máu, ngươi cho ta là cái gì?"
"Mặc!" Quân Mặc hé mở môi mỏng vô tình, trịnh trọng khạc ra một chữ!
"Cái gì?" Trong nháy mắt Mộ Hoàng Tịch không theo kịp tiết tấu của hắn, phản ứng kịp mới hiểu được hắn đang nói tên của hắn, trong lòng nổi giận, vốn đã một bụng tức giận cũng không biết đi chỗ nào, hiện tại nàng chỉ muốn bỏ rơi tên sát tinh này: "Ta không muốn biết tên của ngươi, cũng không muốn có tiếp xúc gì với ngươi, về sau đường ai nấy đi!"
"Không được!" Quân Mặc đưa tay giữ cánh tay Mộ Hoàng Tịch, trong lòng dâng lên một cơn tức giận không tên, nhưng hắn cũng không hiểu tại sao, luôn luôn thông minh như hắn cũng không hiểu tại sao!
"Ngươi......" Vốn tức giận đã đi xuống “vụt” một cái nổi lên, Mộ Hoàng Tịch cũng không biết tại sao, chỉ cần vừa gặp phải người này thì tâm tình của nàng như núi lửa phun trào, cho dù nàng cố gắng thế nào, cũng không cách nào giữ vững bình tĩnh, người này quả thật chính là khắc tinh của nàng! Mộ Hoàng Tịch hít sâu một hơi, cố đè xuống tức giận: "Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Cùng nhau!" Quân Mặc nói lại câu khó hiểu kia lần nữa, sau đó trực tiếp kéo cánh tay Mộ Hoàng Tịch đi về phía trước, sức lực này cân nhắc rất khá, sẽ không làm đau người, nhưng cũng khiến Mộ Hoàng Tịch không thoát được.
"Buông tay!" Rốt cuộc Mộ Hoàng Tịch chịu đủ bá đạo của hắn rồi, cũng không quản mình có đánh thắng hay không, thanh chủy thủ bay ra từ trong tay áo lụa trắng, mang theo thế công sắc bén đánh về phía Quân Mặc, Mộ Hoàng Tịch xuất hết toàn lực công kích, Quân Mặc cũng không dám xem thường, nghiêng người tránh né công kích, nhưng tay giữ Mộ Hoàng Tịch không có buông ra; Mộ Hoàng Tịch tức giận, một thanh kiếm đâm ra từ trong tay áo, hung hăng đâm về phía cánh tay của Quân Mặc, Quân Mặc đổi cánh tay khác giữ, một tay đoạt lấy kiếm của nàng.
Hung ác trong mắt Mộ Hoàng Tịch hiện rõ, thân thể bay lên không một cái, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy đến sau lưng Quân Mặc, ngay sau đó một hàng cam nhanh chóng bay ra ngoài, Quân Mặc duỗi tay ra, nội lực cường đại hút lấy cam lại, nhưng bên Mộ Hoàng Tịch đã tấn công tới, Quân Mặc không thể không buông tay Mộ Hoàng Tịch ra đi đón thế công của nàng, nhưng vốn Mộ Hoàng Tịch chỉ giả vờ đánh, chờ Quân Mặc vừa buông tay, nàng lập tức thối lui khỏi mấy trượng, ngay sau đó cũng không quay đầu lại —— chạy trốn!
Nhìn bóng lưng của Mộ Hoàng Tịch, trong mắt Quân Mặc lóe lên lệ khí, đánh cam trong tay vào vách tường, bóng dáng chợt lóe đuổi theo.
Mới vừa chạy ra khỏi ‘ma chưởng’ Mộ Hoàng Tịch còn chưa kịp nghỉ xả hơi đã đi vào một trận pháp, vốn là lối đi tối như mực trong nháy mắt biến thành trời băng đất tuyết, băng đá đầy trời như kiếm đâm tới từ bốn phương tám hướng, băng đá này mang theo sức lực cường đại, lợi hại hơn mũi tên không biết bao nhiêu lần, mỗi khi Mộ Hoàng Tịch dùng chủy thủ ngăn cản, cũng làm hổ khẩu nàng tê cứng. (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)
"Đáng chết!" Mộ Hoàng Tịch mắng một tiếng, băng đá càng ngày càng dày đặc, hiện tại nàng chỉ có thể tự vệ, nơi nào còn có thời gian làm những chuyện khác.
Mộ Hoàng Tịch cảm thấy có một lực lượng lao qua, ngay sau đó sau lưng nóng lên, làn hơi thở không có ai có thể quên được của Quân Mặc tràn vào chóp mũi của nàng, Mộ Hoàng Tịch lặng yên, rõ ràng mới vừa còn đánh đến chết đến sống, sao sau một khắc là có thể kề vai chiến đấu rồi? Nhưng mà bây giờ không phải thời điểm cảm thán chuyện này, nên suy nghĩ rời khỏi được trận pháp rách này đã!
Có Quân Mặc ngăn trở phần lớn băng đá, Mộ Hoàng Tịch mới bắt đầu quan sát tình cảnh nơi này, nơi này băng tuyết đầy trời hoàn toàn không nhìn thấy trận nhãn, đang ở thời điểm Mộ Hoàng Tịch thúc thủ vô sách (hết cách), giọng nói của Quân Mặc vang lên: "Mặt đất!"
Mộ Hoàng Tịch nghe vậy nhìn về phía mặt đất, phía dưới này là một tầng băng thật dầy, cái gì nàng cũng không nhìn thấy, nhưng hiện tại chỉ có liều mạng, Mộ Hoàng Tịch thu hồi chủy thủ, không biết từ chỗ nào lấy ra thanh đao dài, truyền toàn bộ nội lực vào mũi đao, sau đó hung hăng đâm về mặt đất, hét lớn một tiếng: "PHÁ...!"
"Kẽo kẹt kẽo kẹt!" Một trận tiếng động băng vỡ không ngừng truyền đến, dòng sông băng dưới đất bắt đầu nứt ra bốn phía từ vị trí dưới chân Mộ Hoàng Tịch, Mộ Hoàng Tịch gắt gao đè đao xuống, không ngừng truyền thụ nội lực, rõ ràng là trời băng đất tuyết, nàng lại chảy ra mồ hôi, khi nàng sắp cầm cự không nổi, một đạo nội lực ấm áp truyền đến từ phía sau lưng, nhất thời làm cho tinh thần nàng chấn động, lấy được nội lực của Quân Mặc, nàng lập tức dùng sức lần nữa: "PHÁ...!"
Chỉ nghe tiếng băng vỡ chấn động, sau đó trước mắt thoáng một cái, vẫn thế giới tuyết trắng, nhưng lại không có băng đá, mặc dù cứu được, nhưng Mộ Hoàng Tịch bi thương phát hiện, băng này đã làm phần thân dưới của nàng đông cứng lại, phần eo trở xuống đều ở dưới băng, xoay người liếc nhìn Quân Mặc dựa lưng vào nàng, cũng không thấy hắn tốt hơn chỗ nào!
"Làm sao bây giờ?" Khó có lúc Mộ Hoàng Tịch ôn tồn hỏi, chỉ là giọng nói kia rất có ý tứ vò đã mẻ lại sứt! Ngược lại nàng cũng có chút bội phục mình, lại còn tâm tư hỏi chuyện này, chỉ là cũng không còn biện pháp nào, ai kêu vừa rồi nàng đã dùng hết nội lực đây? Quân Mặc vừa tránh né băng đá vừa vì nàng vận chuyển nội lực, đoán chừng hiện tại cũng không khá hơn chút nào!
"Tại sao sợ ta?" Giọng nói trầm thấp lộ ra một vẻ khàn khàn, Mộ Hoàng Tịch sững sờ, ngay sau đó có chút dở khóc dở cười: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này chứ?"
"Tại sao sợ ta?" Cố chấp hỏi lần nữa.
Xem ra không trả lời hắn sẽ không bỏ qua rồi, có chút gian nan rút bàn tay đã đông cứng của mình ra, Mộ Hoàng Tịch nói: "Võ công của ngươi cao hơn ta, ta đánh không lại ngươi, dĩ nhiên sợ ngươi rồi!"
"Ta sẽ không đánh nàng!" Giọng nói của Quân Mặc nghiêm túc khác thường, làm Mộ Hoàng Tịch dừng động tác đang làm lại, ngay sau đó cảm thấy buồn cười: "Nếu ta nhớ không lầm, lần đầu tiên lúc gặp mặt ngươi đã động sát ý với ta đấy!"
Quân Mặc khẽ mím môi mỏng, nói: "Sau này sẽ không!"
Mộ Hoàng Tịch khẽ che giấu vẻ mặt, nàng tin tưởng hắn nói sự thật, nhưng hắn có cần phải bảo đảm với nàng thế không? Mà lời nói của Quân Mặc cũng xác nhận suy đoán của nàng, xem ra hắn biết người kia là nàng, chỉ là không biết hắn có biết thân phận của nàng hay không?
Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Mộ Hoàng Tịch dùng chủy thủ gõ gõ lên mặt băng: "Rời khỏi nơi này trước đã rồi hãy nói, ta cũng sắp thành băng rồi!" Mặc dù nàng thấy không có việc gì cả, nhưng nàng cũng không muốn nửa dưới của mình tàn phế!
Ở phương hướng Mộ Hoàng Tịch không nhìn thấy, Quân Mặc hơi mím môi, ngay sau đó đưa tay ghé vào trên mặt băng, một đạo nội lực màu vàng rót vào mặt băng, khi Mộ Hoàng Tịch còn chưa hồi hồn thì nàng đã được Quân Mặc kéo ra khỏi băng, sau đó ôm ngang vào trong ngực!
Mộ Hoàng Tịch có chút xấu hổ muốn xuống, mới vừa rồi nàng cũng đụng phải lồng ngực ấm áp của hắn luôn rồi, Mộ Hoàng Tịch không biết, trước đây không lâu nàng cũng đã bị ôm lấy như vậy!
"Đừng động!" Quân Mặc nhìn nữ nhân không an phận trong ngực khẽ cau mày, chẳng lẽ nàng không biết chân của nàng đã đông thành băng rồi sao? Nàng muốn chân của mình lập tức đứt rời ư?
"Thả ta xuống......" Mộ Hoàng Tịch vừa mới nói xong cũng cảm giác trên đùi có một cổ nội lực ấm áp đang tràn vào, nhất thời hiểu dụng ý của Quân Mặc, trong lúc bất chợt ngược lại có chút ngượng ngùng, chân của nàng đã cóng đến mất đi tri giác, hắn là muốn giúp nàng khôi phục, là nàng oan uổng người ta!
Rõ ràng rất lạnh, vì sao Mộ Hoàng Tịch cảm giác gương mặt của mình có một chút nóng lên......