Chương : 1
Có lẽ bạn đã từng nghe nói qua có một loại người, sinh ra chưa lâu thì bắt đầu biết nói, mà nói toàn những lời kỳ kỳ quái quái, hay một đứa trẻ tưởng là bị câm điếc, đến một tuổi nào đó đột nhiên nói mình là người nào đó, mà người nào đó này ngay đến cả cha mẹ mình cũng không nhận ra.
Người tin sẽ nói rằng, người này có mang ký ức của kiếp trước, người không tin sẽ nói rằng, người này nhất định đầu óc có vấn đề, nói thẳng một tí thì là kẻ điên, bác sĩ kiến thức nhiều hơn một chút, sẽ phán đây là chứng tự kỷ, phát triển ra không gian tưởng tượng của bản thân, nhà tôn giáo tín ngưỡng sẽ nói, đây là bị ma ám.
Trong mắt mọi người, Ngũ Kinh Hoàn là một đứa trẻ bình thường, sống một cuộc sống bình thường, như lời chị Ngũ nói, đứa em trai này cùng lắm là thông minh một tí, anh tuấn một tí, sự nghiệp thành công một tí, còn lại cũng không có gì khác.
Ngũ Kinh Hoàn tuy chỉ mới hai mươi chín tuổi nhưng đã là đạo diễn phim nổi tiếng, có người hỏi, đạo diễn Ngũ, ngài đẹp trai như vậy mà làm đạo diễn thật phí quá, nếu thỉnh thoảng xuất hiện trong phim nhất định cũng sẽ là nhân vật được các chị em phụ nữ say mê, Ngũ Kinh Hoàn cười rất mê người rất tiêu sái, chỉ trả lời, tôi thích làm người nắm giữ, không thích là người bị nắm giữ.
Câu nói này khiến người đó lúc ấy ghi nhớ rất rõ ràng, về sau khi cho ra đời quyển sách ‘Đạo diễn nhân sinh – Ngũ Kinh Hoàn’ đã dùng nó để làm đề mục phụ.
Phim của Ngũ Kinh Hoàn rất nhiều, hiện đại cổ trang làng quê thành thị tình yêu mì ăn liền điện ảnh truyền hình…, nhưng được công chúng yêu thích nhất, vẫn là phim võ hiệp của anh.
Nhiều người truyền nhau rằng, tuy Ngũ Kinh Hoàn có mời chỉ đạo võ thuật danh tiếng, nhưng một vài động tác võ thuật đều là do Ngũ Kinh Hoàn tự mình chỉ đạo, đặc biệt mạo hiểm đặc biệt nhiệt huyết đặc biệt hoa mỹ, đặc biệt đến mức, khiến mọi người không khỏi thán phục, anh ta làm sao mà nghĩ ra được những pha võ thuật này.
Có một pha truyền kỳ được bí mật kháo nhau, là do một người có mặt tại hiện trường kể lại: “Lần đó là quay cảnh diễn viên chính tránh phi tiêu đo dịch nhân phóng tới, vị trí diễn viên chính đứng đã là vách tường, đạo diễn yêu cầu diễn viên chính phi thân lên tránh phi tiêu, giây cuối cùng khi còn đang phi thân lại đá lên tường mượn lực tránh phi tiêu thứ hai, lúc đó diễn viên đóng thế là vận động viên thể thao quốc tế, phi mấy lần đều ngã chúi nhủi, đạo diễn còn cho anh ta dùng dây thép để động tác chậm lại, nhưng khi dùng chế độ tua nhanh, đạo diễn nhìn sao cũng không vừa mắt, diễn viên đóng thế phi đến nỗi khắp người trầy xước. Đạo diễn Ngũ dù sao cũng là người tốt, nói mọi người trước tiên kết thúc công việc về nhà. Mọi người đều tưởng đạo diễn có lẽ đã bỏ cảnh này rồi, sửa thành dùng tranh động hay cắt nối để thay thế. Mấy ngày sau người hiệu chỉnh lại nhận được cảnh quay đó, nhưng không thấy mặt người đóng. Ra là sau hôm quay đó, đạo diễn mang anh quay phim và người đóng vai đối thủ đến quay lại một lần nữa. Tôi còn hỏi người đóng vai đối thủ tình hình lúc đó. Không ngờ người phi thân trong cảnh đó chính do đạo diễn tự mình đóng. Anh nói có thần thông không.” Mọi người đều khen ngợi, thật kỳ diệu.
Sau đó mọi người liền chạy đi tìm chứng cứ, thật ra thì, chẳng qua đạo diễn vốn là người si mê võ hiệp, đã từng luyện qua mấy chiêu võ, lại thêm tay chân khỏe mạnh mà thôi. Tối hôm trước anh ta chạy đến vách tường luyện rất lâu, hôm sau mới quay thành công.
Mấy vị đàn anh đàn chị trong đoàn phim đều nói, đạo diễn Ngũ là cái gã tốt bụng, lương thiện lại cố chấp.
Nói đi nói lại, đạo diễn Ngũ thỉnh thoảng cũng có xuất hiện trong phim, cũng có thể xem như một nửa “thần tượng”. Anh ta tướng đẹp mặt đẹp, hành động phong lưu nhưng không hạ lưu, luôn luôn hấp dẫn các nữ ca sĩ diễn viên. Cứ lên báo là tiêu đề không gì khác ngoài “Đạo diễn Ngũ cùng ngôi sao nữ nào đó gặp gỡ tại quán rượu”, “Đến cả ngôi sao nữ nào đó cũng không kháng cự được mị lực của vị đạo diễn phong lưu”, “Nữ diễn viên nào đó trong phim rất thâm tình nhưng ngoài phim lại đi quá giới hạn”… vân vân và vân vân, lâu dần cũng thành chủ đề tám chuyện sau giờ ăn của mọi người.
Đầu năm nay, “Tân truyền” vừa đóng máy, đạo diễn Ngũ một khắc rảnh rỗi cũng không có đã bắt đầu chuẩn bị phim mới – “Nam hiệp”, đạo diễn Ngũ có thói quen, phim võ hiệp do anh ta đạo diễn đều không phải những truyện cổ do Kim Dung, Cổ Long hay Ôn Thụy An viết, những tác phẩm đã ra đều là ý tưởng của chính Ngũ Kinh Hoàn, sau đó mời biên kịch viết lại, cũng rất được công chúng yêu thích, kịch bản tiểu thuyết cũng đã được tái bản mấy lần. Lần này tư liệu được dùng là “Thất hiệp ngũ nghĩa” của Thạch Ngọc Côn. So với những tác phẩm lấy Bao thanh thiên làm diễn viên chính như trước giờ thì lần này có chút khác biệt, lấy cố sự của Nam hiệp làm chủ đề chính, hành động này lôi kéo rất nhiều chú ý từ các nhà phê bình phim.
Một anh ký giả nhỏ nào đó đuổi theo đạo diễn Ngũ bám chặt hỏi: “Đạo diễn Ngũ, lần này sao lại có ý định đem phim cũ ra diễn lại vậy? Trước giờ anh không phải thích nhất là đổi mới bằng đề tài mới sao?”
Vị đạo diễn Ngũ ấy cười rất tiêu sái, chỉ để lại một câu: “Vì tôi thích cậu ấy.”
Thích cậu ấy? Cậu ấy? Ai? Nam hiệp Triển Chiêu sao? A, ra vị đạo diễn Ngũ si mê võ hiệp này cũng thích Nam hiệp, vì vậy đem thần tượng ra hiện thực hóa sao?
Anh ký giả nhỏ đã ngộ ra được mục tiêu của vị nào đó.
Phim mới Nam hiệp bắt đầu quay. Quan trọng hơn cả chính là diễn viên cho vai chính Nam hiệp.
Lê Đạo Dư – diễn viên mới đạo diễn Ngũ đã dùng trong “Tân truyền” trước đây, vốn rất được công chúng hoan nghênh, cũng nhờ đó mà mở ra đỉnh cao cho sự nghiệp diễn xuất của người này, trở thành diễn viên nhà nhà điều biết đến, hiện nay còn liên tục xuất hiện trên nhiều tiết mục quảng cáo và chuyên mục mới, hiện tại rất có triển vọng trở thành Tiểu Thiên Vương mới. Vai diễn Triển Chiêu lần này mọi người đều nói cậu ta có khả năng giành được cao nhất. Lén đi hỏi, đạo diễn Ngũ từ chối cho ý kiến, chỉ nói rằng dự kiến giữa tháng sẽ công khai tuyển diễn viên, người có chí nguyện đều được hoan nghênh.
Mọi người đều hăng hái bừng bừng, nhiệt huyết sôi sục.
Các công ty giải trí đều xoa tay xoa chân sẵn sàng an bài cho diễn viên mới lẫn diễn viên cũ của công ty mình tham gia cuộc tuyển chọn diễn viên cho bộ phim mới rất được mọi người chú ý này.
——————————-
Ngũ Kinh Hoàn vừa trở về sau khi cùng nhà biên kịch thảo luận kịch bản của Nam hiệp.
Người trong tòa nhà này đều đã ngủ, bên trong một mảnh yên tĩnh, lâu lâu điểm thêm vài tiếng còi xe xa xa bên ngoài, khiến người ta có loại cảm giác thoát ly.
Con mèo nằm bên chân bị đánh thức, cứ quấn lấy chân anh làm nũng.
“Miêu nhi…… tôi về rồi.” Anh ôm mèo con lên cao, cúi đầu cọ cọ đối phương, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười sủng nịch.
“Hôm nay có ngoan không……” Ôm nó đi về phòng ngủ, đợi đến khi cửa phòng đóng lại, liền ‘phịch’ một tiếng, đem thân thể mệt mỏi rã rời ngã lên giường, nhưng không áp lên chú mèo con đang ôm trong lòng.
Ôm mèo con lên, để nó mặt đối mặt thật gần mà nhìn, lại nhịn không được mà nhéo nhéo khuôn mặt mèo của nó, vẻ mặt cực kỳ yêu thích, là biểu tình thả lỏng mà người ngoài nhất định trước giờ chưa từng gặp qua.
“Ba ngày nữa……” Ba ngày nữa, là quyết định cuối cùng cho vai diễn Triển Chiêu, những buổi sơ tuyển trước đây Ngũ Kinh Hoàn đều không xuất hiện, vì vậy những người nào được vào anh đều không rõ, nhưng, trong lòng vẫn nhịn không được mà nghĩ, người cuối cùng đó, sẽ là một Triển Chiêu như thế nào? Là xinh đẹp là chính nghĩa là kiên cường là giống như người anh biết, hay là… không giống với Triển Chiêu? Trái tim anh, tựa như ngàn năm tịch mịch, hôm nay từ nơi đáy sâu lại từ từ bị khoáy động, cứ mãi nhớ cứ mãi nhớ, chờ đợi, nhưng càng nhiều, vẫn là sợ hãi và…… sầu não……
Anh sa sầm mặt, thật lâu, nhịn không được lại la lên: “…… Miêu nhi…… Triển…… Chiêu……”
Mèo con trong tay nhìn anh, nhưng phát giác chủ nhân tuy rõ ràng gọi nó, rõ ràng nhìn nó, nhưng “vọng” lại không phải là nó, vì thế nghiêng nghiêng đầu.
Thanh âm ấy có chút run rẩy, tựa hồ không cẩn thận xé vỡ thứ gì đấy, sau đó, dòng tưởng niệm chợt ùa kéo đến.
Theo sau, trong căn nhà nhỏ, giữa gian phòng yên ắng, vang lên tiếng gọi mơ hồ tên một vài người.
“Đại ca”
“Đại tẩu”
“Nhị ca”
“Tam ca”
“Tứ ca”
“Nguyệt Hoa”
“Triệu Lan”
“Triệu Huệ”
“Bao đại nhân”
“Công Tôn tiên sinh”
Sau cùng, nhiều nhất, là cái tên kia.
“Triển Chiêu”
“Triển Chiêu”
“Triển Chiêu”
……
Nguyên lai, Bạch Ngọc Đường thật có tồn tại.
Cẩm Mao Thử của Hãm Không đảo ở Đại Tống.
Đại náo Đông Kinh, con chuột thứ năm trộm đi tam bảo.
Bạch ngũ hiệp thích cùng Nam hiệp Triển Chiêu tranh đấu.
Không chỉ là Bạch Ngọc Đường trong truyện Thất hiệp ngũ nghĩa.
Bạch Ngọc Đường đã chết tại Trùng Tiêu lâu đó…… thật có tồn tại.
Anh vẫn nhớ, bách đao rơi xuống, vạn tiễn xuyên tim, nỗi đau đớn khi đỉnh lầu sụp đè xuống.
Mỗi lần đều là ‘chết đi’ vào ngày đó, cũng lại là ‘sống lại’ vào ngày đó, trên thân thể sẽ nổi lên vết bớt đỏ như vết sẹo, vị trí đó chính là nơi dao xuyên đao chém ở ‘kiếp trước’, bác sĩ tâm lý phán định: tâm bệnh. Vì thần kinh chịu áp lực, ảnh hưởng lên thân thể, nên phản ứng ra ngoài.
Ai cũng không hiểu được, chỉ có vị bác sĩ lãnh đạm nửa tin nửa ngờ đó, cùng với chính anh, mới biết, Bạch Ngọc Đường mang theo ký ức của kiếp trước đã giáng sinh đến thế kỷ 21.
Anh không nhớ mình có thấy ngưu đầu mã diện không, có đi qua cầu Nại Hà không, có nhảy vào kính luân hồi không. Từ khi sinh ra đến nay đã sống gần 30 năm, anh cũng quen rồi, trùng sinh thành một người tên Ngũ Kinh Hoàn, sống trong thời đại dùng điện dùng đèn khoa học kỹ thuật phát triển, dùng thân thể của Ngũ Kinh Hoàn, chứa đựng linh hồn của một người tên Bạch Ngọc Đường.
Có lúc, ‘người trước đây’ sẽ ở trong mộng ‘đánh thức’ anh, rằng Đại Tống đã từng tồn tại, rằng Bạch Ngọc Đường đã từng tồn tại, rằng Ngũ thử đã từng tồn tại, rằng Bao thanh thiên đã từng tồng tại, rằng Triển Chiêu cũng đã từng tồn tại.
Có lẽ, Bạch Ngọc Đường là giấc mộng của Ngũ Kinh Hoàn, cũng có lẽ, Ngũ Kinh Hoàn là giấc mộng của Bạch Ngọc Đường, từ lâu rồi, Ngũ Kinh Hoàn cảm thấy chính mình là một mà phân làm hai, một là Bạch Ngọc Đường đã chết đi, một là Ngũ Kinh Hoàn nửa sống nửa chết.
Nếu như, kết cục của Bạch Ngọc Đường là thật phải chết trong Trùng Tiêu lâu, đây là vận mệnh, vậy anh hi vọng, Mạnh Bà đừng quên mất cho anh uống canh, để anh quên đi Đại Tống, Ngũ thử, Hãm không đảo, Đông Kinh, và, Triển Chiêu, để anh an tĩnh làm Ngũ Kinh Hoàn mà sống ‘ở đây’.
Giờ đây, đó là vận mệnh trêu người.
Anh cười khổ.
Nguyên lai tương tư là dòng nước là dòng sông là con suối, sau cùng sẽ hợp dòng và đổ ra biển.
Nhưng sẽ vắt kiệt tâm trí ngươi linh hồn ngươi, để lại chỉ còn là lòng hồ khô cạn.
Chung quy Ngũ Kinh Hoàn vẫn không thể chịu đựng, vì thế dùng tâm tư của bản thân anh, cầu mong một người tương tự như Triển Chiêu.
Để Triển Chiêu đó, dùng thần tình bất đắc dĩ mà nói: Bạch huynh, chớ có quá phận.
Để Triển Chiêu đó, dùng biểu tình tức tối bất bình mà nói: Thối lão thử, khinh người quá đáng.
Để Triển Chiêu đó, dùng khuôn mặt tươi cười khó gặp mà nói: Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đời này quen biết ngươi không còn gì nuối tiếc.
Sau cùng nghĩ đến……
Triển Chiêu, khi biết Bạch Ngọc Đường chết trong Trùng Tiêu lâu, thần tình sẽ như thế nào……
——————————-
Cô em trong tổ phim sáng sớm gọi điện đến, Ngũ Kinh Hoàn sau khi chửi một tiếng thì bắt máy, chỉ nghe đối phương thì thầm xẹt xẹt rè rè gì đó.
Ra là người đại diện của Lê Đạo Dư, muốn hẹn đi ăn để Lê Đạo Dư ‘vấn an’ đạo diễn Ngũ.
Ngũ Kinh Hoàn sao lại không biết, người đại diện của Lê Đạo Dư là gã thủ đoạn cao minh, muốn thừa cơn gió mang họ Lê, để đạo diễn Ngũ lại giao bộ phim mới cho Lê Đạo Dư, nhằm gia tăng sự chú ý của công chúng.
Muốn cho cậu ta trở thành diễn viên dưới tay đạo diễn Ngũ sao?!
Theo tính tình ‘trước đây’ của Ngũ Kinh Hoàn, nhất định sẽ chửi: “Cái tên Lê Đạo Dư cậu giỏi ha, cũng dám ra lệnh cho Bạch gia gia!”
Nhưng Ngũ Kinh Hoàn ‘hiện tại’ chỉ nói: “Em gái, truyền lời lại, tôi hiện tại bận rộn chuẩn bị, Lê Đạo Dư tôi thấy rồi, buổi tuyển chọn cuối tôi sẽ đi xem biểu hiện của cậu ta.”
Nói xong cúp máy, ngủ tiếp.
Bạch Ngọc Đường phong lưu giang hồ, cứ thế cũng dần bị xã hội mài giũa thành ngụy quân tử khôn khéo.
Đây chính là thứ gọi là ‘người khôn giữ mình’, nào đâu còn khí thế ‘vấn vấn đao hạ’ (*hỏi dưới lưỡi đao) của trước đây……
Triển Chiêu, nếu ngươi gặp, nhất định sẽ không nhận ra Bạch Ngọc Đường hèn nhát thế này……
Dòng suy nghĩ bị đảo loạn, ngược lại khiến anh tỉnh táo hẳn, dứt khoát tốc chăn ngồi dậy.
Rửa mặt chải đầu thay y phục gọn gàng sạch sẽ, cho mèo ăn xong liền bắt đầu chạy xe lên núi.
Tỉnh thì tỉnh thôi, đi xem cảnh dựng cho phim vậy……
Chỉ là bầu trời hôm nay thật kỳ quái, vốn đang trời trong mây trắng, chẳng hiểu sao mây đen lại bắt đầu ùn ùn giăng kín, chiếc Mazda của Ngũ Kinh Hoàn còn đang ở lưng chừng núi thì mưa đã ào ào rơi, với Ngũ Kinh Hoàn mà nói, làn mưa che lấp đường nhìn này cũng không tính là gì, chỉ là mơ hồ cảm thấy rất ghét. Chuột mà! Có con chuột nào thích mưa đâu chứ.
Tiếng sấm rền vang, rất gần chỗ định dùng để quay phim trên núi, vậy cũng thật không khéo, trên trường quay vừa được dựng cho phim mới trên núi, một đống thiết bị đã sớm bị giạt trôi, sét đánh làm chập mạch thật không tốt, bị đánh trúng thì còn tệ hơn! Dưới chân đạp mạnh, xe phóng càng nhanh……
Đột nhiên trước mắt nhoáng lên, sét đánh ‘đoàng’ trước mặt.
Ngũ Kinh Hoàn nhã nhặn biến mất, Bạch Ngọc Đường tính tình giang hồ lại nổi lên, la to: “Bà nó! Bình thường cũng không phát cái gì lôi thệ, là lão thiên ông hổ thẹn với tôi! Sao lại bắt Bạch gia gia chịu lôi phách của ông chứ!”
Thị lực thoáng cái hồi phục, cái này nhưng thật xém làm hồn phách Bạch gia gia hoảng sợ mà chạy mất, tiếng thắng xe còn chói tai hơn tiếng sét, ra là trước đầu xe đột nhiên xuất hiện một người, Ngũ Kinh Hoàn phản ứng nhanh, đầu xe vừa suýt soát chạm đến đùi người đó thì dừng lại.
Mấy câu chửi giang hồ khó nghe bật ra như vũ bão, người đó vẫn đứng ngây ngốc trước đầu xe, rồi lảo đảo ngã xuống đất giữa màn mưa to như trút.
“@#$%, chân tôi còn chưa mềm nhũn trước đây này, ngươi ngã trước cái gì chứ! Mưa lớn nên phát bệnh thần kinh không thấy xe sao! Muốn chết cũng đừng chết trước mặt tôi!” Ngũ Kinh Hoàn tức giận hậm hực xuống xe, ra ngoài không mang dù, lần này thật thành con chuột ướt rồi.
Anh nhìn người ngã trước xe, lại nghĩ nãy mình còn chưa tông vào, đối phương sao lại hôn mê, cẩn thận nhìn lại thì thấy trên nền đất đầy nước dưới thân người kia từ từ chảy ra dịch thể đỏ tươi……
Chẳng lẽ là dân xã hội đen bị truy sát nên chạy lên núi?
Ngũ Kinh Hoàn ngồi xổm xuống muốn cầm tay lên kiểm tra mạch, định nhìn một cái…… càng nhìn càng thấy không đúng……
Một thân lam y, rõ ràng không phải y phục ‘hiện đại’, một đầu tóc rối, dài hơn hẳn của người thường, tán loạn rơi trên người……
Thanh âm mạch đập, bỗng nhiên lớn đến mức bản thân anh tự cảm thấy rất ồn.
Đột nhiên yếu ớt đưa tay, run rẩy đem mấy sợi tóc tán loạn dời đi.
Anh đã bao lần âm thầm tán thưởng dung mạo người nọ, đôi mày rậm kiên cường, cánh mũi cao thẳng, lông mi dài đến bất ngờ, đôi môi vừa phải.
Anh đã từng chế nhạo dung mạo người nọ, cười nói rằng Nam hiệp chính nghĩa, lại có bề ngoài thế này, được người này cứu, cô nương đó chẳng phải sẽ phương tâm ám hứa (*thầm thương trộm nhớ) sao.
Đợi anh nói xong, con mèo đó còn không phải bày ra bộ dạng thở phì phì tức giận sao.
Dung mạo này, anh làm sao có thể quên.
Người trước mắt này, không phải Triển Chiêu thì còn là ai?
Một Bạch Ngọc Đường đã đầu thai tới đây, hôm nay đến cả Triển Chiêu cũng bị lôi đến!?
Ngũ Kinh Hoàn trước giờ chưa từng bị kinh hách và kinh hỉ lớn như vậy.
Triển Chiêu, nguyên lai, Bạch Ngọc Đường vẫn còn có thể gặp được ngươi.
—————————————
Đã sớm cảm thấy bất thường, tối hôm trước, Bạch Ngọc Đường mang theo Nữ nhi hồng nhảy qua cửa sổ phòng y, không nói hai lời kéo người vừa định ngủ đi ngắm trăng uống rượu.
Cuối cùng một câu cũng không nói, từng chén từng chén, rót rượu cho mình và cho y.
Một vò rượu to đã gần thấy đáy, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quen biết nhiều năm, tửu lượng như cũ không tăng bao nhiêu, rượu càng uống, mặt càng đỏ, thần trí cũng dần dần bị con sâu ngủ làm cho mơ hồ.
Sau cùng, Bạch Ngọc Đường mặt tỉnh bơ, cười nói: Con túy miêu không được việc.
Đỡ y về phòng.
Nhân ảnh bên giường đó dừng lại trong giây lát, cầm khăn ướt giúp y lau mồ hôi bên mặt, giúp y làm dịu lại sự khó chịu vì khô nóng.
Sau đó khẽ giọng nói, “Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường là đến nói lời từ biệt.”
Lời từ biệt? Ngươi, rốt cuộc muốn quay về Hãm Không đảo sao?
“Triển Chiêu, ngươi……”
Người kia tựa hồ không biết nói gì, thật lâu vẫn không mở miệng.
Gió đã nổi lên, hắn cũng từ cửa sổ mà xoay người nhảy ra rồi đi mất.
Ngày hôm sau, tin tức đến.
Bạch Ngọc Đường không quay về Hãm Không đảo.
Cẩm Mao Thử trong trận chiến tại Trùng Tiêu lâu, bị vây trong đồng võng trận, vạn đao xuyên tim.
Bạch Ngọc Đường nói lời từ biệt rồi, một đi, cũng không còn trở về.
Cẩm Mao Thử phong lưu tiêu sái, Bạch ngũ hiệp ngân y bạch sa, huyết nhiễm trùng trùng, chết trong Trùng Tiêu lâu giữa tường đồng vách thiết.
Thật mỉa mai.
Triển Chiêu cũng đi rồi, cũng huyết nhiễm trùng trùng mang về thi thể của Bạch Ngọc Đường, bố trí sảnh đường, cử hành tang lễ, đậy nắp quan tài, tiễn người lần cuối, hạ táng.
Cho đến sau này Công Tôn tiên sinh hỏi y, “Triển hộ vệ, đã khóc rồi sao?”
Y mới nhận ra, khi bi thương quá lớn đến mức lòng cũng chết, ngay cả nước mắt cũng không còn.
Bạch Ngọc Đường, có lúc Triển Chiêu thật hận ngươi.
Hận ngươi bỏ lại Triển Chiêu một mình đi vào hang hổ.
Nhưng, Ngọc Đường, Triển Chiêu hận nhất là chính mình.
Ngươi dùng tâm tình gì nói lời từ biệt, dùng tâm tình gì xông vào, sau đó dùng tâm tình gì mà đi chết, Triển Chiêu đều không hề hay biết.
Ngươi có hay không ở dưới địa phủ mắng ta: “Hay cho Triển Chiêu ngươi, ngu ngốc cực độ! Bạch gia gia ta đã uống phí kết giao tri kỷ với ngươi!”
Triển Chiêu thật rất đần độn, vì vậy lại đi phủ Tương Dương tìm tung tích ngươi lưu lại, như vậy, có thể hay không sẽ biết được đáp án?
————————————–
Trên hành lang phòng cấp cứu trong bệnh viện, bác sĩ chạy vào, y tá cũng đẩy giường bệnh treo đầy thiết bị chạy vào.
‘Phanh’ một tiếng, cửa lớn phòng mổ ngăn Ngũ Kinh Hoàn đi vào.
Đèn trong phòng phẫu thuật sáng lên.
Y tá nhận ra khuôn mặt của Ngũ Kinh Hoàn, vì vậy không hề kinh ngạc với người mặc đồ cổ trang nằm trên giường, cho rằng chắc lại là diễn viên bị thương khi đang quay.
Trước khi vào đây, trên đường đi Ngũ Kinh Hoàn đã dùng công phu trước đây vẫn chưa quên, điểm mấy đại huyệt để động mạch chủ ngừng chảy máu, đến bệnh viện mới lặng lẽ giải khai.
Thử dùng nội lực thăm dò, nội phủ có tổn thương, xương sườn bị gãy ba đoạn, năm đến tám chỗ bị thương do đao kiếm.
Ác liệt nhất là, mũi tên độc trên vai.
Bạch Ngọc Đường sẽ không quên, đó là mũi tên Thiên lý tang hồn.
Là loại mà những tên cao thủ giang hồ dưới trướng Tương Dương Vương dùng.
Triển Chiêu, đi phủ Tương Dương Vương rồi sao?
Bạch Ngọc Đường không làm được việc, để đoạt lại đại ấn, lại bị vây chết trong Trùng Tiêu lâu, vì thế nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.
Vì vậy, Triển Chiêu phải đi sao? Bạch Ngọc Đường đã chết, biết sự nguy hiểm của lâu đó thế nào, biết sự hung bạo của đám sát thủ đó thế nào, rõ ràng như ngay trước mắt, tựa như lại quay về lúc đó. Sau đó, Triển Chiêu cũng đi, Ngũ Kinh Hoàn nghĩ đến việc này, cả người liền phát lạnh.
Nhưng, Bạch Ngọc Đường sau khi chết đã chuyển thế đến đây, còn Triển Chiêu thì sao? Có phải hay không lão tặc Tương Dương vương đó dùng tà thuật độc ác gì đó, mời vu sư Tây vực, gọi sét đến đánh cho Triển Chiêu hôi phi yên diệt mà chết –
Ngũ Kinh Hoàn nắm chặt tay, khiến móng đâm vào lòng bàn tay, không dám nghĩ tiếp, nếu có sai lầm nào, Triển Chiêu nhất định là……
Kết quả, sét đánh lại mang Triển Chiêu đến đây, cái gì khoa học cái gì thần bí, Ngũ Kinh Hoàn không muốn tìm tòi tiếp. Nhưng trong lòng, lờ mờ cảm thấy thật may mắn. Hay cho con cửu mệnh quái miêu không tuân ý trời này, thế mà cũng không chết. Lão thiên gia, Bạch Ngọc Đường sống hơn 50 năm xin cúi đầu cảm tạ ngài!
Hay có khi, người tình cờ này, chỉ là một diễn viên tình cờ lên núi, tình cờ mặc y phục giống, tình cờ có thân phận bị xã hội đen truy sát, càng tình cờ là, cậu ta có khuôn mặt của Triển Chiêu, sau đó tình cờ ‘nơi này’ cũng có kẻ dùng mũi tên Thiên lý tang hồn…… Kì thực, Triển Chiêu chỉ có ở Đại Tống, đã chết hàng trăm năm trước, khiến Bạch Ngọc Đường của hiện đại, trong cô đơn đã huyễn hoặc ra một giấc mộng tuyệt đẹp……
Không biết qua bao lâu, Ngũ Kinh Hoàn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, đèn trong phòng phẫu thuật vụt tắt, giường bệnh được đẩy ra từ một cánh cửa khác, rồi lại được đẩy vào đặt ở một phòng khác, bác sĩ đi tới chỗ Ngũ Kinh Hoàn, ánh mắt có chút kỳ quái.
“Ngũ tiên sinh…..”
“Cậu ấy sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
“Ai, Ngũ tiên sinh, trước mắt bệnh nhân không nguy hiểm đến sinh mạng, miệng vết thương đã được khâu lại hoàn mỹ, chỉ là nhiễm chút độc kim loại nặng, chỉ có thể dùng thuốc và dịch để thân thể tự đào thải ra, nhưng cái này cũng không có trở ngại lớn…..”
Độc mạnh nhất của giang hồ thời xưa, trong mắt bác sĩ hiện đại chỉ là mấy thứ ruồi muỗi, Ngũ Kinh Hoàn thở dài.
“Nhưng……”
“Nhưng!?’
“Ngũ tiên sinh, anh bình tĩnh, vì tình hình thế này liên quan rất lớn, có khả năng liên lụy đến án hình sự…… Xin hỏi bệnh nhân là diễn viên của Ngũ tiên sinh?”
Ra là chuyện này, Ngũ Kinh Hoàn trong đầu xoay chuyển cực nhanh, lập tức trả lời: “À! Cậu ấy là diễn viên mới của tôi, vốn thấy cậu ta sạch sẽ gọn gàng…… không ngờ lần trước trêu chọc trúng nữ nhân của đại ca nào đó, bị mấy tên côn đồ vây đánh trên trường quay, cái gì đao rồi gậy cũng dùng hết cả, còn cầm mấy đạo cụ quay phim đánh bị thương người ta… ai, tính tình mấy người trẻ tuổi thích xung động thế đó, lần này bị giáo huấn, chắc cũng sẽ thu liễm một chút.”
Bác sĩ gật đầu, nhìn quen loại việc này rồi, báo động cảnh sát ngược lại sẽ khiến người ta ngạc nhiên.
“Ra là vậy. Ai ai, thật là giống mấy bộ phim truyền hình nha!”
…… Xin lỗi nha, là phim truyền hình tôi làm đó. Ngũ Kinh Hoàn âm thầm trợn trắng mắt trong lòng.
Hảo hảo một vị Nam hiệp Triển Chiêu, hình tượng bị hủy diệt đến thế này, thật oan ức.
—————————–
Lầu cao giữa ban ngày ánh lên màu vàng rực rỡ, giữa đêm đen lại che kín bởi màn hắc sa, trong bóng tối cứ như sẽ có thứ gì đó chực chờ nhảy ra, lén lén lút lút. Bạch Ngọc Đường chậm lại cước bộ, bạch y dính đầy bụi bẩn và vết máu, từ lúc hắn xông vào ước chừng đã qua nửa canh giờ, trước sau phá hơn trăm cơ quan, thiết tiễn trận, mộc quan môn, cự thạch đạo… Càng vào trong càng thêm hung hiểm, thần tình hắn cũng càng thêm nghiêm túc. Những kẻ kì trí kì tài Tương Dương Vương nuôi hơn ngàn ngày đều được dùng ở lâu này, đây là Trùng Tiêu lâu tường đồng vách thiết!
Đôi mắt to sáng rực vừa chuyển, chân đạp theo bước bát quái càn khôn, cẩn thận tránh khỏi một cơ quan hung độc. Di chuyển vào một phòng, trên vách treo đầy mấy bức họa danh gia sơn thủy, Bạch Ngọc Đường vỗ lên một cái bồn bằng ngọc thúy được trạm trổ hoa mẫu đơn đặt bên cạnh, vụn đất bay lên, tung bay mù mịt, vụn đất như sương mù bay về phía trước, yên lặng chờ đợi, trong không gian trống rỗng bỗng xuất hiện những sợi tơ mảnh chồng chất đan vào nhau, như là những đường sinh tử, cẩn thận nhìn lại, liền thấy phía xa xa tựa hồ có một không gian nhỏ vừa đủ chứa một người. Người có nội tức mạnh mẽ như Bạch Ngọc Đường, chỉ ở trên không chuyển hai hơi thở đã phi thân tới nơi. Trên mặt Bạch Ngọc Đường nở nụ cười tinh quái, ngón tay cực nhanh, phóng ra một cây ngân châm, bay một đường không đụng trúng thứ gì, ‘đinh’ một tiếng cắm vào lỗ nhỏ trên tường, cơ quan lại được mở ra, âm thanh chuyển động chậm rãi như tiếng xương cốt chạm vào nhau. Yên lặng chờ đợi, Họa Ảnh vung một nhát, chém đứt những sợi dây mảnh chồng chất tầng tầng, bước nhanh như lưu tinh xẹt qua, kiêu ngạo như hoàng thân quốc thích diễu hành trên đường.
Tầng thứ nhất qua, trước mắt là hành lang dài, hành lang rất hẹp chỉ vừa đủ cho một người qua, Bạch Ngọc Đường đề khí, bay lên bay xuống ba lần mới qua được hành lang, ba phiến đá vây bên ngoài, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, hỏa quang chiếu sáng rực, thì ra trên phiến đá có cắm rất nhiều ngân châm, ám khí tốt trong tay Bạch Ngọc Đường khó có thể so được với đống ám khí của Đường Môn này.
Đi qua hành lang, mục tiêu ngay trước mặt, thủ ngọc Tương Dương vương dùng để tạo lâu, bình phong san hô Nam Hải, hoa lưu ly Tây Lĩnh, túc cân và điền ngọc, kê huyết thạch, kiếm bách niên ngư trường…… trong đó còn có đại ấn bị giấu kín.
Nơi có vàng bạc châu báu, càng là nơi nguy hiểm hung ác, thế nhưng với nhân vật như Bạch Ngọc Đường, cũng sẽ có lúc đại ý thất thủ. Ngay khi cầm lấy đại ấn, dưới chân đột nhiên sụp xuống. Bạch Ngọc Đường cắm Họa Ảnh vào vách để ngăn thân thể không rơi xuống. Nhưng từ trên đỉnh lại rơi xuống ngàn lưỡi đao, chúng dệt lại tạo thành đồng võng. Đồng võng rất nặng, lưỡi đao sắc bén đâm nát thân thể, khiến Bạch Ngọc Đường rơi xuống đáy hố. Trường mâu xuyên qua cánh tay, xuyên qua đùi, xuyên qua bụng, xuyên qua tim. Máu đặc tràn ra khỏi miệng, tuôn trào thành dòng. Thần tiên cũng khó cứu.
Một trận này khiến cho ngay cả Tương Dương Vương cũng bị kinh động, từ xa truyền đến âm thanh gào thét ầm ĩ cùng hỏa quang sáng rực……
Bạch Ngọc Đường treo lủng lẳng trên một mũi mâu nhọn, đồng võng dày đặc bao lấy, thân thể không có lấy một nơi nguyên vẹn, bạch sam đã nhiễm một màu đỏ tươi.
Triển Chiêu đứng bên cạnh nhìn, không mảy may nhúc nhích.
Đôi mắt Bạch Ngọc Đường chưa nhắm lại, từ từ di chuyển, đối diện là đôi mắt mở trừng trừng không hề chớp của Triển Chiêu, đôi môi khẽ nhúc nhích, chất lỏng nóng cháy tuôn trào, vài lần, mới miễn cưỡng nghe được…
Hắn nói: “Triển Chiêu, ngươi……”
Sau đó, cũng không còn tiếng động nào nữa.
Triển Chiêu không nhúc nhích, từ khi Bạch Ngọc Đường xông vào lâu, vượt qua, phá quan, vây trong trận, Triển Chiêu vẫn như hình với bóng, nhìn hắn, nhưng không hề động đậy.
Đây, là mộng.
Cứ vừa ngủ, sẽ không ngừng lặp đi lặp lại mo thấy giấc mộng này.
Một giấc mộng nghiêm phạt Triển Chiêu, là giấc mộng bắt y mắt mở trừng trừng nhìn Bạch Ngọc Đường bị vạn đao xuyên tim mà chết, nhưng lại thúc thủ vô sách.
Khiến y, một lần lại một lần, nghe thấy hắn nói cùng một lời, nhưng không có câu sau.
Ngọc Đường, lời sau cùng đó, Triển Chiêu vẫn nghĩ không ra.
Là muốn oán Triển Chiêu vô tri, đêm đó nói lời từ biệt ra là ly biệt.
Là muốn trách Triển Chiêu vô tra, không kịp cứu khiến ngươi rơi vào tử địa.
Là muốn hận Triển Chiêu vô tình, thấy ngươi bị thương mà chết lại không rơi một giọt nước mắt.
Từ nay về sau, trong mộng lặp đi lặp lại ngàn lần, vẫn không tìm ra vết tích, chỉ có thể thấy ngươi bị thương mà chết ngàn lần……
Khiến Triển Chiêu cũng như chết đi chết lại ngàn lần.
———————
Vị đạo từ mũi hít vào, thật giống vị cỏ dại khắp cánh đồng mà gió tây thổi tới, nhưng so với ngày thu ấm áp, càng gia tăng vị rượu không thơm không ngọt không thuần không chát tràn ra từ khe nứt của bình.
Tia sáng chiếu vào vẫn khiến mắt nhói đau như trước, hàng mi dài chớp động, mơ màng nhìn thấy người trước mặt, thật giống như vẫn còn trong mộng, có lẽ do sự khô khốc sinh đau đớn, kích thích khiến nước mắt chảy ra, ngưng tại khóe mắt, Triển Chiêu thế nhưng vẫn chưa dời tầm mắt.
Chỉ nói: “Ngọc Đường, Triển Chiêu ngu ngốc, cuối cùng vẫn không biết ngày ấy ngươi muốn nói gì……” giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, như đao cứa vào tâm gan phế phổi người nghe, thanh âm đậm đặc vẻ mơ màng vì chưa tỉnh.
Ngũ Kinh Hoàn nhìn bộ dạng dằn vặt tiều tụy của y, lại nghe thấy lời này, lỗ mũi cổ họng thoáng cái như bị nhét vào một nhúm vải, trái tim như bị bóp chặt, vành mắt hồng hồng cay cay.
Nửa chữ cứ thế ấp úng mãi không nói tròn vành, cổ họng như có vật gì tắc lại.
Triển Chiêu,
Nguyên lai đều là Bạch Ngọc Đường quá nhu nhược, một câu chưa nói, nhưng hại ngươi ưu tư thành thương tổn.
Nguyên lai đều là Bạch Ngọc Đường quá mức ích kỷ, vừa chết liền rời khỏi, nhưng hại ngươi lòng đau như tro tàn.
Nguyên lai tất cả đều là, vì cái chết của Bạch Ngọc Đường, khiến Triển Chiêu tiều tụy như vậy, sống cũng như chết.
Người tin sẽ nói rằng, người này có mang ký ức của kiếp trước, người không tin sẽ nói rằng, người này nhất định đầu óc có vấn đề, nói thẳng một tí thì là kẻ điên, bác sĩ kiến thức nhiều hơn một chút, sẽ phán đây là chứng tự kỷ, phát triển ra không gian tưởng tượng của bản thân, nhà tôn giáo tín ngưỡng sẽ nói, đây là bị ma ám.
Trong mắt mọi người, Ngũ Kinh Hoàn là một đứa trẻ bình thường, sống một cuộc sống bình thường, như lời chị Ngũ nói, đứa em trai này cùng lắm là thông minh một tí, anh tuấn một tí, sự nghiệp thành công một tí, còn lại cũng không có gì khác.
Ngũ Kinh Hoàn tuy chỉ mới hai mươi chín tuổi nhưng đã là đạo diễn phim nổi tiếng, có người hỏi, đạo diễn Ngũ, ngài đẹp trai như vậy mà làm đạo diễn thật phí quá, nếu thỉnh thoảng xuất hiện trong phim nhất định cũng sẽ là nhân vật được các chị em phụ nữ say mê, Ngũ Kinh Hoàn cười rất mê người rất tiêu sái, chỉ trả lời, tôi thích làm người nắm giữ, không thích là người bị nắm giữ.
Câu nói này khiến người đó lúc ấy ghi nhớ rất rõ ràng, về sau khi cho ra đời quyển sách ‘Đạo diễn nhân sinh – Ngũ Kinh Hoàn’ đã dùng nó để làm đề mục phụ.
Phim của Ngũ Kinh Hoàn rất nhiều, hiện đại cổ trang làng quê thành thị tình yêu mì ăn liền điện ảnh truyền hình…, nhưng được công chúng yêu thích nhất, vẫn là phim võ hiệp của anh.
Nhiều người truyền nhau rằng, tuy Ngũ Kinh Hoàn có mời chỉ đạo võ thuật danh tiếng, nhưng một vài động tác võ thuật đều là do Ngũ Kinh Hoàn tự mình chỉ đạo, đặc biệt mạo hiểm đặc biệt nhiệt huyết đặc biệt hoa mỹ, đặc biệt đến mức, khiến mọi người không khỏi thán phục, anh ta làm sao mà nghĩ ra được những pha võ thuật này.
Có một pha truyền kỳ được bí mật kháo nhau, là do một người có mặt tại hiện trường kể lại: “Lần đó là quay cảnh diễn viên chính tránh phi tiêu đo dịch nhân phóng tới, vị trí diễn viên chính đứng đã là vách tường, đạo diễn yêu cầu diễn viên chính phi thân lên tránh phi tiêu, giây cuối cùng khi còn đang phi thân lại đá lên tường mượn lực tránh phi tiêu thứ hai, lúc đó diễn viên đóng thế là vận động viên thể thao quốc tế, phi mấy lần đều ngã chúi nhủi, đạo diễn còn cho anh ta dùng dây thép để động tác chậm lại, nhưng khi dùng chế độ tua nhanh, đạo diễn nhìn sao cũng không vừa mắt, diễn viên đóng thế phi đến nỗi khắp người trầy xước. Đạo diễn Ngũ dù sao cũng là người tốt, nói mọi người trước tiên kết thúc công việc về nhà. Mọi người đều tưởng đạo diễn có lẽ đã bỏ cảnh này rồi, sửa thành dùng tranh động hay cắt nối để thay thế. Mấy ngày sau người hiệu chỉnh lại nhận được cảnh quay đó, nhưng không thấy mặt người đóng. Ra là sau hôm quay đó, đạo diễn mang anh quay phim và người đóng vai đối thủ đến quay lại một lần nữa. Tôi còn hỏi người đóng vai đối thủ tình hình lúc đó. Không ngờ người phi thân trong cảnh đó chính do đạo diễn tự mình đóng. Anh nói có thần thông không.” Mọi người đều khen ngợi, thật kỳ diệu.
Sau đó mọi người liền chạy đi tìm chứng cứ, thật ra thì, chẳng qua đạo diễn vốn là người si mê võ hiệp, đã từng luyện qua mấy chiêu võ, lại thêm tay chân khỏe mạnh mà thôi. Tối hôm trước anh ta chạy đến vách tường luyện rất lâu, hôm sau mới quay thành công.
Mấy vị đàn anh đàn chị trong đoàn phim đều nói, đạo diễn Ngũ là cái gã tốt bụng, lương thiện lại cố chấp.
Nói đi nói lại, đạo diễn Ngũ thỉnh thoảng cũng có xuất hiện trong phim, cũng có thể xem như một nửa “thần tượng”. Anh ta tướng đẹp mặt đẹp, hành động phong lưu nhưng không hạ lưu, luôn luôn hấp dẫn các nữ ca sĩ diễn viên. Cứ lên báo là tiêu đề không gì khác ngoài “Đạo diễn Ngũ cùng ngôi sao nữ nào đó gặp gỡ tại quán rượu”, “Đến cả ngôi sao nữ nào đó cũng không kháng cự được mị lực của vị đạo diễn phong lưu”, “Nữ diễn viên nào đó trong phim rất thâm tình nhưng ngoài phim lại đi quá giới hạn”… vân vân và vân vân, lâu dần cũng thành chủ đề tám chuyện sau giờ ăn của mọi người.
Đầu năm nay, “Tân truyền” vừa đóng máy, đạo diễn Ngũ một khắc rảnh rỗi cũng không có đã bắt đầu chuẩn bị phim mới – “Nam hiệp”, đạo diễn Ngũ có thói quen, phim võ hiệp do anh ta đạo diễn đều không phải những truyện cổ do Kim Dung, Cổ Long hay Ôn Thụy An viết, những tác phẩm đã ra đều là ý tưởng của chính Ngũ Kinh Hoàn, sau đó mời biên kịch viết lại, cũng rất được công chúng yêu thích, kịch bản tiểu thuyết cũng đã được tái bản mấy lần. Lần này tư liệu được dùng là “Thất hiệp ngũ nghĩa” của Thạch Ngọc Côn. So với những tác phẩm lấy Bao thanh thiên làm diễn viên chính như trước giờ thì lần này có chút khác biệt, lấy cố sự của Nam hiệp làm chủ đề chính, hành động này lôi kéo rất nhiều chú ý từ các nhà phê bình phim.
Một anh ký giả nhỏ nào đó đuổi theo đạo diễn Ngũ bám chặt hỏi: “Đạo diễn Ngũ, lần này sao lại có ý định đem phim cũ ra diễn lại vậy? Trước giờ anh không phải thích nhất là đổi mới bằng đề tài mới sao?”
Vị đạo diễn Ngũ ấy cười rất tiêu sái, chỉ để lại một câu: “Vì tôi thích cậu ấy.”
Thích cậu ấy? Cậu ấy? Ai? Nam hiệp Triển Chiêu sao? A, ra vị đạo diễn Ngũ si mê võ hiệp này cũng thích Nam hiệp, vì vậy đem thần tượng ra hiện thực hóa sao?
Anh ký giả nhỏ đã ngộ ra được mục tiêu của vị nào đó.
Phim mới Nam hiệp bắt đầu quay. Quan trọng hơn cả chính là diễn viên cho vai chính Nam hiệp.
Lê Đạo Dư – diễn viên mới đạo diễn Ngũ đã dùng trong “Tân truyền” trước đây, vốn rất được công chúng hoan nghênh, cũng nhờ đó mà mở ra đỉnh cao cho sự nghiệp diễn xuất của người này, trở thành diễn viên nhà nhà điều biết đến, hiện nay còn liên tục xuất hiện trên nhiều tiết mục quảng cáo và chuyên mục mới, hiện tại rất có triển vọng trở thành Tiểu Thiên Vương mới. Vai diễn Triển Chiêu lần này mọi người đều nói cậu ta có khả năng giành được cao nhất. Lén đi hỏi, đạo diễn Ngũ từ chối cho ý kiến, chỉ nói rằng dự kiến giữa tháng sẽ công khai tuyển diễn viên, người có chí nguyện đều được hoan nghênh.
Mọi người đều hăng hái bừng bừng, nhiệt huyết sôi sục.
Các công ty giải trí đều xoa tay xoa chân sẵn sàng an bài cho diễn viên mới lẫn diễn viên cũ của công ty mình tham gia cuộc tuyển chọn diễn viên cho bộ phim mới rất được mọi người chú ý này.
——————————-
Ngũ Kinh Hoàn vừa trở về sau khi cùng nhà biên kịch thảo luận kịch bản của Nam hiệp.
Người trong tòa nhà này đều đã ngủ, bên trong một mảnh yên tĩnh, lâu lâu điểm thêm vài tiếng còi xe xa xa bên ngoài, khiến người ta có loại cảm giác thoát ly.
Con mèo nằm bên chân bị đánh thức, cứ quấn lấy chân anh làm nũng.
“Miêu nhi…… tôi về rồi.” Anh ôm mèo con lên cao, cúi đầu cọ cọ đối phương, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười sủng nịch.
“Hôm nay có ngoan không……” Ôm nó đi về phòng ngủ, đợi đến khi cửa phòng đóng lại, liền ‘phịch’ một tiếng, đem thân thể mệt mỏi rã rời ngã lên giường, nhưng không áp lên chú mèo con đang ôm trong lòng.
Ôm mèo con lên, để nó mặt đối mặt thật gần mà nhìn, lại nhịn không được mà nhéo nhéo khuôn mặt mèo của nó, vẻ mặt cực kỳ yêu thích, là biểu tình thả lỏng mà người ngoài nhất định trước giờ chưa từng gặp qua.
“Ba ngày nữa……” Ba ngày nữa, là quyết định cuối cùng cho vai diễn Triển Chiêu, những buổi sơ tuyển trước đây Ngũ Kinh Hoàn đều không xuất hiện, vì vậy những người nào được vào anh đều không rõ, nhưng, trong lòng vẫn nhịn không được mà nghĩ, người cuối cùng đó, sẽ là một Triển Chiêu như thế nào? Là xinh đẹp là chính nghĩa là kiên cường là giống như người anh biết, hay là… không giống với Triển Chiêu? Trái tim anh, tựa như ngàn năm tịch mịch, hôm nay từ nơi đáy sâu lại từ từ bị khoáy động, cứ mãi nhớ cứ mãi nhớ, chờ đợi, nhưng càng nhiều, vẫn là sợ hãi và…… sầu não……
Anh sa sầm mặt, thật lâu, nhịn không được lại la lên: “…… Miêu nhi…… Triển…… Chiêu……”
Mèo con trong tay nhìn anh, nhưng phát giác chủ nhân tuy rõ ràng gọi nó, rõ ràng nhìn nó, nhưng “vọng” lại không phải là nó, vì thế nghiêng nghiêng đầu.
Thanh âm ấy có chút run rẩy, tựa hồ không cẩn thận xé vỡ thứ gì đấy, sau đó, dòng tưởng niệm chợt ùa kéo đến.
Theo sau, trong căn nhà nhỏ, giữa gian phòng yên ắng, vang lên tiếng gọi mơ hồ tên một vài người.
“Đại ca”
“Đại tẩu”
“Nhị ca”
“Tam ca”
“Tứ ca”
“Nguyệt Hoa”
“Triệu Lan”
“Triệu Huệ”
“Bao đại nhân”
“Công Tôn tiên sinh”
Sau cùng, nhiều nhất, là cái tên kia.
“Triển Chiêu”
“Triển Chiêu”
“Triển Chiêu”
……
Nguyên lai, Bạch Ngọc Đường thật có tồn tại.
Cẩm Mao Thử của Hãm Không đảo ở Đại Tống.
Đại náo Đông Kinh, con chuột thứ năm trộm đi tam bảo.
Bạch ngũ hiệp thích cùng Nam hiệp Triển Chiêu tranh đấu.
Không chỉ là Bạch Ngọc Đường trong truyện Thất hiệp ngũ nghĩa.
Bạch Ngọc Đường đã chết tại Trùng Tiêu lâu đó…… thật có tồn tại.
Anh vẫn nhớ, bách đao rơi xuống, vạn tiễn xuyên tim, nỗi đau đớn khi đỉnh lầu sụp đè xuống.
Mỗi lần đều là ‘chết đi’ vào ngày đó, cũng lại là ‘sống lại’ vào ngày đó, trên thân thể sẽ nổi lên vết bớt đỏ như vết sẹo, vị trí đó chính là nơi dao xuyên đao chém ở ‘kiếp trước’, bác sĩ tâm lý phán định: tâm bệnh. Vì thần kinh chịu áp lực, ảnh hưởng lên thân thể, nên phản ứng ra ngoài.
Ai cũng không hiểu được, chỉ có vị bác sĩ lãnh đạm nửa tin nửa ngờ đó, cùng với chính anh, mới biết, Bạch Ngọc Đường mang theo ký ức của kiếp trước đã giáng sinh đến thế kỷ 21.
Anh không nhớ mình có thấy ngưu đầu mã diện không, có đi qua cầu Nại Hà không, có nhảy vào kính luân hồi không. Từ khi sinh ra đến nay đã sống gần 30 năm, anh cũng quen rồi, trùng sinh thành một người tên Ngũ Kinh Hoàn, sống trong thời đại dùng điện dùng đèn khoa học kỹ thuật phát triển, dùng thân thể của Ngũ Kinh Hoàn, chứa đựng linh hồn của một người tên Bạch Ngọc Đường.
Có lúc, ‘người trước đây’ sẽ ở trong mộng ‘đánh thức’ anh, rằng Đại Tống đã từng tồn tại, rằng Bạch Ngọc Đường đã từng tồn tại, rằng Ngũ thử đã từng tồn tại, rằng Bao thanh thiên đã từng tồng tại, rằng Triển Chiêu cũng đã từng tồn tại.
Có lẽ, Bạch Ngọc Đường là giấc mộng của Ngũ Kinh Hoàn, cũng có lẽ, Ngũ Kinh Hoàn là giấc mộng của Bạch Ngọc Đường, từ lâu rồi, Ngũ Kinh Hoàn cảm thấy chính mình là một mà phân làm hai, một là Bạch Ngọc Đường đã chết đi, một là Ngũ Kinh Hoàn nửa sống nửa chết.
Nếu như, kết cục của Bạch Ngọc Đường là thật phải chết trong Trùng Tiêu lâu, đây là vận mệnh, vậy anh hi vọng, Mạnh Bà đừng quên mất cho anh uống canh, để anh quên đi Đại Tống, Ngũ thử, Hãm không đảo, Đông Kinh, và, Triển Chiêu, để anh an tĩnh làm Ngũ Kinh Hoàn mà sống ‘ở đây’.
Giờ đây, đó là vận mệnh trêu người.
Anh cười khổ.
Nguyên lai tương tư là dòng nước là dòng sông là con suối, sau cùng sẽ hợp dòng và đổ ra biển.
Nhưng sẽ vắt kiệt tâm trí ngươi linh hồn ngươi, để lại chỉ còn là lòng hồ khô cạn.
Chung quy Ngũ Kinh Hoàn vẫn không thể chịu đựng, vì thế dùng tâm tư của bản thân anh, cầu mong một người tương tự như Triển Chiêu.
Để Triển Chiêu đó, dùng thần tình bất đắc dĩ mà nói: Bạch huynh, chớ có quá phận.
Để Triển Chiêu đó, dùng biểu tình tức tối bất bình mà nói: Thối lão thử, khinh người quá đáng.
Để Triển Chiêu đó, dùng khuôn mặt tươi cười khó gặp mà nói: Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đời này quen biết ngươi không còn gì nuối tiếc.
Sau cùng nghĩ đến……
Triển Chiêu, khi biết Bạch Ngọc Đường chết trong Trùng Tiêu lâu, thần tình sẽ như thế nào……
——————————-
Cô em trong tổ phim sáng sớm gọi điện đến, Ngũ Kinh Hoàn sau khi chửi một tiếng thì bắt máy, chỉ nghe đối phương thì thầm xẹt xẹt rè rè gì đó.
Ra là người đại diện của Lê Đạo Dư, muốn hẹn đi ăn để Lê Đạo Dư ‘vấn an’ đạo diễn Ngũ.
Ngũ Kinh Hoàn sao lại không biết, người đại diện của Lê Đạo Dư là gã thủ đoạn cao minh, muốn thừa cơn gió mang họ Lê, để đạo diễn Ngũ lại giao bộ phim mới cho Lê Đạo Dư, nhằm gia tăng sự chú ý của công chúng.
Muốn cho cậu ta trở thành diễn viên dưới tay đạo diễn Ngũ sao?!
Theo tính tình ‘trước đây’ của Ngũ Kinh Hoàn, nhất định sẽ chửi: “Cái tên Lê Đạo Dư cậu giỏi ha, cũng dám ra lệnh cho Bạch gia gia!”
Nhưng Ngũ Kinh Hoàn ‘hiện tại’ chỉ nói: “Em gái, truyền lời lại, tôi hiện tại bận rộn chuẩn bị, Lê Đạo Dư tôi thấy rồi, buổi tuyển chọn cuối tôi sẽ đi xem biểu hiện của cậu ta.”
Nói xong cúp máy, ngủ tiếp.
Bạch Ngọc Đường phong lưu giang hồ, cứ thế cũng dần bị xã hội mài giũa thành ngụy quân tử khôn khéo.
Đây chính là thứ gọi là ‘người khôn giữ mình’, nào đâu còn khí thế ‘vấn vấn đao hạ’ (*hỏi dưới lưỡi đao) của trước đây……
Triển Chiêu, nếu ngươi gặp, nhất định sẽ không nhận ra Bạch Ngọc Đường hèn nhát thế này……
Dòng suy nghĩ bị đảo loạn, ngược lại khiến anh tỉnh táo hẳn, dứt khoát tốc chăn ngồi dậy.
Rửa mặt chải đầu thay y phục gọn gàng sạch sẽ, cho mèo ăn xong liền bắt đầu chạy xe lên núi.
Tỉnh thì tỉnh thôi, đi xem cảnh dựng cho phim vậy……
Chỉ là bầu trời hôm nay thật kỳ quái, vốn đang trời trong mây trắng, chẳng hiểu sao mây đen lại bắt đầu ùn ùn giăng kín, chiếc Mazda của Ngũ Kinh Hoàn còn đang ở lưng chừng núi thì mưa đã ào ào rơi, với Ngũ Kinh Hoàn mà nói, làn mưa che lấp đường nhìn này cũng không tính là gì, chỉ là mơ hồ cảm thấy rất ghét. Chuột mà! Có con chuột nào thích mưa đâu chứ.
Tiếng sấm rền vang, rất gần chỗ định dùng để quay phim trên núi, vậy cũng thật không khéo, trên trường quay vừa được dựng cho phim mới trên núi, một đống thiết bị đã sớm bị giạt trôi, sét đánh làm chập mạch thật không tốt, bị đánh trúng thì còn tệ hơn! Dưới chân đạp mạnh, xe phóng càng nhanh……
Đột nhiên trước mắt nhoáng lên, sét đánh ‘đoàng’ trước mặt.
Ngũ Kinh Hoàn nhã nhặn biến mất, Bạch Ngọc Đường tính tình giang hồ lại nổi lên, la to: “Bà nó! Bình thường cũng không phát cái gì lôi thệ, là lão thiên ông hổ thẹn với tôi! Sao lại bắt Bạch gia gia chịu lôi phách của ông chứ!”
Thị lực thoáng cái hồi phục, cái này nhưng thật xém làm hồn phách Bạch gia gia hoảng sợ mà chạy mất, tiếng thắng xe còn chói tai hơn tiếng sét, ra là trước đầu xe đột nhiên xuất hiện một người, Ngũ Kinh Hoàn phản ứng nhanh, đầu xe vừa suýt soát chạm đến đùi người đó thì dừng lại.
Mấy câu chửi giang hồ khó nghe bật ra như vũ bão, người đó vẫn đứng ngây ngốc trước đầu xe, rồi lảo đảo ngã xuống đất giữa màn mưa to như trút.
“@#$%, chân tôi còn chưa mềm nhũn trước đây này, ngươi ngã trước cái gì chứ! Mưa lớn nên phát bệnh thần kinh không thấy xe sao! Muốn chết cũng đừng chết trước mặt tôi!” Ngũ Kinh Hoàn tức giận hậm hực xuống xe, ra ngoài không mang dù, lần này thật thành con chuột ướt rồi.
Anh nhìn người ngã trước xe, lại nghĩ nãy mình còn chưa tông vào, đối phương sao lại hôn mê, cẩn thận nhìn lại thì thấy trên nền đất đầy nước dưới thân người kia từ từ chảy ra dịch thể đỏ tươi……
Chẳng lẽ là dân xã hội đen bị truy sát nên chạy lên núi?
Ngũ Kinh Hoàn ngồi xổm xuống muốn cầm tay lên kiểm tra mạch, định nhìn một cái…… càng nhìn càng thấy không đúng……
Một thân lam y, rõ ràng không phải y phục ‘hiện đại’, một đầu tóc rối, dài hơn hẳn của người thường, tán loạn rơi trên người……
Thanh âm mạch đập, bỗng nhiên lớn đến mức bản thân anh tự cảm thấy rất ồn.
Đột nhiên yếu ớt đưa tay, run rẩy đem mấy sợi tóc tán loạn dời đi.
Anh đã bao lần âm thầm tán thưởng dung mạo người nọ, đôi mày rậm kiên cường, cánh mũi cao thẳng, lông mi dài đến bất ngờ, đôi môi vừa phải.
Anh đã từng chế nhạo dung mạo người nọ, cười nói rằng Nam hiệp chính nghĩa, lại có bề ngoài thế này, được người này cứu, cô nương đó chẳng phải sẽ phương tâm ám hứa (*thầm thương trộm nhớ) sao.
Đợi anh nói xong, con mèo đó còn không phải bày ra bộ dạng thở phì phì tức giận sao.
Dung mạo này, anh làm sao có thể quên.
Người trước mắt này, không phải Triển Chiêu thì còn là ai?
Một Bạch Ngọc Đường đã đầu thai tới đây, hôm nay đến cả Triển Chiêu cũng bị lôi đến!?
Ngũ Kinh Hoàn trước giờ chưa từng bị kinh hách và kinh hỉ lớn như vậy.
Triển Chiêu, nguyên lai, Bạch Ngọc Đường vẫn còn có thể gặp được ngươi.
—————————————
Đã sớm cảm thấy bất thường, tối hôm trước, Bạch Ngọc Đường mang theo Nữ nhi hồng nhảy qua cửa sổ phòng y, không nói hai lời kéo người vừa định ngủ đi ngắm trăng uống rượu.
Cuối cùng một câu cũng không nói, từng chén từng chén, rót rượu cho mình và cho y.
Một vò rượu to đã gần thấy đáy, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quen biết nhiều năm, tửu lượng như cũ không tăng bao nhiêu, rượu càng uống, mặt càng đỏ, thần trí cũng dần dần bị con sâu ngủ làm cho mơ hồ.
Sau cùng, Bạch Ngọc Đường mặt tỉnh bơ, cười nói: Con túy miêu không được việc.
Đỡ y về phòng.
Nhân ảnh bên giường đó dừng lại trong giây lát, cầm khăn ướt giúp y lau mồ hôi bên mặt, giúp y làm dịu lại sự khó chịu vì khô nóng.
Sau đó khẽ giọng nói, “Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường là đến nói lời từ biệt.”
Lời từ biệt? Ngươi, rốt cuộc muốn quay về Hãm Không đảo sao?
“Triển Chiêu, ngươi……”
Người kia tựa hồ không biết nói gì, thật lâu vẫn không mở miệng.
Gió đã nổi lên, hắn cũng từ cửa sổ mà xoay người nhảy ra rồi đi mất.
Ngày hôm sau, tin tức đến.
Bạch Ngọc Đường không quay về Hãm Không đảo.
Cẩm Mao Thử trong trận chiến tại Trùng Tiêu lâu, bị vây trong đồng võng trận, vạn đao xuyên tim.
Bạch Ngọc Đường nói lời từ biệt rồi, một đi, cũng không còn trở về.
Cẩm Mao Thử phong lưu tiêu sái, Bạch ngũ hiệp ngân y bạch sa, huyết nhiễm trùng trùng, chết trong Trùng Tiêu lâu giữa tường đồng vách thiết.
Thật mỉa mai.
Triển Chiêu cũng đi rồi, cũng huyết nhiễm trùng trùng mang về thi thể của Bạch Ngọc Đường, bố trí sảnh đường, cử hành tang lễ, đậy nắp quan tài, tiễn người lần cuối, hạ táng.
Cho đến sau này Công Tôn tiên sinh hỏi y, “Triển hộ vệ, đã khóc rồi sao?”
Y mới nhận ra, khi bi thương quá lớn đến mức lòng cũng chết, ngay cả nước mắt cũng không còn.
Bạch Ngọc Đường, có lúc Triển Chiêu thật hận ngươi.
Hận ngươi bỏ lại Triển Chiêu một mình đi vào hang hổ.
Nhưng, Ngọc Đường, Triển Chiêu hận nhất là chính mình.
Ngươi dùng tâm tình gì nói lời từ biệt, dùng tâm tình gì xông vào, sau đó dùng tâm tình gì mà đi chết, Triển Chiêu đều không hề hay biết.
Ngươi có hay không ở dưới địa phủ mắng ta: “Hay cho Triển Chiêu ngươi, ngu ngốc cực độ! Bạch gia gia ta đã uống phí kết giao tri kỷ với ngươi!”
Triển Chiêu thật rất đần độn, vì vậy lại đi phủ Tương Dương tìm tung tích ngươi lưu lại, như vậy, có thể hay không sẽ biết được đáp án?
————————————–
Trên hành lang phòng cấp cứu trong bệnh viện, bác sĩ chạy vào, y tá cũng đẩy giường bệnh treo đầy thiết bị chạy vào.
‘Phanh’ một tiếng, cửa lớn phòng mổ ngăn Ngũ Kinh Hoàn đi vào.
Đèn trong phòng phẫu thuật sáng lên.
Y tá nhận ra khuôn mặt của Ngũ Kinh Hoàn, vì vậy không hề kinh ngạc với người mặc đồ cổ trang nằm trên giường, cho rằng chắc lại là diễn viên bị thương khi đang quay.
Trước khi vào đây, trên đường đi Ngũ Kinh Hoàn đã dùng công phu trước đây vẫn chưa quên, điểm mấy đại huyệt để động mạch chủ ngừng chảy máu, đến bệnh viện mới lặng lẽ giải khai.
Thử dùng nội lực thăm dò, nội phủ có tổn thương, xương sườn bị gãy ba đoạn, năm đến tám chỗ bị thương do đao kiếm.
Ác liệt nhất là, mũi tên độc trên vai.
Bạch Ngọc Đường sẽ không quên, đó là mũi tên Thiên lý tang hồn.
Là loại mà những tên cao thủ giang hồ dưới trướng Tương Dương Vương dùng.
Triển Chiêu, đi phủ Tương Dương Vương rồi sao?
Bạch Ngọc Đường không làm được việc, để đoạt lại đại ấn, lại bị vây chết trong Trùng Tiêu lâu, vì thế nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.
Vì vậy, Triển Chiêu phải đi sao? Bạch Ngọc Đường đã chết, biết sự nguy hiểm của lâu đó thế nào, biết sự hung bạo của đám sát thủ đó thế nào, rõ ràng như ngay trước mắt, tựa như lại quay về lúc đó. Sau đó, Triển Chiêu cũng đi, Ngũ Kinh Hoàn nghĩ đến việc này, cả người liền phát lạnh.
Nhưng, Bạch Ngọc Đường sau khi chết đã chuyển thế đến đây, còn Triển Chiêu thì sao? Có phải hay không lão tặc Tương Dương vương đó dùng tà thuật độc ác gì đó, mời vu sư Tây vực, gọi sét đến đánh cho Triển Chiêu hôi phi yên diệt mà chết –
Ngũ Kinh Hoàn nắm chặt tay, khiến móng đâm vào lòng bàn tay, không dám nghĩ tiếp, nếu có sai lầm nào, Triển Chiêu nhất định là……
Kết quả, sét đánh lại mang Triển Chiêu đến đây, cái gì khoa học cái gì thần bí, Ngũ Kinh Hoàn không muốn tìm tòi tiếp. Nhưng trong lòng, lờ mờ cảm thấy thật may mắn. Hay cho con cửu mệnh quái miêu không tuân ý trời này, thế mà cũng không chết. Lão thiên gia, Bạch Ngọc Đường sống hơn 50 năm xin cúi đầu cảm tạ ngài!
Hay có khi, người tình cờ này, chỉ là một diễn viên tình cờ lên núi, tình cờ mặc y phục giống, tình cờ có thân phận bị xã hội đen truy sát, càng tình cờ là, cậu ta có khuôn mặt của Triển Chiêu, sau đó tình cờ ‘nơi này’ cũng có kẻ dùng mũi tên Thiên lý tang hồn…… Kì thực, Triển Chiêu chỉ có ở Đại Tống, đã chết hàng trăm năm trước, khiến Bạch Ngọc Đường của hiện đại, trong cô đơn đã huyễn hoặc ra một giấc mộng tuyệt đẹp……
Không biết qua bao lâu, Ngũ Kinh Hoàn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, đèn trong phòng phẫu thuật vụt tắt, giường bệnh được đẩy ra từ một cánh cửa khác, rồi lại được đẩy vào đặt ở một phòng khác, bác sĩ đi tới chỗ Ngũ Kinh Hoàn, ánh mắt có chút kỳ quái.
“Ngũ tiên sinh…..”
“Cậu ấy sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
“Ai, Ngũ tiên sinh, trước mắt bệnh nhân không nguy hiểm đến sinh mạng, miệng vết thương đã được khâu lại hoàn mỹ, chỉ là nhiễm chút độc kim loại nặng, chỉ có thể dùng thuốc và dịch để thân thể tự đào thải ra, nhưng cái này cũng không có trở ngại lớn…..”
Độc mạnh nhất của giang hồ thời xưa, trong mắt bác sĩ hiện đại chỉ là mấy thứ ruồi muỗi, Ngũ Kinh Hoàn thở dài.
“Nhưng……”
“Nhưng!?’
“Ngũ tiên sinh, anh bình tĩnh, vì tình hình thế này liên quan rất lớn, có khả năng liên lụy đến án hình sự…… Xin hỏi bệnh nhân là diễn viên của Ngũ tiên sinh?”
Ra là chuyện này, Ngũ Kinh Hoàn trong đầu xoay chuyển cực nhanh, lập tức trả lời: “À! Cậu ấy là diễn viên mới của tôi, vốn thấy cậu ta sạch sẽ gọn gàng…… không ngờ lần trước trêu chọc trúng nữ nhân của đại ca nào đó, bị mấy tên côn đồ vây đánh trên trường quay, cái gì đao rồi gậy cũng dùng hết cả, còn cầm mấy đạo cụ quay phim đánh bị thương người ta… ai, tính tình mấy người trẻ tuổi thích xung động thế đó, lần này bị giáo huấn, chắc cũng sẽ thu liễm một chút.”
Bác sĩ gật đầu, nhìn quen loại việc này rồi, báo động cảnh sát ngược lại sẽ khiến người ta ngạc nhiên.
“Ra là vậy. Ai ai, thật là giống mấy bộ phim truyền hình nha!”
…… Xin lỗi nha, là phim truyền hình tôi làm đó. Ngũ Kinh Hoàn âm thầm trợn trắng mắt trong lòng.
Hảo hảo một vị Nam hiệp Triển Chiêu, hình tượng bị hủy diệt đến thế này, thật oan ức.
—————————–
Lầu cao giữa ban ngày ánh lên màu vàng rực rỡ, giữa đêm đen lại che kín bởi màn hắc sa, trong bóng tối cứ như sẽ có thứ gì đó chực chờ nhảy ra, lén lén lút lút. Bạch Ngọc Đường chậm lại cước bộ, bạch y dính đầy bụi bẩn và vết máu, từ lúc hắn xông vào ước chừng đã qua nửa canh giờ, trước sau phá hơn trăm cơ quan, thiết tiễn trận, mộc quan môn, cự thạch đạo… Càng vào trong càng thêm hung hiểm, thần tình hắn cũng càng thêm nghiêm túc. Những kẻ kì trí kì tài Tương Dương Vương nuôi hơn ngàn ngày đều được dùng ở lâu này, đây là Trùng Tiêu lâu tường đồng vách thiết!
Đôi mắt to sáng rực vừa chuyển, chân đạp theo bước bát quái càn khôn, cẩn thận tránh khỏi một cơ quan hung độc. Di chuyển vào một phòng, trên vách treo đầy mấy bức họa danh gia sơn thủy, Bạch Ngọc Đường vỗ lên một cái bồn bằng ngọc thúy được trạm trổ hoa mẫu đơn đặt bên cạnh, vụn đất bay lên, tung bay mù mịt, vụn đất như sương mù bay về phía trước, yên lặng chờ đợi, trong không gian trống rỗng bỗng xuất hiện những sợi tơ mảnh chồng chất đan vào nhau, như là những đường sinh tử, cẩn thận nhìn lại, liền thấy phía xa xa tựa hồ có một không gian nhỏ vừa đủ chứa một người. Người có nội tức mạnh mẽ như Bạch Ngọc Đường, chỉ ở trên không chuyển hai hơi thở đã phi thân tới nơi. Trên mặt Bạch Ngọc Đường nở nụ cười tinh quái, ngón tay cực nhanh, phóng ra một cây ngân châm, bay một đường không đụng trúng thứ gì, ‘đinh’ một tiếng cắm vào lỗ nhỏ trên tường, cơ quan lại được mở ra, âm thanh chuyển động chậm rãi như tiếng xương cốt chạm vào nhau. Yên lặng chờ đợi, Họa Ảnh vung một nhát, chém đứt những sợi dây mảnh chồng chất tầng tầng, bước nhanh như lưu tinh xẹt qua, kiêu ngạo như hoàng thân quốc thích diễu hành trên đường.
Tầng thứ nhất qua, trước mắt là hành lang dài, hành lang rất hẹp chỉ vừa đủ cho một người qua, Bạch Ngọc Đường đề khí, bay lên bay xuống ba lần mới qua được hành lang, ba phiến đá vây bên ngoài, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, hỏa quang chiếu sáng rực, thì ra trên phiến đá có cắm rất nhiều ngân châm, ám khí tốt trong tay Bạch Ngọc Đường khó có thể so được với đống ám khí của Đường Môn này.
Đi qua hành lang, mục tiêu ngay trước mặt, thủ ngọc Tương Dương vương dùng để tạo lâu, bình phong san hô Nam Hải, hoa lưu ly Tây Lĩnh, túc cân và điền ngọc, kê huyết thạch, kiếm bách niên ngư trường…… trong đó còn có đại ấn bị giấu kín.
Nơi có vàng bạc châu báu, càng là nơi nguy hiểm hung ác, thế nhưng với nhân vật như Bạch Ngọc Đường, cũng sẽ có lúc đại ý thất thủ. Ngay khi cầm lấy đại ấn, dưới chân đột nhiên sụp xuống. Bạch Ngọc Đường cắm Họa Ảnh vào vách để ngăn thân thể không rơi xuống. Nhưng từ trên đỉnh lại rơi xuống ngàn lưỡi đao, chúng dệt lại tạo thành đồng võng. Đồng võng rất nặng, lưỡi đao sắc bén đâm nát thân thể, khiến Bạch Ngọc Đường rơi xuống đáy hố. Trường mâu xuyên qua cánh tay, xuyên qua đùi, xuyên qua bụng, xuyên qua tim. Máu đặc tràn ra khỏi miệng, tuôn trào thành dòng. Thần tiên cũng khó cứu.
Một trận này khiến cho ngay cả Tương Dương Vương cũng bị kinh động, từ xa truyền đến âm thanh gào thét ầm ĩ cùng hỏa quang sáng rực……
Bạch Ngọc Đường treo lủng lẳng trên một mũi mâu nhọn, đồng võng dày đặc bao lấy, thân thể không có lấy một nơi nguyên vẹn, bạch sam đã nhiễm một màu đỏ tươi.
Triển Chiêu đứng bên cạnh nhìn, không mảy may nhúc nhích.
Đôi mắt Bạch Ngọc Đường chưa nhắm lại, từ từ di chuyển, đối diện là đôi mắt mở trừng trừng không hề chớp của Triển Chiêu, đôi môi khẽ nhúc nhích, chất lỏng nóng cháy tuôn trào, vài lần, mới miễn cưỡng nghe được…
Hắn nói: “Triển Chiêu, ngươi……”
Sau đó, cũng không còn tiếng động nào nữa.
Triển Chiêu không nhúc nhích, từ khi Bạch Ngọc Đường xông vào lâu, vượt qua, phá quan, vây trong trận, Triển Chiêu vẫn như hình với bóng, nhìn hắn, nhưng không hề động đậy.
Đây, là mộng.
Cứ vừa ngủ, sẽ không ngừng lặp đi lặp lại mo thấy giấc mộng này.
Một giấc mộng nghiêm phạt Triển Chiêu, là giấc mộng bắt y mắt mở trừng trừng nhìn Bạch Ngọc Đường bị vạn đao xuyên tim mà chết, nhưng lại thúc thủ vô sách.
Khiến y, một lần lại một lần, nghe thấy hắn nói cùng một lời, nhưng không có câu sau.
Ngọc Đường, lời sau cùng đó, Triển Chiêu vẫn nghĩ không ra.
Là muốn oán Triển Chiêu vô tri, đêm đó nói lời từ biệt ra là ly biệt.
Là muốn trách Triển Chiêu vô tra, không kịp cứu khiến ngươi rơi vào tử địa.
Là muốn hận Triển Chiêu vô tình, thấy ngươi bị thương mà chết lại không rơi một giọt nước mắt.
Từ nay về sau, trong mộng lặp đi lặp lại ngàn lần, vẫn không tìm ra vết tích, chỉ có thể thấy ngươi bị thương mà chết ngàn lần……
Khiến Triển Chiêu cũng như chết đi chết lại ngàn lần.
———————
Vị đạo từ mũi hít vào, thật giống vị cỏ dại khắp cánh đồng mà gió tây thổi tới, nhưng so với ngày thu ấm áp, càng gia tăng vị rượu không thơm không ngọt không thuần không chát tràn ra từ khe nứt của bình.
Tia sáng chiếu vào vẫn khiến mắt nhói đau như trước, hàng mi dài chớp động, mơ màng nhìn thấy người trước mặt, thật giống như vẫn còn trong mộng, có lẽ do sự khô khốc sinh đau đớn, kích thích khiến nước mắt chảy ra, ngưng tại khóe mắt, Triển Chiêu thế nhưng vẫn chưa dời tầm mắt.
Chỉ nói: “Ngọc Đường, Triển Chiêu ngu ngốc, cuối cùng vẫn không biết ngày ấy ngươi muốn nói gì……” giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, như đao cứa vào tâm gan phế phổi người nghe, thanh âm đậm đặc vẻ mơ màng vì chưa tỉnh.
Ngũ Kinh Hoàn nhìn bộ dạng dằn vặt tiều tụy của y, lại nghe thấy lời này, lỗ mũi cổ họng thoáng cái như bị nhét vào một nhúm vải, trái tim như bị bóp chặt, vành mắt hồng hồng cay cay.
Nửa chữ cứ thế ấp úng mãi không nói tròn vành, cổ họng như có vật gì tắc lại.
Triển Chiêu,
Nguyên lai đều là Bạch Ngọc Đường quá nhu nhược, một câu chưa nói, nhưng hại ngươi ưu tư thành thương tổn.
Nguyên lai đều là Bạch Ngọc Đường quá mức ích kỷ, vừa chết liền rời khỏi, nhưng hại ngươi lòng đau như tro tàn.
Nguyên lai tất cả đều là, vì cái chết của Bạch Ngọc Đường, khiến Triển Chiêu tiều tụy như vậy, sống cũng như chết.