Chương : 2
Lúc Triển Chiêu tỉnh lại đã là buổi chiều, cô y tá nhỏ đang thay ống truyền dịch mới, đôi mắt y khẽ chớp, ánh vào trong mắt là không gian trắng toát, xa lạ cực độ.
Cô y tá nhỏ kế bên nhìn người xinh đẹp này tỉnh lại, mặt đỏ bừng nhìn thẳng y, ngăn không được nụ cười duyên tràn khỏi khóe môi.
“Dám hỏi…… là cô nương cứu tại hạ sao?” Thanh âm khàn khàn vẫn dễ nghe như cũ.
“Phụt, cô nương? Anh vẫn đang đóng phim sao?” Cô y tá nhỏ nghe nói người này giữa lúc tập phim cổ trang thì bị người đánh, có lẽ là đánh trúng đầu, trong phim hay ngoài phim cũng không phân rõ được. Cô nhấn nút gọi bên giường, thông báo cho bác sĩ bệnh nhân đã tỉnh.
Bộ đồng phục với tay áo và chiếc váy ngắn được may hợp lý của cô y tá nhỏ rơi vào mắt Triển Chiêu, bốn chữ ‘phi lễ vật thị’ ngay lập tức hiện lên trong đầu, khiến y xấu hổ hốt hoảng, hai má ửng hồng dời đi ánh mắt, trong lòng thấy khó hiểu, y phục kỳ quái lại lộ liễu như vậy, Triển Chiêu sấm lâu gặp nạn, chẳng lẽ lại được nữ tử yên hoa này cứu lên đặt ở đây? (thì ra ngài cho rằng y tá người ta là nữ tử thanh lâu).
“Tại hạ…..” Triển Chiêu lại hỏi, nhưng bị cắt ngang.
“Ai da, cậu tỉnh rồi?” Một người cao to sang sảng từ cửa bước vào, cô y tá quay tới quay lui ngắm ngắm dưỡng mắt, xong lễ phép gật đầu quay lại công việc.
“Có chỗ nào không thoải mái không? Cậu mất máu quá nhiều, đầu chắc vẫn còn xây xẩm! Kinh Hoàn đi làm chút việc, đợi lát sẽ quay lại.”
“Là huynh đài cứu tại hạ sao?”
Người này ngơ ngẩn một hồi, rồi cười lớn nói: “Thôi đi thôi đi, đừng diễn nữa, đạo diễn Ngũ hiện không ở đây, không cần diễn nữa!”
“Triển mỗ không có diễn, huynh đài là?” Triển Chiêu một đời quang minh lỗi lạc, việc gì phải giả vờ diễn người khác trốn tránh? Lại hỏi tiếp: “Đây là… nơi nào vậy?”
Không phải bị đánh hư đầu rồi chứ? Người này thầm nghĩ. Liếc nhìn thấy bác sĩ đi vào phòng bệnh, đứng lên nói: “Bác sĩ, đầu cậu ta có phải bị đánh trúng không? Sao nói chuyện quái quái, văn nhã quá vậy, không phải thật cho rằng bản thân là người cổ chứ? Có phải ký ức bị hỗn loạn rồi không?”
Bác dĩ đi tới trước nhìn vào tròng mắt và lưỡi, rồi lại áp ống nghe vào đầu và trước ngực Triển Chiêu, hỏi xem có cảm giác hay đau đớn gì không, rồi xoay người nói với người kia, “Đầu không bị thương, cũng không có phản ứng đau, có lẽ không có việc gì, nếu hoài nghi có thể làm kiểm tra não và chụp X quang để xem xem có tổn thương nào không, tôi giúp các anh thu xếp cũng được.” Tay phải ghi nhanh vào sổ bệnh án, còn nhắc nhở giờ kiểm tra định kỳ và cách dùng thuốc rồi mới đi.
Môi trường xa lạ, y phục xa lạ, vật dụng xa lạ, ngôn ngữ xa lạ…… Điều Triển Chiêu muốn hỏi như lớp lớp sóng trào, đánh vào bờ lại không có lời đáp. Trận chiến tại phủ Tương Dương Vương tuy y không chết, nhưng lại bất tỉnh tại Trùng Tiêu lâu, trời xoay đất chuyển thế nào mà tỉnh lại ở nơi hoàn toàn xa lạ, trước giờ chưa từng quen biết thế này.
Đối phương cũng xem y như kẻ thần trí không rõ ràng. Mồ hôi Triển Chiêu chảy ròng ròng, y cũng đã nhiều năm lăn lộn giang hồ, bao lần đặt thân nơi đêm tối âm u cũng chưa từng khiến Triển Chiêu có cảm giác hoảng sợ bất an như lúc này.
“Tỉnh rồi?” Lại một thanh âm khác truyền vào.
“Kinh Hoàn! Cậu đến rồi! Mọi việc xử lý xong rồi hả? Nói cho cậu nghe……” Người này xem ra cũng là nhân tài anh tuấn rắn rỏi, nhưng lại quá lải nhải, vừa gặp bạn đã đem mọi chuyện vừa nãy kể lại.
Ngũ Kinh Hoàn nghe xong, cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ đáp lại một câu, “Vậy đi kiểm tra đi.”
“…… Hừ, cậu ta cũng rất kính nghiệp, đã bị thương rồi, tỉnh lại vẫn còn nhớ phải diễn, chắc là sợ đạo diễn Ngũ giáo huấn ha? A a, người này phải dùng! Phải dùng!”
Ngũ Kinh Hoàn không chịu nổi miệng lưỡi của cậu ta nữa, “Triệu Mãn Thu, ngậm cái miệng lại dùm cái, bệnh nhân sắp bị cậu làm cho ồn chết rồi!” Chuyển mắt nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Triển Chiêu, nhìn thì có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Ngũ Kinh Hoàn biết rất rõ ẩn sâu trong đó có biết bao sóng cuộn triều dâng, trong tim lại ẩn ẩn đau nhói……
“Huynh đài…… Triển mỗ……” Thanh âm run rẩy bất ổn, Triển Chiêu cũng không biết nên mở miệng hỏi cái gì.
Ngũ Kinh Hoàn thở một hơi dài, “Cậu mệt rồi phải không? Trước tiên ngủ đi, trong này rất an toàn, đợi cậu tỉnh lại tôi sẽ từ từ hỏi cậu, cậu cũng có thể từ từ hỏi tôi, dưỡng bệnh là trước nhất, những cái khác không cần gấp.” Anh chỉnh lại chăn cho Triển Chiêu, làm hành động vỗ vỗ như muốn cho Triển Chiêu an tâm, để y từ từ ngủ.
Triệu Mãn Thu lúc này có chút kinh ngạc, Ngũ Kinh Hoàn tuy là người tốt, nhưng rất ít khi đối người khác ôn nhu thân cận, suy nghĩ chuyển tới chuyển lui, bắt đầu hướng đến đáp án ‘quan hệ không đơn giản’.
Cô y tá nhỏ kế bên nhìn người xinh đẹp này tỉnh lại, mặt đỏ bừng nhìn thẳng y, ngăn không được nụ cười duyên tràn khỏi khóe môi.
“Dám hỏi…… là cô nương cứu tại hạ sao?” Thanh âm khàn khàn vẫn dễ nghe như cũ.
“Phụt, cô nương? Anh vẫn đang đóng phim sao?” Cô y tá nhỏ nghe nói người này giữa lúc tập phim cổ trang thì bị người đánh, có lẽ là đánh trúng đầu, trong phim hay ngoài phim cũng không phân rõ được. Cô nhấn nút gọi bên giường, thông báo cho bác sĩ bệnh nhân đã tỉnh.
Bộ đồng phục với tay áo và chiếc váy ngắn được may hợp lý của cô y tá nhỏ rơi vào mắt Triển Chiêu, bốn chữ ‘phi lễ vật thị’ ngay lập tức hiện lên trong đầu, khiến y xấu hổ hốt hoảng, hai má ửng hồng dời đi ánh mắt, trong lòng thấy khó hiểu, y phục kỳ quái lại lộ liễu như vậy, Triển Chiêu sấm lâu gặp nạn, chẳng lẽ lại được nữ tử yên hoa này cứu lên đặt ở đây? (thì ra ngài cho rằng y tá người ta là nữ tử thanh lâu).
“Tại hạ…..” Triển Chiêu lại hỏi, nhưng bị cắt ngang.
“Ai da, cậu tỉnh rồi?” Một người cao to sang sảng từ cửa bước vào, cô y tá quay tới quay lui ngắm ngắm dưỡng mắt, xong lễ phép gật đầu quay lại công việc.
“Có chỗ nào không thoải mái không? Cậu mất máu quá nhiều, đầu chắc vẫn còn xây xẩm! Kinh Hoàn đi làm chút việc, đợi lát sẽ quay lại.”
“Là huynh đài cứu tại hạ sao?”
Người này ngơ ngẩn một hồi, rồi cười lớn nói: “Thôi đi thôi đi, đừng diễn nữa, đạo diễn Ngũ hiện không ở đây, không cần diễn nữa!”
“Triển mỗ không có diễn, huynh đài là?” Triển Chiêu một đời quang minh lỗi lạc, việc gì phải giả vờ diễn người khác trốn tránh? Lại hỏi tiếp: “Đây là… nơi nào vậy?”
Không phải bị đánh hư đầu rồi chứ? Người này thầm nghĩ. Liếc nhìn thấy bác sĩ đi vào phòng bệnh, đứng lên nói: “Bác sĩ, đầu cậu ta có phải bị đánh trúng không? Sao nói chuyện quái quái, văn nhã quá vậy, không phải thật cho rằng bản thân là người cổ chứ? Có phải ký ức bị hỗn loạn rồi không?”
Bác dĩ đi tới trước nhìn vào tròng mắt và lưỡi, rồi lại áp ống nghe vào đầu và trước ngực Triển Chiêu, hỏi xem có cảm giác hay đau đớn gì không, rồi xoay người nói với người kia, “Đầu không bị thương, cũng không có phản ứng đau, có lẽ không có việc gì, nếu hoài nghi có thể làm kiểm tra não và chụp X quang để xem xem có tổn thương nào không, tôi giúp các anh thu xếp cũng được.” Tay phải ghi nhanh vào sổ bệnh án, còn nhắc nhở giờ kiểm tra định kỳ và cách dùng thuốc rồi mới đi.
Môi trường xa lạ, y phục xa lạ, vật dụng xa lạ, ngôn ngữ xa lạ…… Điều Triển Chiêu muốn hỏi như lớp lớp sóng trào, đánh vào bờ lại không có lời đáp. Trận chiến tại phủ Tương Dương Vương tuy y không chết, nhưng lại bất tỉnh tại Trùng Tiêu lâu, trời xoay đất chuyển thế nào mà tỉnh lại ở nơi hoàn toàn xa lạ, trước giờ chưa từng quen biết thế này.
Đối phương cũng xem y như kẻ thần trí không rõ ràng. Mồ hôi Triển Chiêu chảy ròng ròng, y cũng đã nhiều năm lăn lộn giang hồ, bao lần đặt thân nơi đêm tối âm u cũng chưa từng khiến Triển Chiêu có cảm giác hoảng sợ bất an như lúc này.
“Tỉnh rồi?” Lại một thanh âm khác truyền vào.
“Kinh Hoàn! Cậu đến rồi! Mọi việc xử lý xong rồi hả? Nói cho cậu nghe……” Người này xem ra cũng là nhân tài anh tuấn rắn rỏi, nhưng lại quá lải nhải, vừa gặp bạn đã đem mọi chuyện vừa nãy kể lại.
Ngũ Kinh Hoàn nghe xong, cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ đáp lại một câu, “Vậy đi kiểm tra đi.”
“…… Hừ, cậu ta cũng rất kính nghiệp, đã bị thương rồi, tỉnh lại vẫn còn nhớ phải diễn, chắc là sợ đạo diễn Ngũ giáo huấn ha? A a, người này phải dùng! Phải dùng!”
Ngũ Kinh Hoàn không chịu nổi miệng lưỡi của cậu ta nữa, “Triệu Mãn Thu, ngậm cái miệng lại dùm cái, bệnh nhân sắp bị cậu làm cho ồn chết rồi!” Chuyển mắt nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Triển Chiêu, nhìn thì có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Ngũ Kinh Hoàn biết rất rõ ẩn sâu trong đó có biết bao sóng cuộn triều dâng, trong tim lại ẩn ẩn đau nhói……
“Huynh đài…… Triển mỗ……” Thanh âm run rẩy bất ổn, Triển Chiêu cũng không biết nên mở miệng hỏi cái gì.
Ngũ Kinh Hoàn thở một hơi dài, “Cậu mệt rồi phải không? Trước tiên ngủ đi, trong này rất an toàn, đợi cậu tỉnh lại tôi sẽ từ từ hỏi cậu, cậu cũng có thể từ từ hỏi tôi, dưỡng bệnh là trước nhất, những cái khác không cần gấp.” Anh chỉnh lại chăn cho Triển Chiêu, làm hành động vỗ vỗ như muốn cho Triển Chiêu an tâm, để y từ từ ngủ.
Triệu Mãn Thu lúc này có chút kinh ngạc, Ngũ Kinh Hoàn tuy là người tốt, nhưng rất ít khi đối người khác ôn nhu thân cận, suy nghĩ chuyển tới chuyển lui, bắt đầu hướng đến đáp án ‘quan hệ không đơn giản’.