Chương : 32
Nguyên lai, là Bạch Ngọc Đường quá độc ác, khiến ngươi tức giận, khiến ngươi khó xử, ông trời phạt ta, đợi không được đến lúc bắt đầu lại.
‘Buổi trưa sau trận gió lớn mưa rào.’
Triệu nhị đột nhiên nhớ tới tên một chương nào đó trong một tập tản văn nào đó, đưa ra một câu này.
Không ngờ bốn chữ kia, còn có thể dùng cho cú đấm của Triển Chiêu.
Động tác tinh giản nhất, nhưng cũng là công kích nhanh nhất mạnh nhất.
Một chiêu đi thẳng, chân lại đạp lên trước, nghiêng người, đánh xuống rồi lại đánh lên, quyền ra liên tục không khe hở, giăng kín như cơn mưa, roi xuống như cự thạch.
Cơn tức giận này, dùng tới công phu thật.
Phá không, xé gió, cùng thiên quân vạn lực.
Triệu nhị nhìn, mồ hôi đầy người, nhưng hồn nhiên không phát hiện ra.
Mồ hôi đầy người, còn có Ngũ Kinh Hoàn.
Dương Hồ quyền, Trầm Trụy kình của Nam hiệp, nếu không thể dùng kình lực quyền pháp của Bạch Ngọc Đường thì sao đấu lại được.
Dùng hồng quyền Bắc phái tầm thường, cũng là quá mức miễn cưỡng, trái phải đều có kẻ hở.
Lại thêm một cú Kỳ Lân chuy (*nện) bắn thẳng đến trước mắt Ngũ Kinh Hoàn, khó khăn lắm mới né được, trong thế mang theo gió, sắc bén như dao, chém lên làn da mỏng manh trên mặt anh.
Ngũ Kinh Hoàn lật cổ tay chém lên, mới trong hiểm nguy bắt được cổ tay Triển Chiêu.
So với sự đau đớn trong lòng bàn tay, băng vải thấm máu của Triển Chiêu càng chói mắt hơn.
“Triển Chiêu!”
Triển Chiêu nghe tiếng nhìn qua, tròng mắt đen như đáy hồ sâu thẳm, hàng mày này đôi mắt này, vẫn còn đè nén sự tức giận rành rành, đôi môi khẽ nhếch, tay trái còn đang nằm trong lòng bàn tay đối phương, y nhưng vẫn có thể khom người, cong chân trái đạp tới.
Ngũ Kinh Hoàn chỉ kịp đưa cánh tay đỡ đòn tấn công, không kịp vận kình, cánh tay đau đớn muốn nổ đom đóm, anh kêu lên một tiếng đau đớn, loạng choạng nghiêng người về bên trái, buông nắm tay ra.
Triển chiêu thu thế, tay phải vỗ vỗ lên vạt dưới của tấm áo khoác lớn, vạt áo dài ‘phạch’ một tiếng mở rộng, mất một lúc thì dừng lại.
Ngũ Kinh Hoàn ôm cánh tay trái, hô hấp hỗn loạn, thầm mắng chính mình, nghìn vạn năm nữa chắc cũng không tiến bộ nổi, có lẽ ngày mai cánh tay này sẽ sưng lên không cử động nổi.
“Triển Chiêu, hết giận rồi sao?” Ngũ Kinh Hoàn thở ra một hơi nặng nề.
Triển chiêu chưa phát ra một lời, trên mắt trên mày, nhìn sao cũng đều thấy sự tức giận xen lẫn trào phúng.
Ngũ Kinh Hoàn nói nghe thật đơn giản, Triển Chiêu trước giờ là người dễ sai phái vậy sao?
Chỉ thấy y đi sang bên cạnh, hai tay nắm lấy hay cây gậy thép vắt ngang trên vách ngăn, ‘cách’ một tiếng, tiếng vang phát ra từ bên trong gậy, sau bị y nhẹ nhàng khéo léo ‘cầm’ xuống.
Miệng Tiểu Vu mở ra thành hình chữ ‘a’, nhưng có hình mà không tiếng, đứng hình một hồi, nghiến răng nói với Triệu nhị: ‘Sao cậu không đi ngăn cản bọn họ?”
Tôi dám sao! Triệu nhị quần áo ướt đẫm, mặt trắng bệch nói: “Tôi đền tôi đền……”
Một cây gậy thép ‘vút’ một cái bay tới chỗ Ngũ Kinh Hoàn, tay phải Triển Chiêu nắm chặt gậy còn lại, chân trái không nặng không nhẹ đạp một cái, dùng khởi thế (*tư thế bắt đầu trước khi xuất một chiêu) không chút khe hở của Cự Khuyết.
Ngũ Kinh hoàn đột nhiên cảm nhận được sự bỏng rát của gậy thép trong tay, không kịp tránh ra, Triển Chiêu đã tới.
Gậy gộc dù sao cũng không phải kiếm, thân gậy vừa thô vừa tròn, dù sao cũng không bằng sự sắc bén của đao kiếm.
Mà Triển Chiêu lại dùng nhẹ nhàng đơn giản, kình lực cũng không giảm.
Gậy thép hóa thành kiếm, bàn ghế xung quanh bị chém trúng, ‘xoẹt xoẹt’ lưu lại mấy vết nứt.
Tiểu Vu cũng là người tài giỏi, trong kinh sợ vẫn có thể ‘lạch cạch’ gõ bàn tính tưởng tượng tính nhẩm trong đầu tổng tiền bồi thường.
Triệu nhị mặt mũi méo xệch, kinh ngạc đến mức không còn biết Ngũ Triển là người nào, màn đối chiêu này quả thật không phải tầm thường.
Còn có nhân vật thế này, còn có kiếm pháp thế này, còn có kiểu tranh đấu thế này.
Một chiêu kiếm, hai chiêu kiếm, chiêu chiêu liên hoàn.
Một chiêu công kích, hai chiêu công kích, một chiêu kiếm đâm xa ba dặm.
Ngũ Kinh Hoàn hoảng hốt, Triển Chiêu liên tục tấn công, đều là bức, là chiêu.
Những chiêu thế này, chẳng phải đều là những chiêu đã từng dùng để đấu với Bạch Ngọc Đường sao.
Khiến cho mèo nổi nóng, còn có ai?
Ngũ Kinh Hoàn cố chấp đến cùng, sống chết đem Bạch Ngọc Đường khóa trong cơ thể, nửa chiêu cũng không lộ, thương pháp Thương Châu có thể miễn cưỡng dùng, nhưng có phần có sức.
Này kiếm quét ra, chiêu sau càng nhanh hơn chiêu trước.
Này đao chém tới, chiêu sau càng ngoan hơn chiêu trước.
Ai đang khiêu chiến giới hạn của ai?
Ngũ Kinh Hoàn không thể thối lui, chỉ cách mèo và tường ba trượng, con chuột bị vây khốn trong vòng đấu.
Thêm một phát, nghênh gió huy quạt.
Đầu gậy đã bị tước đoạn, tuốt đầu theo góc xéo, bén nhọn như ngọn thép. Côn pháp Thương Châu của Ngũ Kinh Hoàn vẫn còn đang trong thế, nắm tay Triển Chiêu còn đang phát lực thuận thế đánh lên đầu gậy.
Là muốn trong sống là chết!
Là muốn hồn hình câu diệt!
Triển chiêu, tâm ngươi, còn tàn nhẫn hơn Bạch Ngọc Đường!
“Vút” một chưởng một gậy dừng trong thoáng chốc, yên lặng không chút tiếng động.
Lòng bàn tay Triển Chiêu, vỗ lên bức tường sau lưng Ngũ Kinh Hoàn, khiến nó nứt thành từng mảng như mạng nhện.
Gậy của Ngũ Kinh Hoàn, đặt tại bên má Triển Chiêu, cắt xuống vài sợi tóc đen.
Ngũ Kinh Hoàn thở gấp từng hơi, tựa như vừa dùng đến khí lực cực đại, hai mắt đỏ hồng, khuôn mặt dữ tợn.
Vừa trong chớp mắt, gậy không còn là gậy, hóa thành kiếm của Bạch Ngọc Đường.
Kim phong xuyên tùng. (*ong vàng xuyên rừng tùng)
Đôi mắt Triển chiêu, di chuyển tới lui, vừa định mở miệng, đột nhiên ngã xuống.
“Triển Chiêu!” Ngũ Kinh Hoàn hoảng loạn đỡ lấy thân thể mềm oặt của Triển Chiêu.
‘Xoảng xoảng’ hai tiếng, hai cây gậy rơi xuống đất.
Tiểu Vu Triệu nhị A Tử ba người giống như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng lớn vội vàng chạy lại.
Triệu nhị vẫn con chưa hết kinh hoàng, lắp bắp nói: “Cậu ta, cậu ta sao vậy? Sao đột, đột nhiên cắt… cắt điện.”
Ngũ Kinh Hoàn nhìn khuôn mặt ửng hồng, hô hấp trầm nhẹ của Triển Chiêu, khẽ cau mày, Tiểu Vu ở bên cạnh tiếp lời: “Say rồi.”
“Ặc, còn có kiểu say rượu quậy vậy hả?” thật là thêm hiểu biết.
Hai mắt Ngũ Kinh Hoàn lướt qua, giống như lợi kiếm, Triệu nhị đột nhiên thấy sợ hãi hoảng hốt, thối lui mấy bước, Ngũ Kinh Hoàn khom người ôm lấy Triển Chiêu, nhíu mày nhìn cánh tay trái của mình, sau đó nâng bước đi đến cửa, đột nhiên nói: “Triệu Mãn Thu, tôi trị không nổi cậu, còn có người khác trị cậu.” Nói xong, cửa lớn đột nhiên ‘leng keng’ mở ra, Ngũ Kinh Hoàn cùng một người đi lướt qua nhau, ra khỏi cửa.
Tròng mắt Triệu nhị rớt ra ngoài, chỉ thấy người Nga có mái đầu bạch kim, đôi mắt màu xám, thân hình cao lớn đó dùng tiếng Trung đoan chính, biểu tình ôn hòa nói: “Mãn Thu, nghe nói cậu lại gây phiền phức cho Kinh Hoàn hả? Xem ra, chúng ta phải về nhà ‘nói chuyện’.”
Hai chữ ‘nói chuyện’ của anh ta rất nhẹ, nhưng khiến Triệu Mãn Thu nghe thấy lại tựa như vừa bị đập một cú khiến cho ù tai hoa mắt.
Triệu nhị đứng lặng trong quán ba bị phá tanh bành, đột nhiên cảm thấy gió lạnh từng trận âm u.
Quỷ này còn có quỷ kia cao hơn.
‘Buổi trưa sau trận gió lớn mưa rào.’
Triệu nhị đột nhiên nhớ tới tên một chương nào đó trong một tập tản văn nào đó, đưa ra một câu này.
Không ngờ bốn chữ kia, còn có thể dùng cho cú đấm của Triển Chiêu.
Động tác tinh giản nhất, nhưng cũng là công kích nhanh nhất mạnh nhất.
Một chiêu đi thẳng, chân lại đạp lên trước, nghiêng người, đánh xuống rồi lại đánh lên, quyền ra liên tục không khe hở, giăng kín như cơn mưa, roi xuống như cự thạch.
Cơn tức giận này, dùng tới công phu thật.
Phá không, xé gió, cùng thiên quân vạn lực.
Triệu nhị nhìn, mồ hôi đầy người, nhưng hồn nhiên không phát hiện ra.
Mồ hôi đầy người, còn có Ngũ Kinh Hoàn.
Dương Hồ quyền, Trầm Trụy kình của Nam hiệp, nếu không thể dùng kình lực quyền pháp của Bạch Ngọc Đường thì sao đấu lại được.
Dùng hồng quyền Bắc phái tầm thường, cũng là quá mức miễn cưỡng, trái phải đều có kẻ hở.
Lại thêm một cú Kỳ Lân chuy (*nện) bắn thẳng đến trước mắt Ngũ Kinh Hoàn, khó khăn lắm mới né được, trong thế mang theo gió, sắc bén như dao, chém lên làn da mỏng manh trên mặt anh.
Ngũ Kinh Hoàn lật cổ tay chém lên, mới trong hiểm nguy bắt được cổ tay Triển Chiêu.
So với sự đau đớn trong lòng bàn tay, băng vải thấm máu của Triển Chiêu càng chói mắt hơn.
“Triển Chiêu!”
Triển Chiêu nghe tiếng nhìn qua, tròng mắt đen như đáy hồ sâu thẳm, hàng mày này đôi mắt này, vẫn còn đè nén sự tức giận rành rành, đôi môi khẽ nhếch, tay trái còn đang nằm trong lòng bàn tay đối phương, y nhưng vẫn có thể khom người, cong chân trái đạp tới.
Ngũ Kinh Hoàn chỉ kịp đưa cánh tay đỡ đòn tấn công, không kịp vận kình, cánh tay đau đớn muốn nổ đom đóm, anh kêu lên một tiếng đau đớn, loạng choạng nghiêng người về bên trái, buông nắm tay ra.
Triển chiêu thu thế, tay phải vỗ vỗ lên vạt dưới của tấm áo khoác lớn, vạt áo dài ‘phạch’ một tiếng mở rộng, mất một lúc thì dừng lại.
Ngũ Kinh Hoàn ôm cánh tay trái, hô hấp hỗn loạn, thầm mắng chính mình, nghìn vạn năm nữa chắc cũng không tiến bộ nổi, có lẽ ngày mai cánh tay này sẽ sưng lên không cử động nổi.
“Triển Chiêu, hết giận rồi sao?” Ngũ Kinh Hoàn thở ra một hơi nặng nề.
Triển chiêu chưa phát ra một lời, trên mắt trên mày, nhìn sao cũng đều thấy sự tức giận xen lẫn trào phúng.
Ngũ Kinh Hoàn nói nghe thật đơn giản, Triển Chiêu trước giờ là người dễ sai phái vậy sao?
Chỉ thấy y đi sang bên cạnh, hai tay nắm lấy hay cây gậy thép vắt ngang trên vách ngăn, ‘cách’ một tiếng, tiếng vang phát ra từ bên trong gậy, sau bị y nhẹ nhàng khéo léo ‘cầm’ xuống.
Miệng Tiểu Vu mở ra thành hình chữ ‘a’, nhưng có hình mà không tiếng, đứng hình một hồi, nghiến răng nói với Triệu nhị: ‘Sao cậu không đi ngăn cản bọn họ?”
Tôi dám sao! Triệu nhị quần áo ướt đẫm, mặt trắng bệch nói: “Tôi đền tôi đền……”
Một cây gậy thép ‘vút’ một cái bay tới chỗ Ngũ Kinh Hoàn, tay phải Triển Chiêu nắm chặt gậy còn lại, chân trái không nặng không nhẹ đạp một cái, dùng khởi thế (*tư thế bắt đầu trước khi xuất một chiêu) không chút khe hở của Cự Khuyết.
Ngũ Kinh hoàn đột nhiên cảm nhận được sự bỏng rát của gậy thép trong tay, không kịp tránh ra, Triển Chiêu đã tới.
Gậy gộc dù sao cũng không phải kiếm, thân gậy vừa thô vừa tròn, dù sao cũng không bằng sự sắc bén của đao kiếm.
Mà Triển Chiêu lại dùng nhẹ nhàng đơn giản, kình lực cũng không giảm.
Gậy thép hóa thành kiếm, bàn ghế xung quanh bị chém trúng, ‘xoẹt xoẹt’ lưu lại mấy vết nứt.
Tiểu Vu cũng là người tài giỏi, trong kinh sợ vẫn có thể ‘lạch cạch’ gõ bàn tính tưởng tượng tính nhẩm trong đầu tổng tiền bồi thường.
Triệu nhị mặt mũi méo xệch, kinh ngạc đến mức không còn biết Ngũ Triển là người nào, màn đối chiêu này quả thật không phải tầm thường.
Còn có nhân vật thế này, còn có kiếm pháp thế này, còn có kiểu tranh đấu thế này.
Một chiêu kiếm, hai chiêu kiếm, chiêu chiêu liên hoàn.
Một chiêu công kích, hai chiêu công kích, một chiêu kiếm đâm xa ba dặm.
Ngũ Kinh Hoàn hoảng hốt, Triển Chiêu liên tục tấn công, đều là bức, là chiêu.
Những chiêu thế này, chẳng phải đều là những chiêu đã từng dùng để đấu với Bạch Ngọc Đường sao.
Khiến cho mèo nổi nóng, còn có ai?
Ngũ Kinh Hoàn cố chấp đến cùng, sống chết đem Bạch Ngọc Đường khóa trong cơ thể, nửa chiêu cũng không lộ, thương pháp Thương Châu có thể miễn cưỡng dùng, nhưng có phần có sức.
Này kiếm quét ra, chiêu sau càng nhanh hơn chiêu trước.
Này đao chém tới, chiêu sau càng ngoan hơn chiêu trước.
Ai đang khiêu chiến giới hạn của ai?
Ngũ Kinh Hoàn không thể thối lui, chỉ cách mèo và tường ba trượng, con chuột bị vây khốn trong vòng đấu.
Thêm một phát, nghênh gió huy quạt.
Đầu gậy đã bị tước đoạn, tuốt đầu theo góc xéo, bén nhọn như ngọn thép. Côn pháp Thương Châu của Ngũ Kinh Hoàn vẫn còn đang trong thế, nắm tay Triển Chiêu còn đang phát lực thuận thế đánh lên đầu gậy.
Là muốn trong sống là chết!
Là muốn hồn hình câu diệt!
Triển chiêu, tâm ngươi, còn tàn nhẫn hơn Bạch Ngọc Đường!
“Vút” một chưởng một gậy dừng trong thoáng chốc, yên lặng không chút tiếng động.
Lòng bàn tay Triển Chiêu, vỗ lên bức tường sau lưng Ngũ Kinh Hoàn, khiến nó nứt thành từng mảng như mạng nhện.
Gậy của Ngũ Kinh Hoàn, đặt tại bên má Triển Chiêu, cắt xuống vài sợi tóc đen.
Ngũ Kinh Hoàn thở gấp từng hơi, tựa như vừa dùng đến khí lực cực đại, hai mắt đỏ hồng, khuôn mặt dữ tợn.
Vừa trong chớp mắt, gậy không còn là gậy, hóa thành kiếm của Bạch Ngọc Đường.
Kim phong xuyên tùng. (*ong vàng xuyên rừng tùng)
Đôi mắt Triển chiêu, di chuyển tới lui, vừa định mở miệng, đột nhiên ngã xuống.
“Triển Chiêu!” Ngũ Kinh Hoàn hoảng loạn đỡ lấy thân thể mềm oặt của Triển Chiêu.
‘Xoảng xoảng’ hai tiếng, hai cây gậy rơi xuống đất.
Tiểu Vu Triệu nhị A Tử ba người giống như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng lớn vội vàng chạy lại.
Triệu nhị vẫn con chưa hết kinh hoàng, lắp bắp nói: “Cậu ta, cậu ta sao vậy? Sao đột, đột nhiên cắt… cắt điện.”
Ngũ Kinh Hoàn nhìn khuôn mặt ửng hồng, hô hấp trầm nhẹ của Triển Chiêu, khẽ cau mày, Tiểu Vu ở bên cạnh tiếp lời: “Say rồi.”
“Ặc, còn có kiểu say rượu quậy vậy hả?” thật là thêm hiểu biết.
Hai mắt Ngũ Kinh Hoàn lướt qua, giống như lợi kiếm, Triệu nhị đột nhiên thấy sợ hãi hoảng hốt, thối lui mấy bước, Ngũ Kinh Hoàn khom người ôm lấy Triển Chiêu, nhíu mày nhìn cánh tay trái của mình, sau đó nâng bước đi đến cửa, đột nhiên nói: “Triệu Mãn Thu, tôi trị không nổi cậu, còn có người khác trị cậu.” Nói xong, cửa lớn đột nhiên ‘leng keng’ mở ra, Ngũ Kinh Hoàn cùng một người đi lướt qua nhau, ra khỏi cửa.
Tròng mắt Triệu nhị rớt ra ngoài, chỉ thấy người Nga có mái đầu bạch kim, đôi mắt màu xám, thân hình cao lớn đó dùng tiếng Trung đoan chính, biểu tình ôn hòa nói: “Mãn Thu, nghe nói cậu lại gây phiền phức cho Kinh Hoàn hả? Xem ra, chúng ta phải về nhà ‘nói chuyện’.”
Hai chữ ‘nói chuyện’ của anh ta rất nhẹ, nhưng khiến Triệu Mãn Thu nghe thấy lại tựa như vừa bị đập một cú khiến cho ù tai hoa mắt.
Triệu nhị đứng lặng trong quán ba bị phá tanh bành, đột nhiên cảm thấy gió lạnh từng trận âm u.
Quỷ này còn có quỷ kia cao hơn.