Chương : 33
Trăng thanh gió mát, tường đất ngói đen, đèn hồng rực lửa, còn có tiếng cười đùa trầm thấp của người chưa ngủ.
Triển Chiêu đứng giữa trời đen Đại Tống, trên dưới không chỗ đặt chân, nhưng một chút cũng không thấy kinh ngạc khi bản thân lại trôi lững lỡ giữa không trung.
Trong phủ Khai Phong, truyền đến tiếng gọi: “Triển đại ca!”
Ánh mắt Triển Chiêu dời qua, dưới hiên nhà có tiếng đốt đèn, một thân ảnh lam sắc mở cửa đi ra, tiếng la “Triển đại ca” cũng theo người mà tiến lại gần.
“Triển đại ca! Tào thị giết chồng đó, nhận, nhận tội rồi!”
“Vậy sao!” Triển Chiêu bên dưới nghe thấy, nhưng lại không có chút thần tình vui mừng nào, lông mày nhíu chặt, lại nói: “Việc này cổ quái, đi! Đến đại lao!” Vừa đi vừa hỏi: “Bao đại nhân đâu?”
Triệu Hổ trà lời: “Vương Triều đi thỉnh rồi.”
Cước bộ Triển Chiêu nhanh nhưng không loạn, Triệu Hổ ở phía sau vội vã đuổi theo nhưng không kịp, tụt lại phía sau mấy trượng.
Triển Chiêu bên trên vẫn nhớ việc này, án oan của Tào thị, qua đêm này rốt cuộc đã phá được.
Dòng suy nghĩ của Triển Chiêu bị tiếng la của Triệu Hổ kéo quay về.
Thấy hắn loạng choạng một chút, vấp ngã xuống đất, Triển Chiêu phía trước quay đầu nhìn đại hán đang ngồi dưới đất cười ngốc, bất đắc dĩ lắc đầu, lại chạy đến đại lao.
Chỉ có Triển Chiêu ở bên trên thấy được, Triệu Hổ vấp ngã, hoàn toàn là do một viên đá trắng từ trong viện bắn ra làm hại.
Nóc nhà bên kia, trên mái ngói ra còn có một người, chính là người vừa lén bắn viên đá trắng.
Thanh niên ấy một thân bạch y hoa phục, búng một viên đá trắng lên lên xuống xuống, bĩu môi trách: “Có cho người ta yên tĩnh không vậy.”
Triển Chiêu liếc mắt nhìn qua, nghe thấy lời này, lộ ra một nụ cười mỉm bất đắc dĩ.
“Ra là ngươi.”
Trước mắt là ai, chính là Bạch lão thử đang nằm phơi ánh trăng.
Bạch Ngọc Đường xuyên qua y, ngắm ánh trắng tròn vành vạnh như một chiếc dĩa ngọc.
Triển Chiêu đến giờ chỉ thấy qua khuôn mặt ngắm trăng nghiêng nghiêng của hắn, lúc này nhìn kỹ chính diện, đôi mắt như hoa đào tràn đầy, hàng mày như phi liễu, thấp thoáng ẩn hiện hai chữ ôn nhu, nhẹ nhàng hơn hẳn so với thần tình bừa bãi kiêu ngạo thường ngày.
Có lẽ chỉ có lúc này, Triển Chiêu mới có thể nhìn thẳng không chút kiêng dè như thế này.
Đến khi nhận ra, trong cơ thể có một đám lửa, gió đêm ùa tới, ngoài lạnh trong nóng thật khó chịu.
Từ trước, cũng trên mái ngói này, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, uống Nữ nhi hồng, dĩa ngọc trên cao thành đồ nhắm rượu.
Hắn đột nhiên nói: “Triển Chiêu, khó có được ngày tốt không việc không án, lại nói một chút mơ ước của bản thân nào!”
“Mơ ước?”
“Đúng đó, như Bạch gia gia ngươi này, mơ ước lớn nhất là một con thuyền một bầu rượu đi khắp nơi phong lưu thiên hạ.”
Triển Chiêu cười khổ lắc đầu.
“Triển tiểu miêu! Còn ngươi thì sao!” Bạch lão thử không cam lòng, ép hỏi.
Triển chiêu khẽ hớp một ngụm rượu lâu năm, trầm ngâm một lát, chỉ nói: “Lớn nhất là, thiên hạ thái bình.”
Vị bên cạnh kia nghe thấy xùy một tiếng, một bộ dạng chả có gì quan trọng: “Còn có cái khác hay không?”
Cái khác?
“Thượng vi chính, dân vô dĩ ưu?” (*Trên chính trực, dân không lo lắng)
“Cương bất phạm, dân vô dĩ sầu?” (*Biên cương không bị xâm phạm, dân không âu sầu)
“Cốc phong thạc, dân vô dĩ cơ?” (*Ngũ cốc được mùa, dân không lo đói)
“… Bạch huynh chỉ lắc đầu, làm sao chỉ giáo?” Khẩu khí Triển Chiêu bắt đầu mang theo một chút không vui cùng bất đắc dĩ.
“Triển tiểu miêu, điều ngươi nói toàn là mong ước của bách tích, Bạch gia gia ta muốn nghe không phải là cái này.”
“Mong ước của bách tính là mong ước của Triển Chiêu, sao lại không phải?”
“Ngươi, ngươi, tức chết Bạch gia gia ngươi rồi! Ý ta là của ‘bản thân’ cơ! ‘Bản thân’! Không liên quan đến người khác!”
“… Không có…”
“Thật không có? Thử nghĩ lại xem!”
“… Bạch huynh, Triển Chiêu kính ngươi.”
“Ngươi, ngươi, đồ đầu đá!”
Triển chiêu cười, nhìn thẳng người đang duỗi tay trên mái ngói, giữa trời đêm thanh vắng này, vang lên thanh âm trầm thấp nhu hòa của y: “Ngọc Đường, ngày ấy ngươi hỏi Triển Chiêu, mơ ước của bản thân.”
Gió đột nhiên nổi lên, tóc đen như mực tung bay, mọi âm thanh đều ngừng lại, tựa như đang đợi chờ điều gì.
Y dừng lại thật lâu, mới lại mở miệng: “Ngọc Đường, Triển Chiêu, nghĩ kỹ rồi.”
Ba chữ sau cùng mới vừa bật ra, chớp mắt, một giọt lệ rơi xuống bên má.
Đôi mắt người bên dưới tựa như đang đối diện với y, ánh mắt dính chặt lấy, một lúc sau, mới mỉm cười nhắm mắt.
“Rất tốt.” tiếng đáp lại thật nhẹ, bị gió đêm vỗ về, phiêu tán bay đi.
Triển chiêu vẫn nhìn, nụ cười càng sâu, tựa như muốn vĩnh viễn ghi nhớ cảnh này người này gương mặt này, nửa điểm cũng không muốn dời đi.
Ngọc Đường, Triển Chiêu, tìm được rồi.
Ngọc Đường, Triển Chiêu, nghĩ kỹ rồi.
Triển Chiêu đứng giữa trời đen Đại Tống, trên dưới không chỗ đặt chân, nhưng một chút cũng không thấy kinh ngạc khi bản thân lại trôi lững lỡ giữa không trung.
Trong phủ Khai Phong, truyền đến tiếng gọi: “Triển đại ca!”
Ánh mắt Triển Chiêu dời qua, dưới hiên nhà có tiếng đốt đèn, một thân ảnh lam sắc mở cửa đi ra, tiếng la “Triển đại ca” cũng theo người mà tiến lại gần.
“Triển đại ca! Tào thị giết chồng đó, nhận, nhận tội rồi!”
“Vậy sao!” Triển Chiêu bên dưới nghe thấy, nhưng lại không có chút thần tình vui mừng nào, lông mày nhíu chặt, lại nói: “Việc này cổ quái, đi! Đến đại lao!” Vừa đi vừa hỏi: “Bao đại nhân đâu?”
Triệu Hổ trà lời: “Vương Triều đi thỉnh rồi.”
Cước bộ Triển Chiêu nhanh nhưng không loạn, Triệu Hổ ở phía sau vội vã đuổi theo nhưng không kịp, tụt lại phía sau mấy trượng.
Triển Chiêu bên trên vẫn nhớ việc này, án oan của Tào thị, qua đêm này rốt cuộc đã phá được.
Dòng suy nghĩ của Triển Chiêu bị tiếng la của Triệu Hổ kéo quay về.
Thấy hắn loạng choạng một chút, vấp ngã xuống đất, Triển Chiêu phía trước quay đầu nhìn đại hán đang ngồi dưới đất cười ngốc, bất đắc dĩ lắc đầu, lại chạy đến đại lao.
Chỉ có Triển Chiêu ở bên trên thấy được, Triệu Hổ vấp ngã, hoàn toàn là do một viên đá trắng từ trong viện bắn ra làm hại.
Nóc nhà bên kia, trên mái ngói ra còn có một người, chính là người vừa lén bắn viên đá trắng.
Thanh niên ấy một thân bạch y hoa phục, búng một viên đá trắng lên lên xuống xuống, bĩu môi trách: “Có cho người ta yên tĩnh không vậy.”
Triển Chiêu liếc mắt nhìn qua, nghe thấy lời này, lộ ra một nụ cười mỉm bất đắc dĩ.
“Ra là ngươi.”
Trước mắt là ai, chính là Bạch lão thử đang nằm phơi ánh trăng.
Bạch Ngọc Đường xuyên qua y, ngắm ánh trắng tròn vành vạnh như một chiếc dĩa ngọc.
Triển Chiêu đến giờ chỉ thấy qua khuôn mặt ngắm trăng nghiêng nghiêng của hắn, lúc này nhìn kỹ chính diện, đôi mắt như hoa đào tràn đầy, hàng mày như phi liễu, thấp thoáng ẩn hiện hai chữ ôn nhu, nhẹ nhàng hơn hẳn so với thần tình bừa bãi kiêu ngạo thường ngày.
Có lẽ chỉ có lúc này, Triển Chiêu mới có thể nhìn thẳng không chút kiêng dè như thế này.
Đến khi nhận ra, trong cơ thể có một đám lửa, gió đêm ùa tới, ngoài lạnh trong nóng thật khó chịu.
Từ trước, cũng trên mái ngói này, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, uống Nữ nhi hồng, dĩa ngọc trên cao thành đồ nhắm rượu.
Hắn đột nhiên nói: “Triển Chiêu, khó có được ngày tốt không việc không án, lại nói một chút mơ ước của bản thân nào!”
“Mơ ước?”
“Đúng đó, như Bạch gia gia ngươi này, mơ ước lớn nhất là một con thuyền một bầu rượu đi khắp nơi phong lưu thiên hạ.”
Triển Chiêu cười khổ lắc đầu.
“Triển tiểu miêu! Còn ngươi thì sao!” Bạch lão thử không cam lòng, ép hỏi.
Triển chiêu khẽ hớp một ngụm rượu lâu năm, trầm ngâm một lát, chỉ nói: “Lớn nhất là, thiên hạ thái bình.”
Vị bên cạnh kia nghe thấy xùy một tiếng, một bộ dạng chả có gì quan trọng: “Còn có cái khác hay không?”
Cái khác?
“Thượng vi chính, dân vô dĩ ưu?” (*Trên chính trực, dân không lo lắng)
“Cương bất phạm, dân vô dĩ sầu?” (*Biên cương không bị xâm phạm, dân không âu sầu)
“Cốc phong thạc, dân vô dĩ cơ?” (*Ngũ cốc được mùa, dân không lo đói)
“… Bạch huynh chỉ lắc đầu, làm sao chỉ giáo?” Khẩu khí Triển Chiêu bắt đầu mang theo một chút không vui cùng bất đắc dĩ.
“Triển tiểu miêu, điều ngươi nói toàn là mong ước của bách tích, Bạch gia gia ta muốn nghe không phải là cái này.”
“Mong ước của bách tính là mong ước của Triển Chiêu, sao lại không phải?”
“Ngươi, ngươi, tức chết Bạch gia gia ngươi rồi! Ý ta là của ‘bản thân’ cơ! ‘Bản thân’! Không liên quan đến người khác!”
“… Không có…”
“Thật không có? Thử nghĩ lại xem!”
“… Bạch huynh, Triển Chiêu kính ngươi.”
“Ngươi, ngươi, đồ đầu đá!”
Triển chiêu cười, nhìn thẳng người đang duỗi tay trên mái ngói, giữa trời đêm thanh vắng này, vang lên thanh âm trầm thấp nhu hòa của y: “Ngọc Đường, ngày ấy ngươi hỏi Triển Chiêu, mơ ước của bản thân.”
Gió đột nhiên nổi lên, tóc đen như mực tung bay, mọi âm thanh đều ngừng lại, tựa như đang đợi chờ điều gì.
Y dừng lại thật lâu, mới lại mở miệng: “Ngọc Đường, Triển Chiêu, nghĩ kỹ rồi.”
Ba chữ sau cùng mới vừa bật ra, chớp mắt, một giọt lệ rơi xuống bên má.
Đôi mắt người bên dưới tựa như đang đối diện với y, ánh mắt dính chặt lấy, một lúc sau, mới mỉm cười nhắm mắt.
“Rất tốt.” tiếng đáp lại thật nhẹ, bị gió đêm vỗ về, phiêu tán bay đi.
Triển chiêu vẫn nhìn, nụ cười càng sâu, tựa như muốn vĩnh viễn ghi nhớ cảnh này người này gương mặt này, nửa điểm cũng không muốn dời đi.
Ngọc Đường, Triển Chiêu, tìm được rồi.
Ngọc Đường, Triển Chiêu, nghĩ kỹ rồi.