Chương : 179
Edit: Tồ Dung hoa.
Beta: Cát Sung dung.
Dường như cảm nhận được giọt nước rơi xuống cổ, Đại Hoàng tử ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ. Nước mắt của Thẩm Vũ vẫn còn rơi lã chã, nhưng để không dọa thằng bé, mặt nàng vẫn chầm chậm nở một nụ cười dịu dàng. Chỉ có điều nước mắt nơi khóe mi lại dâng nhiều hơn.
“A… A…” Đại Hoàng tử nhìn nàng, vẻ mặt có cái hiểu có cái không. Nó đưa tay lên sờ mặt nàng, vẫn không hiểu rốt cuộc tại sao nước mắt lại chảy ra, mặc dù gần như cứ cách vài ngày là nó lại khóc.
Nhưng mà một chân của nó không có cách nào nhúc nhích, nó xoay người lau nước mắt cho Thẩm Vũ, trông vô cùng khó khăn. Cả người ngã huỵch xuống giường, buồng trong lập tức vang lên tiếng khóc oang oang của trẻ con.
Lúc bà vú chạy vội vào trong, Thẩm Vũ đã ôm Đại Hoàng tử dỗ dành, đưa lưng về phía cửa. Vì được dựa vào lồng ngực quen thuộc, Đại Hoàng tử ngừng khóc, nhỏ giọng khụt khịt, giống như đã phải chịu bao ấm ức.
“Ngươi đi làm việc của ngươi đi, Đại Hoàng tử chỉ ngã xuống giường thôi.” Giọng bình tĩnh của Thẩm Vũ truyền đến, nàng ôm Đại Hoàng tử chầm chậm đung đưa, lòng bàn tay vỗ về lưng nó, rõ là đang dỗ dành thằng bé này.
Bà vú nhẹ giọng đáp vâng, sau đó vội vã lui ra ngoài.
Đến bãi săn, Hoàng thượng cũng không vội cho đoàn xe đi săn thú, mà giành một ngày để họ dẫn người bên cạnh tự do hoạt động. Vừa có thể kiểm tra tình hình bên trong bãi săn, vừa có thể nghỉ ngơi lấy lại sức. Bãi săn đương nhiên không mở cửa vào buổi đêm. Sau khi những vương công quý tộc đi cùng với những quan viên ra khỏi bãi săn, có rất nhiều thị vệ vào kiểm tra xem thử có chỗ không ổn nào hay không, để tránh trường hợp có người gài bẫy trong bãi săn.
Mấy ngày nay, không ít người nhận thấy Hoàng thượng có chỗ không đúng. Tuy mỗi ngày trông Hoàng thượng rất bận rộn, nhất định phải đến bãi săn tản bộ, thi thoảng còn đặc biệt sai người dựng bia tập bắn. Nhưng trừ hai canh giờ ở bên ngoài, hắn luôn vùi đầu trong phòng, ánh mắt thường ngây ngẩn lưỡng lự. Thậm chí khi có đại thần cầu kiến, đang lúc nói chuyện, hắn cũng có thể lơ đãng thất thần.
Lý Hoài Ân đặt hết những chuyện này vào đáy mắt, thường xuyên thở dài, nhìn bộ dạng không yên lòng này của Hoàng thượng, hắn biết chắc chắn có quan hệ với Thục phi nương nương. Hôm ấy hai người họ ở cạnh nhau, rốt cuộc đã nói gì cơ chứ? Quan trọng nhất là, đã nhiều ngày Hoàng thượng chưa đến tìm Thục phi, cũng chưa từng cho đòi bất kì một vị phi tần nào.
Ngược lại, trong phòng Thái hậu, Hứa Khâm cũng đang ở đó, hai người đang cầm chén trà, thản nhiên thưởng thức trà ngon tiến cống thượng hạng. Cô nương được Hứa gia dạy dỗ, tất nhiên đều là cao thủ thưởng trà. Hai người ở chung một chỗ bàn luận trà đạo, nhưng lại hóa giải không ít vấn đề nhỏ nhặt trước kia.
“Khâm nhi, ai gia thấy Hoàng thượng đã nhiều ngày không tìm ả hồ ly tinh Thẩm gia kia, hay là con đi thử xem sao?” Nếu đã nói đến trọng tâm câu chuyện, Thái hậu liền đi thẳng vào vấn đề, trong giọng nói có mấy phần dụ dỗ.
Trong miệng Hứa Khâm ngậm một ngụm nước trà, lúc này cảm nhận được hương trà quẩn quanh chót lưỡi. Lúc đang cảm thấy tâm tình dễ chịu không gì sánh được lại nghe được những lời này của Thái hậu, tâm tình tốt lúc đầu lập tức biến mất. Nàng thong thả nuốt nước trà trong miệng xuống, trên mặt nở một nụ cười bất lực.
“Bà cô à, không phải con không muốn đi, mà là tâm tư của Hoàng thượng vốn để trên người của người khác. Lợi dụng thời cơ không chừng sẽ phản tác dụng, biến con thành bia ngắm để Hoàng thượng xả sự bất mãn trong lòng.” Lúc Hứa Khâm nói những lời này, vẻ mặt từ bất lực chuyển thành than tiếc.
Đối với nữ nhân nơi hậu cung mà nói, Thẩm Vũ giống như một khoảng cách không thể vượt qua. Chỉ cần có nàng chắn trước mắt, tất cả phi tần trong hậu cung đều mất hết mị lực. Trong mắt Hoàng thượng, cũng chỉ thủy chung giữ lại hình bóng của mình nàng. Thậm chí là, tất cả mọi người đều không có cách nào vượt qua sự tồn tại đó, thực tế vô cùng tàn khốc.
Hứa Khâm vừa dứt lời, Thái hậu nhíu chặt chân mày, vô cùng bất mãn với câu trả lời của nàng.
“Ai gia không tin, Hoàng thượng sẽ thật lòng giao trái tim của mình cho Thẩm Vũ sao? Luôn nghĩ về ả, không trông thấy hình ảnh của người khác! Ai gia nói rõ, mất lòng trước được lòng sau, Thẩm Vũ thế tới hùng hổ, rất có thể sẽ lấy được vị trí Trung cung Hoàng hậu! Đến khi ấy, con khóc cũng không có chỗ khóc!” Giọng Thái hậu bỗng nhiên nâng cao, trong giọng nói chứa rõ sự tức giận.
Vì thân thể bà không khỏe, nên năm trước không theo Hoàng thượng tránh nóng. Thật ra bà đã bỏ lỡ một cơ hội tốt để quan sát quan hệ thân mật giữa Thẩm Vũ và Hoàng thượng, dù sau này nghe lại từ miệng của người khác, bà cũng cho rằng đa phần đều là lời đồn đãi bịa đặt.
Hứa Khâm không khỏi cười khẽ, ý trào phúng trên mặt hết sức rõ ràng. Trong hậu cung, bây giờ phân vị của Thẩm Vũ cao, không phải đã tương đương với đãi ngộ của Trung cung Hoàng hậu rồi sao? Chẳng qua chỉ còn thiếu một cái danh phận mà thôi. Nếu không phải nàng còn dính dáng đến Đại Hoàng tử, chỉ sợ Hoàng thượng đã sớm giao quyền chấp chưởng hậu cung vào tay nàng. Một mai kia Đại Hoàng tử lớn lên, Phượng ấn hậu cung sớm muộn gì cũng có ngày rơi vào tay Thẩm Vũ.
“Thái hậu, không phải tần thiếp không muốn, mà tần thiếp thật sự bất lực. Lần này, phi tần theo Hoàng thượng tới có tổng cộng ba người. Nếu Thục phi xảy ra chuyện, thì ai có thể thoát khỏi quan hệ! Tần thiếp vào cung cũng đã hơn một năm, cái gì cũng không học được, duy chỉ có nhãn lực tiến bộ không ít. Hoàng thượng hôm nay không thoải mái, tần thiếp không dám quấy rầy ngài ấy. Cảm ơn trà của người, tần thiếp cáo lui!” Hứa Khâm buông chén trà trong tay xuống, từ từ đứng dậy, hướng về phía thái hậu thi lễ, khom người lui thẳng ra ngoài.
Sắc mặt Thái hậu trở nên xám xịt, từ lời nói vừa rồi của Hứa Khâm, có thể nghe được cảm giác chống cự của nàng. Mới vừa rồi còn thân thiết gọi một tiếng “bà cô”, bây giờ đã tự xưng mình là “tần thiếp”, thân phận này thoáng cái đã thành xa lánh, thẳng thừng từ chối đề nghị của Thái hậu.
Mãi đến khi Hứa Khâm rời khỏi phòng, hỏa khí của Thái hậu vẫn chưa tiêu. Bà vung tay vỗ mạnh vào mặt bàn, chén trà trong tay bị bà bóp run run liên tục.
“Toàn là thứ bùn nhão không thể trát tường, chẳng lẽ thật sự phải sợ ả hồ ly tinh đầu thai kia! Hứa Khâm, nó là đích nữ do Hứa gia dạy dỗ, vậy mà lại sợ ả Thẩm Vũ do thứ đàn bà kém cỏi kia nuôi nấng như thế!” Lúc này Thái hậu đang nổi nóng, lời nói có chút khó nghe, hơn nữa càng ngày càng quá đáng.
Hứa ma ma chờ bên cạnh, mở miệng nhưng không biết khuyên giải thế nào. Trên mặt hiện một vài ý cười chua xót. Lúc Thái hậu nhục mạ mẫu thân của Thẩm Vũ là “thứ đàn bà kém cỏi”, hình như đã hoàn toàn quên “thứ đàn bà kém cỏi” kia là chất nữ của Thái hậu, là đích nữ từng được Hứa gia dạy dỗ.
“Xem ra ai gia chỉ có thể tự mình ra tay, chỉ cần kế hoạch tốt, không sợ không có người chịu tội thay. Chuyện lần trước, ả hồ ly tinh kia tính nợ lên đầu Hiền phi. Nàng ta có cao minh đến đâu, cũng đấu không lại ai gia! Trong hậu cung của Đại Tần, ai gia vẫn luôn là người thống trị, trước đây như vậy, sau này cũng thế!” Thái hậu hít sâu một hơi, tức giận trong lòng từ từ biến mất.
Tiếng của bà vừa dứt, trên mặt đã hiện vài ý cười ngọt ngào như ý nguyện. Tựa như đang nghĩ tới chuyện gì đó vui vẻ, cả người Thái hậu đều chìm đắm vào sự tự đắc.
Mí mắt của Hứa ma ma đột nhiên giật mạnh, trong lòng thầm kêu một tiếng “không xong”. Tất nhiên bà cũng nhớ đến chuyện lúc trước, so với chuyện ở bãi săn, không khỏi lo lắng.
“Thái hậu, lúc trước trong hậu cung, dễ thu mua một ít cung nhân. Ở đây là bãi săn, người bên ngoài không phải kẻ ngày thường quen biết, chúng ta không nắm trong tay nhược điểm chí mạng của bọn họ, sợ là rất khó khống chế. Huống hồ, bên trong bãi săn được trông coi chặt chẽ như thế, cơ bản là không có sơ hở để lợi dụng.” Hứa ma ma cố gắng thuyết phục Thái hậu, không nên gây bất lợi cho Thẩm Vũ ở bãi săn, nếu không kẻ thua thiệt chỉ có mình.
Nhưng Thái hậu không quan tâm phất tay, bà nở một nụ cười nhạt, hiện giờ khuôn mặt bà trông rất dữ tợn.
“Chỉ cần thật sự muốn làm, không có chuyện gì không thành công. Ai gia sống hơn nửa đời người, luôn tìm kiếm một khả năng nhỏ nhoi trong cái không thể. Nếu không, ngươi cho rằng tại sao Tiên hoàng lại bỏ được tiện nhân Lê Phi kia, cuối cùng chuyển Hậu vị lại cho ai gia?” Khóe miệng Thái hậu nở một nụ cười tự tin. Bà vốn không để Thẩm Vũ vào mắt.
Lúc trước nhẫn nhịn Thẩm Vũ, là vì bà không muốn đấu với loại thứ nữ như Thẩm Vũ, như vậy rất mất mặt. Bây giờ Thẩm Vũ đã bò tới vị trí Thục phi, hơn nữa còn thành công nuôi nấng Đại Hoàng tử, trong lòng bà tất nhiên không thể dung được, không muốn đấu cũng phải đấu! Chuyện kéo Thẩm Vũ xuống, nhất định phải làm.
Hứa ma ma vừa nghe bà nhắc tới chuyện cũ năm xưa, không khỏi ngậm chặt miệng. Lúc ấy Tiên hoàng sủng ái Lê Phi như vậy, lần lượt để Lê Phi sinh ra Hoàng thượng và Cửu Vương gia. Cuối cùng dưới sự lừa dối của Thái hậu, ngài ấy nản lòng không tin tưởng Lê Phi nữa, mới để người ngoài có cơ hội lợi dụng.
Tuy Hứa ma ma không lên tiếng phản bác, nhưng trong mắt bà lại vô cùng lo lắng. Dù sao thì Thục phi cũng không phải Lê Phi hiền lành trong sáng năm đó. Thủ đoạn của Thẩm Vũ cực kỳ cao siêu, Hiền phi thậm chí còn kém hơn, sau cùng cứ thế mà chết một cách không rõ ràng.
Hơn nữa tuổi của Thái hậu đã lớn, Thẩm Vũ chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi, đang ở cái tuổi xuân xanh mơn mởn. Đến cùng là ai có thể thắng, cũng không thể nói chính xác được.
“Bãi săn này không có gì nhiều, duy chỉ có nhiều loại mãnh thú và chim chóc quý hiếm. Tuy không ít người vào kiểm tra, nhưng cũng khó đảm bảo không có một hai con mãnh thú trốn ở đấy. Đến khi Thục phi nương nương vào đó, vừa lúc xuất hiện bên cạnh ả, chuẩn bị nuốt cả da lẫn thịt vào bụng!” Thái hậu vốn không để ý sắc mặt của Hứa ma ma, đắm chìm trong thế giới của mình, vẫn còn hưng phấn mở miệng. Trong giọng nói của bà xen lẫn vài phần run rẩy, do chờ mong quá mức tạo ra.
Hứa ma ma vẫn không nói gì, bà nhìn ra gian ngoài, dần dần ngây người. Thái hậu nghĩ thì dễ, nhưng đến lúc làm chỉ sợ muôn vàn khó khăn.
Những ngày tiếp theo là những ngày Hoàng thượng và các quan lại săn thú, đoàn người Thái hậu và Thẩm Vũ đều ra cổ vũ. Hoàng thượng mặc một bộ đồ màu đen, nắm dây cương cưỡi trên lưng ngựa, tinh thần có gì đó không yên. Đi sau hắn có không ít thị vệ nhanh nhẹn, Lý Hoài Ân cũng cưỡi ngựa theo sau. Nhưng khi hắn ta khom lưng, miệng lúc mở lúc đóng, trông như đang nói chuyện với con ngựa bên dưới, vừa nhìn đã thấy bộ dạng sợ hãi.
Lấy một canh giờ làm mốc, lúc tiếng trống nặng nề vang lên, những người dồn chung một chỗ lập tức đánh dây cương xông ra ngoài. Mấy người Thẩm Vũ chờ ở ngoài, có không ít mệnh phụ và tiểu thư nhà quan lại đang ngồi bên dưới.
Beta: Cát Sung dung.
Dường như cảm nhận được giọt nước rơi xuống cổ, Đại Hoàng tử ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ. Nước mắt của Thẩm Vũ vẫn còn rơi lã chã, nhưng để không dọa thằng bé, mặt nàng vẫn chầm chậm nở một nụ cười dịu dàng. Chỉ có điều nước mắt nơi khóe mi lại dâng nhiều hơn.
“A… A…” Đại Hoàng tử nhìn nàng, vẻ mặt có cái hiểu có cái không. Nó đưa tay lên sờ mặt nàng, vẫn không hiểu rốt cuộc tại sao nước mắt lại chảy ra, mặc dù gần như cứ cách vài ngày là nó lại khóc.
Nhưng mà một chân của nó không có cách nào nhúc nhích, nó xoay người lau nước mắt cho Thẩm Vũ, trông vô cùng khó khăn. Cả người ngã huỵch xuống giường, buồng trong lập tức vang lên tiếng khóc oang oang của trẻ con.
Lúc bà vú chạy vội vào trong, Thẩm Vũ đã ôm Đại Hoàng tử dỗ dành, đưa lưng về phía cửa. Vì được dựa vào lồng ngực quen thuộc, Đại Hoàng tử ngừng khóc, nhỏ giọng khụt khịt, giống như đã phải chịu bao ấm ức.
“Ngươi đi làm việc của ngươi đi, Đại Hoàng tử chỉ ngã xuống giường thôi.” Giọng bình tĩnh của Thẩm Vũ truyền đến, nàng ôm Đại Hoàng tử chầm chậm đung đưa, lòng bàn tay vỗ về lưng nó, rõ là đang dỗ dành thằng bé này.
Bà vú nhẹ giọng đáp vâng, sau đó vội vã lui ra ngoài.
Đến bãi săn, Hoàng thượng cũng không vội cho đoàn xe đi săn thú, mà giành một ngày để họ dẫn người bên cạnh tự do hoạt động. Vừa có thể kiểm tra tình hình bên trong bãi săn, vừa có thể nghỉ ngơi lấy lại sức. Bãi săn đương nhiên không mở cửa vào buổi đêm. Sau khi những vương công quý tộc đi cùng với những quan viên ra khỏi bãi săn, có rất nhiều thị vệ vào kiểm tra xem thử có chỗ không ổn nào hay không, để tránh trường hợp có người gài bẫy trong bãi săn.
Mấy ngày nay, không ít người nhận thấy Hoàng thượng có chỗ không đúng. Tuy mỗi ngày trông Hoàng thượng rất bận rộn, nhất định phải đến bãi săn tản bộ, thi thoảng còn đặc biệt sai người dựng bia tập bắn. Nhưng trừ hai canh giờ ở bên ngoài, hắn luôn vùi đầu trong phòng, ánh mắt thường ngây ngẩn lưỡng lự. Thậm chí khi có đại thần cầu kiến, đang lúc nói chuyện, hắn cũng có thể lơ đãng thất thần.
Lý Hoài Ân đặt hết những chuyện này vào đáy mắt, thường xuyên thở dài, nhìn bộ dạng không yên lòng này của Hoàng thượng, hắn biết chắc chắn có quan hệ với Thục phi nương nương. Hôm ấy hai người họ ở cạnh nhau, rốt cuộc đã nói gì cơ chứ? Quan trọng nhất là, đã nhiều ngày Hoàng thượng chưa đến tìm Thục phi, cũng chưa từng cho đòi bất kì một vị phi tần nào.
Ngược lại, trong phòng Thái hậu, Hứa Khâm cũng đang ở đó, hai người đang cầm chén trà, thản nhiên thưởng thức trà ngon tiến cống thượng hạng. Cô nương được Hứa gia dạy dỗ, tất nhiên đều là cao thủ thưởng trà. Hai người ở chung một chỗ bàn luận trà đạo, nhưng lại hóa giải không ít vấn đề nhỏ nhặt trước kia.
“Khâm nhi, ai gia thấy Hoàng thượng đã nhiều ngày không tìm ả hồ ly tinh Thẩm gia kia, hay là con đi thử xem sao?” Nếu đã nói đến trọng tâm câu chuyện, Thái hậu liền đi thẳng vào vấn đề, trong giọng nói có mấy phần dụ dỗ.
Trong miệng Hứa Khâm ngậm một ngụm nước trà, lúc này cảm nhận được hương trà quẩn quanh chót lưỡi. Lúc đang cảm thấy tâm tình dễ chịu không gì sánh được lại nghe được những lời này của Thái hậu, tâm tình tốt lúc đầu lập tức biến mất. Nàng thong thả nuốt nước trà trong miệng xuống, trên mặt nở một nụ cười bất lực.
“Bà cô à, không phải con không muốn đi, mà là tâm tư của Hoàng thượng vốn để trên người của người khác. Lợi dụng thời cơ không chừng sẽ phản tác dụng, biến con thành bia ngắm để Hoàng thượng xả sự bất mãn trong lòng.” Lúc Hứa Khâm nói những lời này, vẻ mặt từ bất lực chuyển thành than tiếc.
Đối với nữ nhân nơi hậu cung mà nói, Thẩm Vũ giống như một khoảng cách không thể vượt qua. Chỉ cần có nàng chắn trước mắt, tất cả phi tần trong hậu cung đều mất hết mị lực. Trong mắt Hoàng thượng, cũng chỉ thủy chung giữ lại hình bóng của mình nàng. Thậm chí là, tất cả mọi người đều không có cách nào vượt qua sự tồn tại đó, thực tế vô cùng tàn khốc.
Hứa Khâm vừa dứt lời, Thái hậu nhíu chặt chân mày, vô cùng bất mãn với câu trả lời của nàng.
“Ai gia không tin, Hoàng thượng sẽ thật lòng giao trái tim của mình cho Thẩm Vũ sao? Luôn nghĩ về ả, không trông thấy hình ảnh của người khác! Ai gia nói rõ, mất lòng trước được lòng sau, Thẩm Vũ thế tới hùng hổ, rất có thể sẽ lấy được vị trí Trung cung Hoàng hậu! Đến khi ấy, con khóc cũng không có chỗ khóc!” Giọng Thái hậu bỗng nhiên nâng cao, trong giọng nói chứa rõ sự tức giận.
Vì thân thể bà không khỏe, nên năm trước không theo Hoàng thượng tránh nóng. Thật ra bà đã bỏ lỡ một cơ hội tốt để quan sát quan hệ thân mật giữa Thẩm Vũ và Hoàng thượng, dù sau này nghe lại từ miệng của người khác, bà cũng cho rằng đa phần đều là lời đồn đãi bịa đặt.
Hứa Khâm không khỏi cười khẽ, ý trào phúng trên mặt hết sức rõ ràng. Trong hậu cung, bây giờ phân vị của Thẩm Vũ cao, không phải đã tương đương với đãi ngộ của Trung cung Hoàng hậu rồi sao? Chẳng qua chỉ còn thiếu một cái danh phận mà thôi. Nếu không phải nàng còn dính dáng đến Đại Hoàng tử, chỉ sợ Hoàng thượng đã sớm giao quyền chấp chưởng hậu cung vào tay nàng. Một mai kia Đại Hoàng tử lớn lên, Phượng ấn hậu cung sớm muộn gì cũng có ngày rơi vào tay Thẩm Vũ.
“Thái hậu, không phải tần thiếp không muốn, mà tần thiếp thật sự bất lực. Lần này, phi tần theo Hoàng thượng tới có tổng cộng ba người. Nếu Thục phi xảy ra chuyện, thì ai có thể thoát khỏi quan hệ! Tần thiếp vào cung cũng đã hơn một năm, cái gì cũng không học được, duy chỉ có nhãn lực tiến bộ không ít. Hoàng thượng hôm nay không thoải mái, tần thiếp không dám quấy rầy ngài ấy. Cảm ơn trà của người, tần thiếp cáo lui!” Hứa Khâm buông chén trà trong tay xuống, từ từ đứng dậy, hướng về phía thái hậu thi lễ, khom người lui thẳng ra ngoài.
Sắc mặt Thái hậu trở nên xám xịt, từ lời nói vừa rồi của Hứa Khâm, có thể nghe được cảm giác chống cự của nàng. Mới vừa rồi còn thân thiết gọi một tiếng “bà cô”, bây giờ đã tự xưng mình là “tần thiếp”, thân phận này thoáng cái đã thành xa lánh, thẳng thừng từ chối đề nghị của Thái hậu.
Mãi đến khi Hứa Khâm rời khỏi phòng, hỏa khí của Thái hậu vẫn chưa tiêu. Bà vung tay vỗ mạnh vào mặt bàn, chén trà trong tay bị bà bóp run run liên tục.
“Toàn là thứ bùn nhão không thể trát tường, chẳng lẽ thật sự phải sợ ả hồ ly tinh đầu thai kia! Hứa Khâm, nó là đích nữ do Hứa gia dạy dỗ, vậy mà lại sợ ả Thẩm Vũ do thứ đàn bà kém cỏi kia nuôi nấng như thế!” Lúc này Thái hậu đang nổi nóng, lời nói có chút khó nghe, hơn nữa càng ngày càng quá đáng.
Hứa ma ma chờ bên cạnh, mở miệng nhưng không biết khuyên giải thế nào. Trên mặt hiện một vài ý cười chua xót. Lúc Thái hậu nhục mạ mẫu thân của Thẩm Vũ là “thứ đàn bà kém cỏi”, hình như đã hoàn toàn quên “thứ đàn bà kém cỏi” kia là chất nữ của Thái hậu, là đích nữ từng được Hứa gia dạy dỗ.
“Xem ra ai gia chỉ có thể tự mình ra tay, chỉ cần kế hoạch tốt, không sợ không có người chịu tội thay. Chuyện lần trước, ả hồ ly tinh kia tính nợ lên đầu Hiền phi. Nàng ta có cao minh đến đâu, cũng đấu không lại ai gia! Trong hậu cung của Đại Tần, ai gia vẫn luôn là người thống trị, trước đây như vậy, sau này cũng thế!” Thái hậu hít sâu một hơi, tức giận trong lòng từ từ biến mất.
Tiếng của bà vừa dứt, trên mặt đã hiện vài ý cười ngọt ngào như ý nguyện. Tựa như đang nghĩ tới chuyện gì đó vui vẻ, cả người Thái hậu đều chìm đắm vào sự tự đắc.
Mí mắt của Hứa ma ma đột nhiên giật mạnh, trong lòng thầm kêu một tiếng “không xong”. Tất nhiên bà cũng nhớ đến chuyện lúc trước, so với chuyện ở bãi săn, không khỏi lo lắng.
“Thái hậu, lúc trước trong hậu cung, dễ thu mua một ít cung nhân. Ở đây là bãi săn, người bên ngoài không phải kẻ ngày thường quen biết, chúng ta không nắm trong tay nhược điểm chí mạng của bọn họ, sợ là rất khó khống chế. Huống hồ, bên trong bãi săn được trông coi chặt chẽ như thế, cơ bản là không có sơ hở để lợi dụng.” Hứa ma ma cố gắng thuyết phục Thái hậu, không nên gây bất lợi cho Thẩm Vũ ở bãi săn, nếu không kẻ thua thiệt chỉ có mình.
Nhưng Thái hậu không quan tâm phất tay, bà nở một nụ cười nhạt, hiện giờ khuôn mặt bà trông rất dữ tợn.
“Chỉ cần thật sự muốn làm, không có chuyện gì không thành công. Ai gia sống hơn nửa đời người, luôn tìm kiếm một khả năng nhỏ nhoi trong cái không thể. Nếu không, ngươi cho rằng tại sao Tiên hoàng lại bỏ được tiện nhân Lê Phi kia, cuối cùng chuyển Hậu vị lại cho ai gia?” Khóe miệng Thái hậu nở một nụ cười tự tin. Bà vốn không để Thẩm Vũ vào mắt.
Lúc trước nhẫn nhịn Thẩm Vũ, là vì bà không muốn đấu với loại thứ nữ như Thẩm Vũ, như vậy rất mất mặt. Bây giờ Thẩm Vũ đã bò tới vị trí Thục phi, hơn nữa còn thành công nuôi nấng Đại Hoàng tử, trong lòng bà tất nhiên không thể dung được, không muốn đấu cũng phải đấu! Chuyện kéo Thẩm Vũ xuống, nhất định phải làm.
Hứa ma ma vừa nghe bà nhắc tới chuyện cũ năm xưa, không khỏi ngậm chặt miệng. Lúc ấy Tiên hoàng sủng ái Lê Phi như vậy, lần lượt để Lê Phi sinh ra Hoàng thượng và Cửu Vương gia. Cuối cùng dưới sự lừa dối của Thái hậu, ngài ấy nản lòng không tin tưởng Lê Phi nữa, mới để người ngoài có cơ hội lợi dụng.
Tuy Hứa ma ma không lên tiếng phản bác, nhưng trong mắt bà lại vô cùng lo lắng. Dù sao thì Thục phi cũng không phải Lê Phi hiền lành trong sáng năm đó. Thủ đoạn của Thẩm Vũ cực kỳ cao siêu, Hiền phi thậm chí còn kém hơn, sau cùng cứ thế mà chết một cách không rõ ràng.
Hơn nữa tuổi của Thái hậu đã lớn, Thẩm Vũ chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi, đang ở cái tuổi xuân xanh mơn mởn. Đến cùng là ai có thể thắng, cũng không thể nói chính xác được.
“Bãi săn này không có gì nhiều, duy chỉ có nhiều loại mãnh thú và chim chóc quý hiếm. Tuy không ít người vào kiểm tra, nhưng cũng khó đảm bảo không có một hai con mãnh thú trốn ở đấy. Đến khi Thục phi nương nương vào đó, vừa lúc xuất hiện bên cạnh ả, chuẩn bị nuốt cả da lẫn thịt vào bụng!” Thái hậu vốn không để ý sắc mặt của Hứa ma ma, đắm chìm trong thế giới của mình, vẫn còn hưng phấn mở miệng. Trong giọng nói của bà xen lẫn vài phần run rẩy, do chờ mong quá mức tạo ra.
Hứa ma ma vẫn không nói gì, bà nhìn ra gian ngoài, dần dần ngây người. Thái hậu nghĩ thì dễ, nhưng đến lúc làm chỉ sợ muôn vàn khó khăn.
Những ngày tiếp theo là những ngày Hoàng thượng và các quan lại săn thú, đoàn người Thái hậu và Thẩm Vũ đều ra cổ vũ. Hoàng thượng mặc một bộ đồ màu đen, nắm dây cương cưỡi trên lưng ngựa, tinh thần có gì đó không yên. Đi sau hắn có không ít thị vệ nhanh nhẹn, Lý Hoài Ân cũng cưỡi ngựa theo sau. Nhưng khi hắn ta khom lưng, miệng lúc mở lúc đóng, trông như đang nói chuyện với con ngựa bên dưới, vừa nhìn đã thấy bộ dạng sợ hãi.
Lấy một canh giờ làm mốc, lúc tiếng trống nặng nề vang lên, những người dồn chung một chỗ lập tức đánh dây cương xông ra ngoài. Mấy người Thẩm Vũ chờ ở ngoài, có không ít mệnh phụ và tiểu thư nhà quan lại đang ngồi bên dưới.