Chương : 180
Edit: Hy Hoàng Thái phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Hoàng thượng đi đầu làm gương, cưỡi ngựa vọt vào trong rừng. Vài tên hộ vệ cũng nhanh chóng giơ roi giục ngựa đuổi theo sau, chỉ có một mình Lý Hoài Ân là chậm chạp, rõ ràng con ngựa hắn cưỡi to lớn khỏe mạnh nhưng bị hắn cưỡi lại giống như Trương Quả Lão[1] cưỡi lừa, nhàn nhã bước từng bước như đang tản bộ.
[1] Trương Quả Lão: Còn gọi là Trương Quả, là một trong bát tiên của Đạo giáo, các hình ảnh nghệ thuật về ông thường là cưỡi một con lừa màu trắng, tay cầm ngư cổ (là một cái trống tre hình ống với 2 dùi trống bằng sắt), ông thường cưỡi lừa ngược, hình ảnh mang tính ẩn dụ cho cụm “Phản bổn quy chân” nghĩa là tiến về phía trước chính là thụt lùi. (Nguồn: Wikipedia)
“Vèo vèo ——” Âm thanh mũi tên bay xé gió truyền ra ngoài, cho dù không vào trong rừng cũng có thể tưởng tượng ra bên trong đang diễn ra cuộc chiến săn thú kịch liệt. Các nữ nhân chờ bên ngoài bắt đầu tụ tập theo nhóm nói chuyện phiếm, khá nhiều người thảo luận về chuyến đi săn này, cuối cùng ai mới là người săn được nhiều nhất, lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng.
Mấy người Thẩm Vũ đều ngồi cùng nhau, đột nhiên Thôi Cẩn ghé sát vào người nàng nhỏ giọng nói bên tai mấy câu: “Vị cô nương mặc váy lụa màu xanh biếc ngồi ở vị trí thứ ba bên phải chính là đích tiểu thư của Bắc Định Hầu phủ, cũng chính là thế tử phi tương lai của Thẩm vương phủ.”
Thẩm Vũ hơi kinh hãi, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về bên phải. Phong Thiến đi theo Bắc Định Hầu phu nhân đến đây, lúc này vô cùng ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm, tay nâng má thất thần nhìn phương xa.
Thẩm Vũ nhíu mày, theo lý thuyết Phong Thiến đã đính hôn với Thẩm An Lăng thì không nên xuất đầu lộ diện, thế nhưng lúc này lại công khai ngồi ở đây khiến nàng có chút khó hiểu. Nhưng nhìn dáng vẻ không tập trung của Phong Thiến rõ ràng nàng ta cũng không tình nguyện đến chỗ này.
Thẩm Vũ không suy đoán tiếp mà nâng ấm trà lên rót đầy chung trà của mình, lại rót đầy chung trà của Thôi Cẩn. Nàng nâng lên chung trà của mình chạm nhẹ vào chung trà của Thôi Cẩn, rồi chậm rãi uống cạn nước trà, rất giống như đang uống rượu.
Động tác chạm chung trà của Thẩm Vũ vô cùng kín đáo, chỉ có mỗi mình Thôi Cẩn ngồi bên cạnh là nhìn rõ ràng. Thôi Cẩn tất nhiên hiểu là nàng muốn chúc mừng chuyện lần trước ‘đấu đổ’ được Hiền Phi và Thẩm Vương phi nên không hề từ chối mà cũng nâng chung trà lên uống mấy ngụm đến hết.
Một canh giờ cuối cùng cũng trôi qua, các nam nhân vào rừng săn thú cũng lần lượt trở về. Quả nhiên vẫn là Hoàng thượng một thân y phục màu đen xung phong đi đầu, mấy thị vệ đi cùng hắn phía sau đều mang theo rất nhiều con mồi, rõ ràng đều do Hoàng thượng săn giết được.
Tề Ngọc chỉnh sửa lại một chút liền ngồi xuống chủ vị. Nam nhân và nữ nhân đều ngồi tách ra nhưng muốn thi đấu xem con mồi của ai nhiều nhất nên không đặt bình phong che chắn ở giữa. Chỗ ngồi của Thái hậu cách không xa bên cạnh Hoàng thượng, bà quay đầu sang, trên mặt tươi cười giống như đang nói gì đó với Hoàng thượng. Tề Ngọc hơi nhíu mày lại, rõ ràng cũng không đồng ý với Thái hậu nhưng vẫn kiên nhẫn nghe.
Đợi đến lúc kiểm kê xong con mồi của mọi người thì Lý Hoài Ân mới chậm chạp cưỡi ngựa đi ra khỏi khu rừng nhưng sắc mặt trắng bệch. Hắn run run rẩy rẩy điều khiển ngựa đi chậm, lập tức có tiểu thái giám mang kết quả săn thú trình lên.
“Lý Tổng quản, chỉ còn chờ ngài tới tuyên bố!” Tiểu thái giám cúi đầu khom lưng, đôi tay nâng thánh chỉ cao hết cỡ đến trước mặt hắn.
Nhìn dáng vẻ nửa chết nửa sống của Lý Hoài Ân thì chả có ai dám đến gần, chỉ sợ bị hắn nôn đầy người.
Trên người Lý Hoài Ân thấm mồ hôi lạnh, hắn cố gắng nhịn cơn buồn nôn cuồn cuộn từ dạ dày xuống, run rẩy tiếp nhận thánh chỉ, cao giọng đọc lên tên ba người săn được nhiều nhất và ban thưởng. Đợi hắn đọc xong thì bốn phía đều là tiếng chúc mừng. Hoàng thượng vẫn đang nói chuyện với Thái hậu, giọng nói hai người rất nhỏ nhưng nhìn sắc mặt thì cuộc nói chuyện này có vẻ không thuận lợi cho lắm.
Mấy người Thẩm Vũ cũng đã phát hiện, vô thức nhìn qua với vẻ mặt đầy tò mò. Không biết rốt cuộc là chuyện gì mà làm Thái hậu và Hoàng thượng trực tiếp thảo luận ngay trong lúc này.
Cuối cùng Thái hậu ho nhẹ hai tiếng, trên mặt xuất hiện nụ cười yếu ớt giống như lập tức muốn mở miệng chia sẻ. Mọi người nhìn thấy vậy đều đoán được cuối cùng là Hoàng thượng nhượng bộ.
“Kỳ thật là như thế này, vừa rồi ai gia và Hoàng thượng nói: Lần nào cũng thi đấu nam nhân săn thú, nữ nhân lại phải chờ, ai gia luôn cảm thấy có chút tẻ nhạt nên đề nghị với Hoàng thượng hay là cũng để nữ tử thi đấu săn thú một lần, như vậy các vị phi tần đều có thể tham gia, mới không uổng công đến bãi săn lần này!” Ý cười trên mặt Thái hậu càng thêm rõ ràng, bà nhỏ giọng nói vài câu, ánh mắt sáng vô cùng, chậm rãi nhìn một vòng các mệnh phụ và tiểu thư đang ngồi xung quanh, ánh mắt dừng lại ở nhóm người Thẩm Vũ.
Thái hậu vừa nói xong thì phía dưới lập tức ồn ào thảo luận, đây xem như một lần săn thú hoàn toàn mới chưa từng có. Mặc dù có khá nhiều mệnh phụ có hứng thú, vì cưỡi ngựa bắn cung là chuyện vô cùng mới mẻ với nữ nhân, chỉ cần học được sau khi trở về sẽ có bản lĩnh để khoe ra. Nhưng cũng có rất nhiều phương diện phải lo lắng, độ an toàn trong bãi săn, và đa số người trong các nàng ở đây chưa từng tiếp xúc với chuyện bắn tên, cưỡi ngựa, chỉ hơi hiểu biết một chút mà thôi.
“Nếu các vị muốn tham gia thì bên trong bãi săn sẽ có người dọn sạch con mồi nguy hiểm, chỉ để lại thỏ, dê núi là những động vật hiền lành, cũng dành ra mấy ngày để các vị học tập cưỡi ngựa bắn cung.” Thái hậu nhìn thấy những người đó nghị luận sôi nổi, trong mắt bọn họ có hưng phấn nhưng trên mặt lại có chút chần chờ khó xử, rõ ràng ai cũng hiểu có rất nhiều phương diện phải lo nghĩ. Bà lập tức mở miệng nói thêm mấy câu, đều mang ý trấn an mọi người.
Đến lúc này đã có không ít nữ tử gật đầu đồng ý, thậm chí còn vừa cười vừa nói với nhau, không khí thảo luận càng náo nhiệt hơn.
Thẩm Vũ, Thôi Cẩn và Hứa Khâm đều nhíu mày lại, biểu cảm trên mặt cũng nghiêm túc hơn. Phi tần phải tham gia trong miệng Thái hậu, không phải là nói ba người bọn họ sao?
Đang yên đang lành Thái hậu lại muốn tổ chức thi nữ tử săn thú sẽ khiến người khác hoài nghi. Hoặc đơn giản là Thái hậu muốn dụ các nàng tiến vào rừng cây cưỡi ngựa bắn tên để dễ dàng ra tay tra tấn bọn họ?
Tuy rằng các nàng không đoán ra ý đồ trong lòng Thái hậu, nhưng có thể chắc chắn rằng, cuộc thi nữ tử săn thú tự nhiên xuất hiện này tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Lần trước Đông Hải trân châu tiến cống còn khá nhiều viên to bằng nắm tay trẻ con, nếu nghiền thành phấn trân châu thì hiệu quả sẽ tốt vô cùng. Như vậy bèn lấy Đông Hải trân châu làm phần thưởng đi, ba ngày sau lại cử hành săn thú!” Trên mặt Thái hậu vẫn luôn mang nụ cười ôn hoà, giọng nói nhẹ nhàng, xây dựng đầy đủ hình tượng hiền lành thân thiện hòa ái.
Thẩm Vũ không nhịn được cười lạnh một cái, Thái hậu vì muốn tổ chức săn thú thật là vô cùng hao tổn tâm huyết. Còn lôi ra cả phần thưởng hấp dẫn như vậy, Đông Hải trân châu mỗi năm sản xuất được bao nhiêu thì toàn bộ đều tiến cống vào cung, chỉ có Thái hậu và các phi tần có được. Những mệnh phụ, tiểu thư này cho dù gia tài bạc triệu cũng không thể có được. Thế nhưng lần này Thái hậu lấy ra làm phần thưởng thì sẽ biến thành sự dụ hoặc vô cùng lớn.
Nhìn những nữ nhân phía dưới vui vẻ đến mức trong lòng nở hoa thì nét mặt Tề Ngọc có chút không kiên nhẫn. Hắn nhíu mày thật chặt, vô thức nhìn về hướng Thẩm Vũ, dù sao lần trước đi tránh nóng cũng là đột nhiên nghĩ ra cái trò ngắm hoa tìm người gì đó mới xuất hiện người vào chui chỗ trống làm Thẩm Vũ bị thương. Hiện tại hắn không muốn thảm kịch lại tái diễn.
Thẩm Vũ ngẩng đầu, vô thức nhìn về phía chủ vị, hai người bốn mắt chạm nhau đều ngẩn ra. Ngày thường dính lấy nhau không cảm thấy gì, bây giờ mới có mấy ngày tránh mặt không nói lời nào với nhau lại khó chịu đến thế.
Thái hậu nhìn thấy hai người mắt đi mày lại với nhau thì nụ cười trên mặt cứng đờ, đôi mắt có chút âm ngoan nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc.
“Kỳ thật Hoàng thượng không cần lo lắng, nếu sợ các nàng có ai đi lạc một mình thì ngay từ đầu phân các nàng theo tổ hai người, cũng tiện quan tâm giúp đỡ nhau.” Thái hậu nhẹ nhàng nói, thuận tiện chặn ánh mắt nhìn nhau của Hoàng thượng và Thẩm Vũ, giả vờ giả vịt tốt bụng kiến nghị.
Hoàng thượng nhướng mày một cái, chầm chậm quay đầu nhìn Thái hậu, trong lòng dần buông lỏng. Có lẽ kiến nghị này của Thái hậu đã khiến bất an trong lòng hắn giảm đi một chút. Dù sao một tổ hai người cộng thêm cung nhân đi theo thì mục tiêu khá lớn, cũng có cảm giác an toàn hơn.
“Tốt! Vậy làm theo biện pháp của mẫu hậu, theo ý trẫm thì Thục phi và Viễn Quý tần cùng một tổ là thích hợp nhất!” Hoàng thượng ngay lập tức quyết định, còn trực tiếp chỉ định Thẩm Vũ và Hứa Khâm cùng tổ.
Trong lòng Thái hậu cả kinh, hô hấp cũng tạm dừng một chút. Không thể không nói, tính cảnh giác của Hoàng thượng vẫn rất cao. An bài Thẩm Vũ và Hứa Khâm cùng một tổ rõ ràng là đề phòng ám chiêu của Thái hậu. Thái hậu có ngoan độc đến đâu cũng sẽ không ra tay với Hứa Khâm, nếu dám ra tay mà bị điều tra ra thì Hứa gia là người đầu tiên không bỏ qua cho Thái hậu.
“Hoàng thượng thật là vô cùng quan tâm chăm sóc Thục phi. Nếu đã quyết định như vậy thì mong Hoàng thượng giúp ba người bọn họ tìm mấy vị tiên sinh dạy cưỡi ngựa bắn cung!”
Sắc mặt Thái hậu âm trầm thêm một chút, Hoàng thượng làm như thế rõ ràng là không nể mặt bà.
An bài Thẩm Vũ và Hứa Khâm cùng một tổ, chỉ cần người thông minh nghĩ một chút lập tức hiểu là Hoàng thượng ngang nhiên đề phòng người của Thái hậu sử dụng ám chiêu hại người.
Tề Ngọc cũng không thèm cố kỵ sắc mặt khó coi của Thái hậu, hắn mỉm cười gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu cứ yên tâm, về chuyện cưỡi ngựa bắn cung trẫm sẽ tìm người dạy bọn họ thật cẩn thận!”
Chuyện này đã quyết định xong nên mọi người đều trở về chuẩn bị. Dù sao mệnh phụ và cô nương có mặt ở đây đều là người trong kinh thành, lại có ba vị nương nương tham gia cùng, nếu có thể thắng thì sẽ có ‘vốn liếng’ diễu võ dương oai một thời gian dài.
Thẩm Vũ vừa trở về một lúc thì có một người dáng vẻ thái giám đến gặp nàng, hắn nói là Hoàng thượng phái hắn đến dạy nàng luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.
Nàng nghe người bên cạnh luôn dùng cái giọng the thé nhắc đi nhắc lại mấy câu sợ nàng ngã từ trên lưng ngựa xuống thì đầu nàng cũng to lên sắp nổ.
Con ngựa này còn chưa trưởng thành nên Thẩm Vũ ngồi lên lưng ngựa cách mặt đất cũng không cao. Nàng làm theo lời hắn, cố gắng nắm chặt dây cương trong tay, nét mặt cũng dần dần nghiêm túc hơn. Nếu nói cưỡi ngựa thì nàng miễn cưỡng đủ tư cách, khoảng cách mặt đất cũng không phải rất cao. Nàng dựa theo lời người nọ hướng dẫn, nỗ lực nắm chặt dây cương trong tay, thần sắc trên mặt dần dần trở nên nghiêm túc, chắc chắn sẽ không giống Lý Hoài Ân chỉ vì thiếu cái trứng thôi thì nhát như thỏ.
Ngày hôm sau, lúc nàng đi đến nơi quây riêng lại để luyện tập kéo cung bắn tên thì thân thể lại không chịu phối hợp.
“Nương nương tư thế đứng phải vững, tay giữ thăng bằng, đôi mắt nhìn thẳng phía trước. Dùng sức kéo dây cung, sau đó đột nhiên buông mũi tên trong tay ra!” Tên tiểu thái giám kia giống như có chút sốt ruột, hắn không ngừng nói những điều cần chú ý, trên mặt toát ra mồ hôi, vừa lấy tay áo lau khô vừa phải làm theo lệnh nhỏ giọng hướng dẫn.
Nhưng có lẽ tên thái giám này đã được Hoàng thượng dặn dò, trong quá trình dạy dỗ phải cách Thẩm Vũ ít nhất một bước. Thật giống như nàng là hồng thủy mãnh thú khiến hắn sợ không dám đi lên phía trước. Cho dù hiện tại Thẩm Vũ làm tư thế một lúc lâu nhưng chưa bắn một mũi tên nào thì hắn cũng vẫn là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà không dám đến gần nửa bước.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Hoàng thượng đi đầu làm gương, cưỡi ngựa vọt vào trong rừng. Vài tên hộ vệ cũng nhanh chóng giơ roi giục ngựa đuổi theo sau, chỉ có một mình Lý Hoài Ân là chậm chạp, rõ ràng con ngựa hắn cưỡi to lớn khỏe mạnh nhưng bị hắn cưỡi lại giống như Trương Quả Lão[1] cưỡi lừa, nhàn nhã bước từng bước như đang tản bộ.
[1] Trương Quả Lão: Còn gọi là Trương Quả, là một trong bát tiên của Đạo giáo, các hình ảnh nghệ thuật về ông thường là cưỡi một con lừa màu trắng, tay cầm ngư cổ (là một cái trống tre hình ống với 2 dùi trống bằng sắt), ông thường cưỡi lừa ngược, hình ảnh mang tính ẩn dụ cho cụm “Phản bổn quy chân” nghĩa là tiến về phía trước chính là thụt lùi. (Nguồn: Wikipedia)
“Vèo vèo ——” Âm thanh mũi tên bay xé gió truyền ra ngoài, cho dù không vào trong rừng cũng có thể tưởng tượng ra bên trong đang diễn ra cuộc chiến săn thú kịch liệt. Các nữ nhân chờ bên ngoài bắt đầu tụ tập theo nhóm nói chuyện phiếm, khá nhiều người thảo luận về chuyến đi săn này, cuối cùng ai mới là người săn được nhiều nhất, lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng.
Mấy người Thẩm Vũ đều ngồi cùng nhau, đột nhiên Thôi Cẩn ghé sát vào người nàng nhỏ giọng nói bên tai mấy câu: “Vị cô nương mặc váy lụa màu xanh biếc ngồi ở vị trí thứ ba bên phải chính là đích tiểu thư của Bắc Định Hầu phủ, cũng chính là thế tử phi tương lai của Thẩm vương phủ.”
Thẩm Vũ hơi kinh hãi, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về bên phải. Phong Thiến đi theo Bắc Định Hầu phu nhân đến đây, lúc này vô cùng ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm, tay nâng má thất thần nhìn phương xa.
Thẩm Vũ nhíu mày, theo lý thuyết Phong Thiến đã đính hôn với Thẩm An Lăng thì không nên xuất đầu lộ diện, thế nhưng lúc này lại công khai ngồi ở đây khiến nàng có chút khó hiểu. Nhưng nhìn dáng vẻ không tập trung của Phong Thiến rõ ràng nàng ta cũng không tình nguyện đến chỗ này.
Thẩm Vũ không suy đoán tiếp mà nâng ấm trà lên rót đầy chung trà của mình, lại rót đầy chung trà của Thôi Cẩn. Nàng nâng lên chung trà của mình chạm nhẹ vào chung trà của Thôi Cẩn, rồi chậm rãi uống cạn nước trà, rất giống như đang uống rượu.
Động tác chạm chung trà của Thẩm Vũ vô cùng kín đáo, chỉ có mỗi mình Thôi Cẩn ngồi bên cạnh là nhìn rõ ràng. Thôi Cẩn tất nhiên hiểu là nàng muốn chúc mừng chuyện lần trước ‘đấu đổ’ được Hiền Phi và Thẩm Vương phi nên không hề từ chối mà cũng nâng chung trà lên uống mấy ngụm đến hết.
Một canh giờ cuối cùng cũng trôi qua, các nam nhân vào rừng săn thú cũng lần lượt trở về. Quả nhiên vẫn là Hoàng thượng một thân y phục màu đen xung phong đi đầu, mấy thị vệ đi cùng hắn phía sau đều mang theo rất nhiều con mồi, rõ ràng đều do Hoàng thượng săn giết được.
Tề Ngọc chỉnh sửa lại một chút liền ngồi xuống chủ vị. Nam nhân và nữ nhân đều ngồi tách ra nhưng muốn thi đấu xem con mồi của ai nhiều nhất nên không đặt bình phong che chắn ở giữa. Chỗ ngồi của Thái hậu cách không xa bên cạnh Hoàng thượng, bà quay đầu sang, trên mặt tươi cười giống như đang nói gì đó với Hoàng thượng. Tề Ngọc hơi nhíu mày lại, rõ ràng cũng không đồng ý với Thái hậu nhưng vẫn kiên nhẫn nghe.
Đợi đến lúc kiểm kê xong con mồi của mọi người thì Lý Hoài Ân mới chậm chạp cưỡi ngựa đi ra khỏi khu rừng nhưng sắc mặt trắng bệch. Hắn run run rẩy rẩy điều khiển ngựa đi chậm, lập tức có tiểu thái giám mang kết quả săn thú trình lên.
“Lý Tổng quản, chỉ còn chờ ngài tới tuyên bố!” Tiểu thái giám cúi đầu khom lưng, đôi tay nâng thánh chỉ cao hết cỡ đến trước mặt hắn.
Nhìn dáng vẻ nửa chết nửa sống của Lý Hoài Ân thì chả có ai dám đến gần, chỉ sợ bị hắn nôn đầy người.
Trên người Lý Hoài Ân thấm mồ hôi lạnh, hắn cố gắng nhịn cơn buồn nôn cuồn cuộn từ dạ dày xuống, run rẩy tiếp nhận thánh chỉ, cao giọng đọc lên tên ba người săn được nhiều nhất và ban thưởng. Đợi hắn đọc xong thì bốn phía đều là tiếng chúc mừng. Hoàng thượng vẫn đang nói chuyện với Thái hậu, giọng nói hai người rất nhỏ nhưng nhìn sắc mặt thì cuộc nói chuyện này có vẻ không thuận lợi cho lắm.
Mấy người Thẩm Vũ cũng đã phát hiện, vô thức nhìn qua với vẻ mặt đầy tò mò. Không biết rốt cuộc là chuyện gì mà làm Thái hậu và Hoàng thượng trực tiếp thảo luận ngay trong lúc này.
Cuối cùng Thái hậu ho nhẹ hai tiếng, trên mặt xuất hiện nụ cười yếu ớt giống như lập tức muốn mở miệng chia sẻ. Mọi người nhìn thấy vậy đều đoán được cuối cùng là Hoàng thượng nhượng bộ.
“Kỳ thật là như thế này, vừa rồi ai gia và Hoàng thượng nói: Lần nào cũng thi đấu nam nhân săn thú, nữ nhân lại phải chờ, ai gia luôn cảm thấy có chút tẻ nhạt nên đề nghị với Hoàng thượng hay là cũng để nữ tử thi đấu săn thú một lần, như vậy các vị phi tần đều có thể tham gia, mới không uổng công đến bãi săn lần này!” Ý cười trên mặt Thái hậu càng thêm rõ ràng, bà nhỏ giọng nói vài câu, ánh mắt sáng vô cùng, chậm rãi nhìn một vòng các mệnh phụ và tiểu thư đang ngồi xung quanh, ánh mắt dừng lại ở nhóm người Thẩm Vũ.
Thái hậu vừa nói xong thì phía dưới lập tức ồn ào thảo luận, đây xem như một lần săn thú hoàn toàn mới chưa từng có. Mặc dù có khá nhiều mệnh phụ có hứng thú, vì cưỡi ngựa bắn cung là chuyện vô cùng mới mẻ với nữ nhân, chỉ cần học được sau khi trở về sẽ có bản lĩnh để khoe ra. Nhưng cũng có rất nhiều phương diện phải lo lắng, độ an toàn trong bãi săn, và đa số người trong các nàng ở đây chưa từng tiếp xúc với chuyện bắn tên, cưỡi ngựa, chỉ hơi hiểu biết một chút mà thôi.
“Nếu các vị muốn tham gia thì bên trong bãi săn sẽ có người dọn sạch con mồi nguy hiểm, chỉ để lại thỏ, dê núi là những động vật hiền lành, cũng dành ra mấy ngày để các vị học tập cưỡi ngựa bắn cung.” Thái hậu nhìn thấy những người đó nghị luận sôi nổi, trong mắt bọn họ có hưng phấn nhưng trên mặt lại có chút chần chờ khó xử, rõ ràng ai cũng hiểu có rất nhiều phương diện phải lo nghĩ. Bà lập tức mở miệng nói thêm mấy câu, đều mang ý trấn an mọi người.
Đến lúc này đã có không ít nữ tử gật đầu đồng ý, thậm chí còn vừa cười vừa nói với nhau, không khí thảo luận càng náo nhiệt hơn.
Thẩm Vũ, Thôi Cẩn và Hứa Khâm đều nhíu mày lại, biểu cảm trên mặt cũng nghiêm túc hơn. Phi tần phải tham gia trong miệng Thái hậu, không phải là nói ba người bọn họ sao?
Đang yên đang lành Thái hậu lại muốn tổ chức thi nữ tử săn thú sẽ khiến người khác hoài nghi. Hoặc đơn giản là Thái hậu muốn dụ các nàng tiến vào rừng cây cưỡi ngựa bắn tên để dễ dàng ra tay tra tấn bọn họ?
Tuy rằng các nàng không đoán ra ý đồ trong lòng Thái hậu, nhưng có thể chắc chắn rằng, cuộc thi nữ tử săn thú tự nhiên xuất hiện này tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Lần trước Đông Hải trân châu tiến cống còn khá nhiều viên to bằng nắm tay trẻ con, nếu nghiền thành phấn trân châu thì hiệu quả sẽ tốt vô cùng. Như vậy bèn lấy Đông Hải trân châu làm phần thưởng đi, ba ngày sau lại cử hành săn thú!” Trên mặt Thái hậu vẫn luôn mang nụ cười ôn hoà, giọng nói nhẹ nhàng, xây dựng đầy đủ hình tượng hiền lành thân thiện hòa ái.
Thẩm Vũ không nhịn được cười lạnh một cái, Thái hậu vì muốn tổ chức săn thú thật là vô cùng hao tổn tâm huyết. Còn lôi ra cả phần thưởng hấp dẫn như vậy, Đông Hải trân châu mỗi năm sản xuất được bao nhiêu thì toàn bộ đều tiến cống vào cung, chỉ có Thái hậu và các phi tần có được. Những mệnh phụ, tiểu thư này cho dù gia tài bạc triệu cũng không thể có được. Thế nhưng lần này Thái hậu lấy ra làm phần thưởng thì sẽ biến thành sự dụ hoặc vô cùng lớn.
Nhìn những nữ nhân phía dưới vui vẻ đến mức trong lòng nở hoa thì nét mặt Tề Ngọc có chút không kiên nhẫn. Hắn nhíu mày thật chặt, vô thức nhìn về hướng Thẩm Vũ, dù sao lần trước đi tránh nóng cũng là đột nhiên nghĩ ra cái trò ngắm hoa tìm người gì đó mới xuất hiện người vào chui chỗ trống làm Thẩm Vũ bị thương. Hiện tại hắn không muốn thảm kịch lại tái diễn.
Thẩm Vũ ngẩng đầu, vô thức nhìn về phía chủ vị, hai người bốn mắt chạm nhau đều ngẩn ra. Ngày thường dính lấy nhau không cảm thấy gì, bây giờ mới có mấy ngày tránh mặt không nói lời nào với nhau lại khó chịu đến thế.
Thái hậu nhìn thấy hai người mắt đi mày lại với nhau thì nụ cười trên mặt cứng đờ, đôi mắt có chút âm ngoan nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc.
“Kỳ thật Hoàng thượng không cần lo lắng, nếu sợ các nàng có ai đi lạc một mình thì ngay từ đầu phân các nàng theo tổ hai người, cũng tiện quan tâm giúp đỡ nhau.” Thái hậu nhẹ nhàng nói, thuận tiện chặn ánh mắt nhìn nhau của Hoàng thượng và Thẩm Vũ, giả vờ giả vịt tốt bụng kiến nghị.
Hoàng thượng nhướng mày một cái, chầm chậm quay đầu nhìn Thái hậu, trong lòng dần buông lỏng. Có lẽ kiến nghị này của Thái hậu đã khiến bất an trong lòng hắn giảm đi một chút. Dù sao một tổ hai người cộng thêm cung nhân đi theo thì mục tiêu khá lớn, cũng có cảm giác an toàn hơn.
“Tốt! Vậy làm theo biện pháp của mẫu hậu, theo ý trẫm thì Thục phi và Viễn Quý tần cùng một tổ là thích hợp nhất!” Hoàng thượng ngay lập tức quyết định, còn trực tiếp chỉ định Thẩm Vũ và Hứa Khâm cùng tổ.
Trong lòng Thái hậu cả kinh, hô hấp cũng tạm dừng một chút. Không thể không nói, tính cảnh giác của Hoàng thượng vẫn rất cao. An bài Thẩm Vũ và Hứa Khâm cùng một tổ rõ ràng là đề phòng ám chiêu của Thái hậu. Thái hậu có ngoan độc đến đâu cũng sẽ không ra tay với Hứa Khâm, nếu dám ra tay mà bị điều tra ra thì Hứa gia là người đầu tiên không bỏ qua cho Thái hậu.
“Hoàng thượng thật là vô cùng quan tâm chăm sóc Thục phi. Nếu đã quyết định như vậy thì mong Hoàng thượng giúp ba người bọn họ tìm mấy vị tiên sinh dạy cưỡi ngựa bắn cung!”
Sắc mặt Thái hậu âm trầm thêm một chút, Hoàng thượng làm như thế rõ ràng là không nể mặt bà.
An bài Thẩm Vũ và Hứa Khâm cùng một tổ, chỉ cần người thông minh nghĩ một chút lập tức hiểu là Hoàng thượng ngang nhiên đề phòng người của Thái hậu sử dụng ám chiêu hại người.
Tề Ngọc cũng không thèm cố kỵ sắc mặt khó coi của Thái hậu, hắn mỉm cười gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu cứ yên tâm, về chuyện cưỡi ngựa bắn cung trẫm sẽ tìm người dạy bọn họ thật cẩn thận!”
Chuyện này đã quyết định xong nên mọi người đều trở về chuẩn bị. Dù sao mệnh phụ và cô nương có mặt ở đây đều là người trong kinh thành, lại có ba vị nương nương tham gia cùng, nếu có thể thắng thì sẽ có ‘vốn liếng’ diễu võ dương oai một thời gian dài.
Thẩm Vũ vừa trở về một lúc thì có một người dáng vẻ thái giám đến gặp nàng, hắn nói là Hoàng thượng phái hắn đến dạy nàng luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.
Nàng nghe người bên cạnh luôn dùng cái giọng the thé nhắc đi nhắc lại mấy câu sợ nàng ngã từ trên lưng ngựa xuống thì đầu nàng cũng to lên sắp nổ.
Con ngựa này còn chưa trưởng thành nên Thẩm Vũ ngồi lên lưng ngựa cách mặt đất cũng không cao. Nàng làm theo lời hắn, cố gắng nắm chặt dây cương trong tay, nét mặt cũng dần dần nghiêm túc hơn. Nếu nói cưỡi ngựa thì nàng miễn cưỡng đủ tư cách, khoảng cách mặt đất cũng không phải rất cao. Nàng dựa theo lời người nọ hướng dẫn, nỗ lực nắm chặt dây cương trong tay, thần sắc trên mặt dần dần trở nên nghiêm túc, chắc chắn sẽ không giống Lý Hoài Ân chỉ vì thiếu cái trứng thôi thì nhát như thỏ.
Ngày hôm sau, lúc nàng đi đến nơi quây riêng lại để luyện tập kéo cung bắn tên thì thân thể lại không chịu phối hợp.
“Nương nương tư thế đứng phải vững, tay giữ thăng bằng, đôi mắt nhìn thẳng phía trước. Dùng sức kéo dây cung, sau đó đột nhiên buông mũi tên trong tay ra!” Tên tiểu thái giám kia giống như có chút sốt ruột, hắn không ngừng nói những điều cần chú ý, trên mặt toát ra mồ hôi, vừa lấy tay áo lau khô vừa phải làm theo lệnh nhỏ giọng hướng dẫn.
Nhưng có lẽ tên thái giám này đã được Hoàng thượng dặn dò, trong quá trình dạy dỗ phải cách Thẩm Vũ ít nhất một bước. Thật giống như nàng là hồng thủy mãnh thú khiến hắn sợ không dám đi lên phía trước. Cho dù hiện tại Thẩm Vũ làm tư thế một lúc lâu nhưng chưa bắn một mũi tên nào thì hắn cũng vẫn là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà không dám đến gần nửa bước.