Chương : 27
Bên ngoài vẫn tối như cũ, những ngôi sao trên bầu trời chiếu lấp lánh tựa như đá quý, tinh khiết như đôi mắt của thiên sứ, mà trong đêm tối hạt giống tà ác lại lén lút nẩy mầm
Hừng sáng, Tiểu Thúy hầu hạ Hoa Tưởng Dung uống nước xong, liền lén lút đóng cửa phòng đi ra. Nàng muốn đi tìm Trác Ngôn, tuy rằng thật mạo hiểm, nhưng mà vết thương trên người tiểu thư ngày càng tệ không thể chờ them nữa.
Đúng lúc này, đầu hành lang xuất hiẹn hai bóng người, Tiểu Thúy sợ bị phát hiện liền trốn vào góc lại nghe thấy một người trong đó nói: “Bảo Nhi tỷ tỷ, chủ tử bị thương, đây là thuốc do đại phu kê, ta hiện tại muốn tới phòng bếp để làm đồ bổ, tỷ giúp muội đưa qua đi.”
Một người khác khó xử mà nói: “Chuyện này”
“Hảo tỷ tỷ, tỷ giúp đỡ muội đi.”
Một tiểu nha đầu khác cầm thuốc, thấp giọng nói: “Ai, tỷ muốn đi nhà xí, muội trước thay tỷ xem trong chốc lát đi.”
“Không cần nhìn, một lọ thuốc có thể biến đi đâu, muội đặt ở góc tường này chút nữa tỷ quay lại lấy là được.”
Nói xong, hai người liền rời đi.
Tiểu Thúy không còn thấy bóng dáng của hai người, mới từ trong một góc chạy ra, đôi mắt chăm chú nhìn vào cái lọ nhỏ trong góc tường kia.
Thuốc trị thương, đúng là thứ nàng muốn tìm a, nàng nhìn xung quanh không phát hiện ra có người khác lúc này mới yên tâm đem kia lọ thuốc kia cất vào trong lòng ngực, sau đó làm bộ dường như không có việc gì mà trở Mai Viên.
Hoa Tưởng Dung từ khi tỉnh lại, liền không còn ngủ thêm, nàng cau mày, cắn môi, cố nén đau đớn từ trên lưng truyền đến, lại nhịn không được thấp giọng rên rỉ.
Nàng vẫn luôn suy nghĩ, đến cuối cùng là ai trộm thả bồ câu để hãm hại nàng. Người này ở nơi tối tăm, hành sự quỷ dị, cũng phân không rõ là địch hay bạn, tất cả càng ngày làm nàng cảm thấy mờ mịt.
Tiểu Thúy từ bên ngoài đi vào, nghe thấy Hoa Tưởng Dung rên rỉ nho nhỏ. Nàng ta lập tức tiến lên, tay sờ vào cái trán nóng của Hoa Tưởng Dung.
Quả nhiên, vết thương của nàng khá nghiêm trọng nếu không có thuốc chỉ sợ là không xong. Nàng quyết đoán lấy ra lọ thuốc mới nhặt được mở nhắp ra, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư cố chịu đựng một chút, em sẽ bôi thuốc cho người.”
Hoa Tưởng Dung chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Nơi nào có thuốc? Không phải lúc nãy em vừa mới nói Vương gia hạ lệnh không được cho ta dùng thuốc sao?”
Tiểu Thúy cúi đầu, yên tâm mà đêm chuyện nhặt thuốc nói ra cho Hoa Tưởng Dung, nghe được Hoa Tưởng Dung liền kinh hãi, nói thế nào cũng không chịu cho Tiểu Thúy bôi thuốc cho nàng.
Tiểu Thúy khóc ròng nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ người như vậy đã chết sao?”
Hoa Tưởng Dung buồn bã, từ đáy mắt có một sự biến đổi: “Tiểu Thúy, tuy rằng hiện tại ta có điểm khổ sở nhưng ta chưa bao giờ nản lòng. Ta tin tưởng một ngày nào đó, hắn sẽ hiểu rõ ta. Chỉ là, thuốc này nếu để hắn biến được sẽ làm liên lụy em.”
“Tiểu thư, thuốc này không có mùi gì, lúc em lấy dược không có ai phát hiện sẽ không tra được. Người yên tâm, dùng thuốc xong em sẽ đem ném lọ thuốc này xuống hồ đảm bảo thần không biết quỷ không hay.”
Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Tiểu Thúy, Hoa Tưởng Dung mới miễn cưỡng gật đầu.
Tiểu Thúy dùng bông lấy thuốc, nhẹ nhàng mà bôi lên miệng vết thương của Hoa Tưởng Dung, thuốc mới vừa đụng vào miệng vết thương, liền nghe thấy Hoa Tưởng Dung hét thảm một tiếng.
Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán chảy xuống, Hoa Tưởng Dung chịu đựng đau đớn hỏi: “Tiểu Thúy, đây là thuốc gì sao ta lại cảm thấy đau như vậy?”
Tiểu Thúy lập tức luống cuống tay chân, nghĩ nghĩ nói: “Tiểu thư, vết thương của người nghiêm trọng, chắc là do em mạnh tay, em sẽ cố gắng nhẹ nhàng.”
Nói xong, Tiểu Thúy lại đổ chút thuốc lại bôi vào miệng vết thương của Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung cắn răng chịu đựng, càng chịu đựng càng cảm thấy không thích hợp, nàng dùng hết sức lực, đột nhiên bắt được góc áo Tiểu Thúy, thống khổ hỏi: “Tiểu Thúy, ta thật sự chịu không nổi thuốc này được”
“Thuốc này” Tiểu Thúy cúi đầu liền thấy phàm là nơi được bôi qua thuốc, đều trở nên đỏ lên, đặc biệt là miệng vết thương vốn dĩ đã tốt hơn lại càng thêm dữ tợn khủng bố.
“Tiểu thư,đây là chuyện gì, tiểu thư chờ ở đây em đi tìm người tới giúp đỡ” Tiểu Thúy nóng nảy, hoảng loạn đem lọ thuốc để trên bàn rồi chạy đi ra ngoài.
Tìm người tới, rốt cuộc muốn tìm ai đây? Hiện tại trong vương phủ, từ trên xuống dưới đều nghe Vương gia định đoạt, tìm người khác ai lại chịu ra tay tương trợ đây? Chính là, tìm Vương gia, chính là muốn thừa nhận chuyện trộm thuốc, như vậy nhất định sẽ bị trách phạt nha.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Thúy cảm thấy vẫn là nên đi tìm Vương gia, cho dù là làm chính mình bị phạt, nàng cũng tâm cam tâm nguyện.
Hừng sáng, Tiểu Thúy hầu hạ Hoa Tưởng Dung uống nước xong, liền lén lút đóng cửa phòng đi ra. Nàng muốn đi tìm Trác Ngôn, tuy rằng thật mạo hiểm, nhưng mà vết thương trên người tiểu thư ngày càng tệ không thể chờ them nữa.
Đúng lúc này, đầu hành lang xuất hiẹn hai bóng người, Tiểu Thúy sợ bị phát hiện liền trốn vào góc lại nghe thấy một người trong đó nói: “Bảo Nhi tỷ tỷ, chủ tử bị thương, đây là thuốc do đại phu kê, ta hiện tại muốn tới phòng bếp để làm đồ bổ, tỷ giúp muội đưa qua đi.”
Một người khác khó xử mà nói: “Chuyện này”
“Hảo tỷ tỷ, tỷ giúp đỡ muội đi.”
Một tiểu nha đầu khác cầm thuốc, thấp giọng nói: “Ai, tỷ muốn đi nhà xí, muội trước thay tỷ xem trong chốc lát đi.”
“Không cần nhìn, một lọ thuốc có thể biến đi đâu, muội đặt ở góc tường này chút nữa tỷ quay lại lấy là được.”
Nói xong, hai người liền rời đi.
Tiểu Thúy không còn thấy bóng dáng của hai người, mới từ trong một góc chạy ra, đôi mắt chăm chú nhìn vào cái lọ nhỏ trong góc tường kia.
Thuốc trị thương, đúng là thứ nàng muốn tìm a, nàng nhìn xung quanh không phát hiện ra có người khác lúc này mới yên tâm đem kia lọ thuốc kia cất vào trong lòng ngực, sau đó làm bộ dường như không có việc gì mà trở Mai Viên.
Hoa Tưởng Dung từ khi tỉnh lại, liền không còn ngủ thêm, nàng cau mày, cắn môi, cố nén đau đớn từ trên lưng truyền đến, lại nhịn không được thấp giọng rên rỉ.
Nàng vẫn luôn suy nghĩ, đến cuối cùng là ai trộm thả bồ câu để hãm hại nàng. Người này ở nơi tối tăm, hành sự quỷ dị, cũng phân không rõ là địch hay bạn, tất cả càng ngày làm nàng cảm thấy mờ mịt.
Tiểu Thúy từ bên ngoài đi vào, nghe thấy Hoa Tưởng Dung rên rỉ nho nhỏ. Nàng ta lập tức tiến lên, tay sờ vào cái trán nóng của Hoa Tưởng Dung.
Quả nhiên, vết thương của nàng khá nghiêm trọng nếu không có thuốc chỉ sợ là không xong. Nàng quyết đoán lấy ra lọ thuốc mới nhặt được mở nhắp ra, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư cố chịu đựng một chút, em sẽ bôi thuốc cho người.”
Hoa Tưởng Dung chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Nơi nào có thuốc? Không phải lúc nãy em vừa mới nói Vương gia hạ lệnh không được cho ta dùng thuốc sao?”
Tiểu Thúy cúi đầu, yên tâm mà đêm chuyện nhặt thuốc nói ra cho Hoa Tưởng Dung, nghe được Hoa Tưởng Dung liền kinh hãi, nói thế nào cũng không chịu cho Tiểu Thúy bôi thuốc cho nàng.
Tiểu Thúy khóc ròng nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ người như vậy đã chết sao?”
Hoa Tưởng Dung buồn bã, từ đáy mắt có một sự biến đổi: “Tiểu Thúy, tuy rằng hiện tại ta có điểm khổ sở nhưng ta chưa bao giờ nản lòng. Ta tin tưởng một ngày nào đó, hắn sẽ hiểu rõ ta. Chỉ là, thuốc này nếu để hắn biến được sẽ làm liên lụy em.”
“Tiểu thư, thuốc này không có mùi gì, lúc em lấy dược không có ai phát hiện sẽ không tra được. Người yên tâm, dùng thuốc xong em sẽ đem ném lọ thuốc này xuống hồ đảm bảo thần không biết quỷ không hay.”
Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Tiểu Thúy, Hoa Tưởng Dung mới miễn cưỡng gật đầu.
Tiểu Thúy dùng bông lấy thuốc, nhẹ nhàng mà bôi lên miệng vết thương của Hoa Tưởng Dung, thuốc mới vừa đụng vào miệng vết thương, liền nghe thấy Hoa Tưởng Dung hét thảm một tiếng.
Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán chảy xuống, Hoa Tưởng Dung chịu đựng đau đớn hỏi: “Tiểu Thúy, đây là thuốc gì sao ta lại cảm thấy đau như vậy?”
Tiểu Thúy lập tức luống cuống tay chân, nghĩ nghĩ nói: “Tiểu thư, vết thương của người nghiêm trọng, chắc là do em mạnh tay, em sẽ cố gắng nhẹ nhàng.”
Nói xong, Tiểu Thúy lại đổ chút thuốc lại bôi vào miệng vết thương của Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung cắn răng chịu đựng, càng chịu đựng càng cảm thấy không thích hợp, nàng dùng hết sức lực, đột nhiên bắt được góc áo Tiểu Thúy, thống khổ hỏi: “Tiểu Thúy, ta thật sự chịu không nổi thuốc này được”
“Thuốc này” Tiểu Thúy cúi đầu liền thấy phàm là nơi được bôi qua thuốc, đều trở nên đỏ lên, đặc biệt là miệng vết thương vốn dĩ đã tốt hơn lại càng thêm dữ tợn khủng bố.
“Tiểu thư,đây là chuyện gì, tiểu thư chờ ở đây em đi tìm người tới giúp đỡ” Tiểu Thúy nóng nảy, hoảng loạn đem lọ thuốc để trên bàn rồi chạy đi ra ngoài.
Tìm người tới, rốt cuộc muốn tìm ai đây? Hiện tại trong vương phủ, từ trên xuống dưới đều nghe Vương gia định đoạt, tìm người khác ai lại chịu ra tay tương trợ đây? Chính là, tìm Vương gia, chính là muốn thừa nhận chuyện trộm thuốc, như vậy nhất định sẽ bị trách phạt nha.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Thúy cảm thấy vẫn là nên đi tìm Vương gia, cho dù là làm chính mình bị phạt, nàng cũng tâm cam tâm nguyện.