Chương : 28
Vương công công đang hầu hạ Triệu Đoạt thay quần áo, đêm qua phong ba kéo đến làm hắn một đêm chưa từng ngủ ngon, hiện giờ vành mắt vẫn tồn tại sự ảm đạm.
Tiểu Thúy ở bên ngoài chần chừ hồi lâu, cuối cùng thấy Triệu Đoạt cùng Vương công công một trước một sau mà đi ra, lúc này mới khóc không thành tiếng mà quỳ gối trước mặt Triệu Đoạt.
“Làm càn, dám chặn đường củaVương gia?” Vương công công nhăn mặt, lớn tiếng quát mắng.
“Vương gia, xin ngài cứu tiểu thư đi.”
Triệu Đoạt mày nhăn lại, hình ảnh vết roi trên tấm lưng ngọc ngà đên qualại một lần nữa nổi lên trong lòng, trong lòng đã bình tĩnh chợt xuất hiện lãnh ý, lạnh lùng nói: “Như thế nào? Nàng ấy sắp chết sao?”
Tiểu Thúy không dám ngẩng đầu nức nở nói: “Hồi Vương gia, tiểu thư từ hôm qua thân mình liền nóng lên, buổi sáng nô tỳ đi ra ngoài liền thấy có hai vị tỷ tỷ đem một lọ thuốc trị thương để ở chân tường. Nô tỳ liền trộm thuốc để dùng, nhưng bôi thuốc lên thì vết thương trên lưng càng ngày càng nặng, vết thương ngày càng đỏ, rất là dọa người. Vương gia nhân từ, cầu ngài tìm đại phu đến nhìn tiểu thư một chút.”
Triệu Đoạt nghe Tiểu Thúy nói xong, không kiềm được giận, hắn trừng mắt mắt, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Tiểu Thúy, cả giận nói: “Tiện tì lớn mật, dám ở trong vương phủ trộm đồ vật?”
Tiểu Thúy trong lòng run lên, lập tức gập người, khóc ròng nói: “Vương gia khai ân, khai ân, tìm đại phu nhìn tiểu thư một chút, nô tỳ có tội mặc cho Vương gia trách phạt.”
Vương công công thấy Tiểu Thúy khóc lóc đáng thương, lại lo lắng cho bệnh Hoa Tưởng Dung, quay đầu thấy Triệu Đoạt đang ở nhíu mày suy nghĩ, liền không để mất thời cơ nói: “Vương gia, để đại phu nhìn qua nhân một chút đi, nếu trì hoãn, sợ là”
Triệu Đoạt đôi mắt vừa chuyển, lập tức có quyết đoán: “Vương Hoàn, không cần mời ngự y, càng không cần kinh động người khác, chỉ lặng lẽ tìm một đại phu ở trên phố thì tốt rồi.”
Vương Hoàn lên tiếng lĩnh mệnh mà đi, Triệu Đoạt thì đi theo Tiểu Thúy đi vào Mai Viên.
Nhẹ nhàng mà tới gần, Triệu Đoạt mới phát hiện,người trên giường đã tỉnh. Lúc Hoa Tưởng Dung phát hiện Triệu Đoạt đến, nàng cố chịu đau đớn giận dữ nhìn Tiểu Thúy mắng: “Thật hồ đồ, Vương gia tới sao không biết dùng chăn gấm đem thân thể của ta che lại?”
Triệu Đoạt nghe vậy, lập tức trả lời: “Nên xem đã sớm xem qua, hiện tại che lấp không khỏi quá trễ.”
Hoa Tưởng Dung chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, sau đó gò má liền ửng hồng, trong lúc nhất thời Triệu Đoạt thế nhưng lại nhìn đến có chút ngơ ngẩn.
Tiểu Thúy dọn ghế cho Triệu Đoạt, đặt không xa giường của Hoa Tưởng Dung, Triệu Đoạt cũng không nói gì, ngồi xuống đôi mắt tinh tế mà chăm chú nhìn vào miệng vết của nàng.
Quả nhiên, miệng vết thương giữa đỏ có tím như là trúng độc nhưng lại không có màu đen như dấu hiệu của trúng độc. Lại hơi liếc mắt nhìn thấy trên bàn có một một lọ dược tinh xảo, hắn tinh tế quan sát, đột nhiên nhớ tới chính mình đã từng thấy qua, trong lòng lập tức hiểu rõ, không khỏi nhíu mày.
Vương công công dẫn đại phu tới, đại phu kia chừng năm mươi tuổi, râu dài một tấc đã hoa râm. Đại khái là chưa thấy qua trường hợp lớn, nên mang vẻ cẩn thận mà đi tới.
Đại phu nhẹ nhàng mà buông hòm thuốc, tiến lên khám miệng vết thương của Hoa Tưởng Dung. Triệu Đoạt nhìn chằm chằm đôi mắt của đại phu, không biết vì cái gì, khi thấy một nam nhân lại nhìn chằm chằm tấm lưng của nàng, trong lòng hắn lại cảm thấy không thấy thoải mái.
Đại phu nhìn trong chốc lát, mới nói: “Vương gia, thương thế của phu nhân cũng không lo ngại, người nóng lên là vì miệng vết thương nhiễm trùng chỉ cần uống một chút thuốc giảm sốt là được. Chỉ là, vết thương này về sau sợ là sẽ để lại sẹo, nếu muốn trị tận gốc chỉ sợ thuốc ở bên ngoài”
Triệu Đoạt không kiên nhẫn mà phất phất tay, ý bảo đại phu không cần nói thêm gì nữa, ngay sau đó chỉ chỉ bình dược nhỏ ở trên bàn: “Ngươi đến xem, trong bình này là thứ gì.”
Đại phu sửng sốt một chút lập tức tiến lên, cầm lấy bình nhỏ, ngửi ngửi lại nhìn một chút, ngay sau đó liền giận dữ: “Vương gia, vết thương của phu nhân đang cần giảm nhiệt sao có thể dùng nước muối a? Đây không phải dậu đổ bìm leo sao?”
Nước muối? Không phải độc dược sao? Mày Triệu Đoạt đang nhíu chặt dần dần giãn ra, trong lòng rốt cuộc cũng được thả lỏng. Chính hắn cũng không biết, loại cảm giác kỳ lạ này rốt cuộc là vì lo lắng an nguy của nàng, hay là bởi hành động của chủ nhân lọ thuốc này làm hắn tức giận.
Từ Mai Viên đi ra, Triệu Đoạt phá lệ không đi thượng triều, mà là trực tiếp chạy về phía Trúc viên.
Thanh Âm tựa hồ còn như đang trong mộng đẹp, khóe miệng nàng ta từ từ giương lên, có thể thấy mộng này thực đẹp.
Triệu Đoạt không lưu tình chút nào mà bắt lấy tay nàng ta rồi kéo nàng ra khỏi từ trong giấc mơ. Giấc mơ bị phá, nàng ta vừa muốn nổi giận nhưng đến khi nhìn thấy người ở trước mặt làm nàng ta sợ đến ra mồ hôi lạnh.
“Vương gia, này đây là tại sao?”
Triệu Đoạt cong khóe miệng tà mị, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thanh Âm, làm như chứa đựng bất tận nghi hoặc.
Bàn tay lớn bóp chặt khuôn mặt nhỏ nhắn làm Thanh Âm hít thở không thông mà nghẹn hồng, đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Triệu Đoạt làm Thanh Âm chột dạ. Nàng kịch liệt dấu đi sợ hãi trong lòng, nhỏ giọng nói: “Vương gia”
Triệu Đoạt như từ trong mộng bừng tỉnh, bỗng nhiên buông ra tay làm Thanh Âm lập tức ngã lên trên giường bước trên, gương mặt đang đỏ dần chuyển sang thành màu trắng.
“Bổn vương ở Mai Viên phát hiện cái lọ này, nhớ tới lúc trước ái thiếp đã từng dùng nó đựng ngọc lộ cho bổn vương, cho nên cố ý đem nó đến đây” Triệu Đoạt cong cong khóe môi, trong lời nói nghe không ra bất luận cái gì, trong mắt lại có sự nguy hiểm không thể phát hiện.
Thanh Âm cả kinh, ngay sau đó cười nói: “Nguyên lai ở Mai Viên, thiếp thân đã nghĩ cái chai như thế này sẽ không vô duyên vô cớ mà mất đi đâu.”
Triệu Đoạt vẫn chưa vạch trần nàng, mà là nhắc nhở: “Lúc này đây, nàng cần phải cẩn thận cất nó mới tốt, bổn vương không hy vọng lại nhìn thấy nó xuất hiện ở bất kỳ ở nơi nào khác.”
“Vâng.”
“Còn có, mặc kệ nàng là xuất phát từ động cơ gì, từ xưa đến nay bổn vương đều không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình, mấy ngày này nàng hãy an phận ở nơi này mà chép kinh thư đi.”
Nói xong, Triệu Đoạt liền vung tay áo nhanh chóng rời đi Trúc viên.
Buổi sáng gió thổi nhè nhẹ mang theo mùi hương hoa cỏ tươi mát vô cùng, thổi vào trên mặt Thanh Âm. Nàng ta ngồi lặng ở trên giường, dường như chuyện mới vừa phát sinh chỉ là trong giấc mộng.
Tiểu Thúy ở bên ngoài chần chừ hồi lâu, cuối cùng thấy Triệu Đoạt cùng Vương công công một trước một sau mà đi ra, lúc này mới khóc không thành tiếng mà quỳ gối trước mặt Triệu Đoạt.
“Làm càn, dám chặn đường củaVương gia?” Vương công công nhăn mặt, lớn tiếng quát mắng.
“Vương gia, xin ngài cứu tiểu thư đi.”
Triệu Đoạt mày nhăn lại, hình ảnh vết roi trên tấm lưng ngọc ngà đên qualại một lần nữa nổi lên trong lòng, trong lòng đã bình tĩnh chợt xuất hiện lãnh ý, lạnh lùng nói: “Như thế nào? Nàng ấy sắp chết sao?”
Tiểu Thúy không dám ngẩng đầu nức nở nói: “Hồi Vương gia, tiểu thư từ hôm qua thân mình liền nóng lên, buổi sáng nô tỳ đi ra ngoài liền thấy có hai vị tỷ tỷ đem một lọ thuốc trị thương để ở chân tường. Nô tỳ liền trộm thuốc để dùng, nhưng bôi thuốc lên thì vết thương trên lưng càng ngày càng nặng, vết thương ngày càng đỏ, rất là dọa người. Vương gia nhân từ, cầu ngài tìm đại phu đến nhìn tiểu thư một chút.”
Triệu Đoạt nghe Tiểu Thúy nói xong, không kiềm được giận, hắn trừng mắt mắt, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Tiểu Thúy, cả giận nói: “Tiện tì lớn mật, dám ở trong vương phủ trộm đồ vật?”
Tiểu Thúy trong lòng run lên, lập tức gập người, khóc ròng nói: “Vương gia khai ân, khai ân, tìm đại phu nhìn tiểu thư một chút, nô tỳ có tội mặc cho Vương gia trách phạt.”
Vương công công thấy Tiểu Thúy khóc lóc đáng thương, lại lo lắng cho bệnh Hoa Tưởng Dung, quay đầu thấy Triệu Đoạt đang ở nhíu mày suy nghĩ, liền không để mất thời cơ nói: “Vương gia, để đại phu nhìn qua nhân một chút đi, nếu trì hoãn, sợ là”
Triệu Đoạt đôi mắt vừa chuyển, lập tức có quyết đoán: “Vương Hoàn, không cần mời ngự y, càng không cần kinh động người khác, chỉ lặng lẽ tìm một đại phu ở trên phố thì tốt rồi.”
Vương Hoàn lên tiếng lĩnh mệnh mà đi, Triệu Đoạt thì đi theo Tiểu Thúy đi vào Mai Viên.
Nhẹ nhàng mà tới gần, Triệu Đoạt mới phát hiện,người trên giường đã tỉnh. Lúc Hoa Tưởng Dung phát hiện Triệu Đoạt đến, nàng cố chịu đau đớn giận dữ nhìn Tiểu Thúy mắng: “Thật hồ đồ, Vương gia tới sao không biết dùng chăn gấm đem thân thể của ta che lại?”
Triệu Đoạt nghe vậy, lập tức trả lời: “Nên xem đã sớm xem qua, hiện tại che lấp không khỏi quá trễ.”
Hoa Tưởng Dung chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, sau đó gò má liền ửng hồng, trong lúc nhất thời Triệu Đoạt thế nhưng lại nhìn đến có chút ngơ ngẩn.
Tiểu Thúy dọn ghế cho Triệu Đoạt, đặt không xa giường của Hoa Tưởng Dung, Triệu Đoạt cũng không nói gì, ngồi xuống đôi mắt tinh tế mà chăm chú nhìn vào miệng vết của nàng.
Quả nhiên, miệng vết thương giữa đỏ có tím như là trúng độc nhưng lại không có màu đen như dấu hiệu của trúng độc. Lại hơi liếc mắt nhìn thấy trên bàn có một một lọ dược tinh xảo, hắn tinh tế quan sát, đột nhiên nhớ tới chính mình đã từng thấy qua, trong lòng lập tức hiểu rõ, không khỏi nhíu mày.
Vương công công dẫn đại phu tới, đại phu kia chừng năm mươi tuổi, râu dài một tấc đã hoa râm. Đại khái là chưa thấy qua trường hợp lớn, nên mang vẻ cẩn thận mà đi tới.
Đại phu nhẹ nhàng mà buông hòm thuốc, tiến lên khám miệng vết thương của Hoa Tưởng Dung. Triệu Đoạt nhìn chằm chằm đôi mắt của đại phu, không biết vì cái gì, khi thấy một nam nhân lại nhìn chằm chằm tấm lưng của nàng, trong lòng hắn lại cảm thấy không thấy thoải mái.
Đại phu nhìn trong chốc lát, mới nói: “Vương gia, thương thế của phu nhân cũng không lo ngại, người nóng lên là vì miệng vết thương nhiễm trùng chỉ cần uống một chút thuốc giảm sốt là được. Chỉ là, vết thương này về sau sợ là sẽ để lại sẹo, nếu muốn trị tận gốc chỉ sợ thuốc ở bên ngoài”
Triệu Đoạt không kiên nhẫn mà phất phất tay, ý bảo đại phu không cần nói thêm gì nữa, ngay sau đó chỉ chỉ bình dược nhỏ ở trên bàn: “Ngươi đến xem, trong bình này là thứ gì.”
Đại phu sửng sốt một chút lập tức tiến lên, cầm lấy bình nhỏ, ngửi ngửi lại nhìn một chút, ngay sau đó liền giận dữ: “Vương gia, vết thương của phu nhân đang cần giảm nhiệt sao có thể dùng nước muối a? Đây không phải dậu đổ bìm leo sao?”
Nước muối? Không phải độc dược sao? Mày Triệu Đoạt đang nhíu chặt dần dần giãn ra, trong lòng rốt cuộc cũng được thả lỏng. Chính hắn cũng không biết, loại cảm giác kỳ lạ này rốt cuộc là vì lo lắng an nguy của nàng, hay là bởi hành động của chủ nhân lọ thuốc này làm hắn tức giận.
Từ Mai Viên đi ra, Triệu Đoạt phá lệ không đi thượng triều, mà là trực tiếp chạy về phía Trúc viên.
Thanh Âm tựa hồ còn như đang trong mộng đẹp, khóe miệng nàng ta từ từ giương lên, có thể thấy mộng này thực đẹp.
Triệu Đoạt không lưu tình chút nào mà bắt lấy tay nàng ta rồi kéo nàng ra khỏi từ trong giấc mơ. Giấc mơ bị phá, nàng ta vừa muốn nổi giận nhưng đến khi nhìn thấy người ở trước mặt làm nàng ta sợ đến ra mồ hôi lạnh.
“Vương gia, này đây là tại sao?”
Triệu Đoạt cong khóe miệng tà mị, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thanh Âm, làm như chứa đựng bất tận nghi hoặc.
Bàn tay lớn bóp chặt khuôn mặt nhỏ nhắn làm Thanh Âm hít thở không thông mà nghẹn hồng, đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Triệu Đoạt làm Thanh Âm chột dạ. Nàng kịch liệt dấu đi sợ hãi trong lòng, nhỏ giọng nói: “Vương gia”
Triệu Đoạt như từ trong mộng bừng tỉnh, bỗng nhiên buông ra tay làm Thanh Âm lập tức ngã lên trên giường bước trên, gương mặt đang đỏ dần chuyển sang thành màu trắng.
“Bổn vương ở Mai Viên phát hiện cái lọ này, nhớ tới lúc trước ái thiếp đã từng dùng nó đựng ngọc lộ cho bổn vương, cho nên cố ý đem nó đến đây” Triệu Đoạt cong cong khóe môi, trong lời nói nghe không ra bất luận cái gì, trong mắt lại có sự nguy hiểm không thể phát hiện.
Thanh Âm cả kinh, ngay sau đó cười nói: “Nguyên lai ở Mai Viên, thiếp thân đã nghĩ cái chai như thế này sẽ không vô duyên vô cớ mà mất đi đâu.”
Triệu Đoạt vẫn chưa vạch trần nàng, mà là nhắc nhở: “Lúc này đây, nàng cần phải cẩn thận cất nó mới tốt, bổn vương không hy vọng lại nhìn thấy nó xuất hiện ở bất kỳ ở nơi nào khác.”
“Vâng.”
“Còn có, mặc kệ nàng là xuất phát từ động cơ gì, từ xưa đến nay bổn vương đều không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình, mấy ngày này nàng hãy an phận ở nơi này mà chép kinh thư đi.”
Nói xong, Triệu Đoạt liền vung tay áo nhanh chóng rời đi Trúc viên.
Buổi sáng gió thổi nhè nhẹ mang theo mùi hương hoa cỏ tươi mát vô cùng, thổi vào trên mặt Thanh Âm. Nàng ta ngồi lặng ở trên giường, dường như chuyện mới vừa phát sinh chỉ là trong giấc mộng.