Chương 180
Sau khi Hổ Oa rời đi, Diệp Thành mới lấy ra cái túi đựng đồ của Lã Chí. Về đây lâu như vậy rồi mà hắn vẫn chưa tìm xem bên trong có bảo bối gì.
Diệp Thành dốc túi đựng đồ ra, bao nhiêu thứ lộn xộn bên trong đều bị hắn đổ ra ngoài.
“Giàu quá”, Diệp Thành nhìn đống đồ mà không khỏi suýt xoa.
Trong túi đựng đồ của Lã Chí, những thứ như linh thạch, linh dịch, binh khí thì khỏi phải bàn rồi, vả lại số lượng còn không hề ít. Số lượng linh thạch còn hơn hai trăm nghìn, những thứ lộn xộn khác gom lại thì giá trị cũng phải lên tới hơn ba trăm nghìn linh thạch.
Có điều điều khiến hắn thất vọng đó là hắn không tìm được mật thuật hoặc công pháp nào, vả lại hắn còn lấy bình hồ lô Tử Kim ra nhưng chẳng bắt được thứ bảo bối gì khác thường.
Diệp Thành phất tay thu lại đống đồ lộn xộn đó và chỉ để lại binh khí.
Vút!
Diệp Thành rút thanh Xích Tiêu ra đặt cùng đống binh khí kia, sau đó dùng chân hoả bao quanh chúng, hắn định nung những binh khí kia để lấy ra được phần tinh tuý bên trong đó và luyện vào trong kiếm Xích Tiêu.
Sau ba canh giờ, Diệp Thành mới thu lại chân hoả. Những phần tinh tuý đã được luyện ra, kiếm Xích Tiêu càng trở nên sắc bén hơn, cầm trong tay còn có thể nghe ra được âm thanh vút vút vang lên.
“Kiếm tốt”, Diệp Thành bật cười, hắn vung kiếm, trong đầu hắn hiện lên môn pháp của Thiên Canh Côn Trận, hắn thông qua côn trận để cảm ngộ ra kiếm trận.
Một đêm yên tĩnh, mới đó mà đã tới sáng hôm sau.
Gần chín canh giờ lĩnh ngộ, hắn càng hiểu sâu sắc hơn về côn trận và kiếm trận. Mặc dù kiếm trận chỉ mới hình thành ở bước sơ khai nhưng hắn đã bước được bước đi đầu tiên, sau này còn phải luyện nhiều.
Trời vừa sáng, một đụn thịt đã lăn vào trong Tiểu Linh Viên.
“Ôi chao”, vừa đi vào, Hùng Nhị đã trông thấy Diệp Thành với sinh khí dồi dào.
Bốn ngày trước, hắn bị Thiên Lôi Chú làm cho sống giở chết giở kia mà. Trông thấy hình ảnh Diệp Thành lúc này, Hùng Nhị chợt tò mò, hắn thật sự chỉ muốn cắt một miếng thịt trên người Diệp Thành xuống để nghiên cứu.
“Ngươi đúng là tên súc sinh”, Hùng Nhị nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
“Đừng nói vậy, ta sẽ kiêu ngạo đấy”, Diệp Thành hất đầu sau đó rút ra một cái túi đựng đồ từ trong ngực đưa cho Hùng Nhị, “này, linh thạch ta mượn ngươi, trả cho ngươi, đừng tìm ta đòi nữa”.
“Sao chỉ có ba trăm nghìn, không phải còn lãi sao?”
“Có chuyện này nữa sao?”
“Trời”.
Hùng Nhị đến đây không phải tìm Diệp Thành để nói chuyện phiếm mà vì muốn đưa cho Diệp Thành bộ quyển tông thần bí trong ngực mình.
“Nhất Dương Chỉ?”, mặc dù chỉ đảo mắt qua một lượt nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhận ra ba chữ viết hoa trên bộ cổ quyển, đó không phải là mật thuật Nhất Dương Chỉ mà nhà họ Hùng giành được trong buổi đấu giá của ở chợ đen U Minh sao?
Diệp Thành xoa xoa tay, mắt sáng lên.
“Muốn học?”, Hùng Nhị bày ra bộ dạng đòi nợ.
“Thừa lời”.
“Vậy việc vợ ta tẩy luyện kinh tuý…”
“Cứ để ta lo”, Diệp Thành nói rồi giơ tay ra vươn về phía Hùng Nhị, cứ thế giật lấy cổ quyển Nhất Dương Chỉ sau đó chuồn vào phòng.
Diệp Thành dốc túi đựng đồ ra, bao nhiêu thứ lộn xộn bên trong đều bị hắn đổ ra ngoài.
“Giàu quá”, Diệp Thành nhìn đống đồ mà không khỏi suýt xoa.
Trong túi đựng đồ của Lã Chí, những thứ như linh thạch, linh dịch, binh khí thì khỏi phải bàn rồi, vả lại số lượng còn không hề ít. Số lượng linh thạch còn hơn hai trăm nghìn, những thứ lộn xộn khác gom lại thì giá trị cũng phải lên tới hơn ba trăm nghìn linh thạch.
Có điều điều khiến hắn thất vọng đó là hắn không tìm được mật thuật hoặc công pháp nào, vả lại hắn còn lấy bình hồ lô Tử Kim ra nhưng chẳng bắt được thứ bảo bối gì khác thường.
Diệp Thành phất tay thu lại đống đồ lộn xộn đó và chỉ để lại binh khí.
Vút!
Diệp Thành rút thanh Xích Tiêu ra đặt cùng đống binh khí kia, sau đó dùng chân hoả bao quanh chúng, hắn định nung những binh khí kia để lấy ra được phần tinh tuý bên trong đó và luyện vào trong kiếm Xích Tiêu.
Sau ba canh giờ, Diệp Thành mới thu lại chân hoả. Những phần tinh tuý đã được luyện ra, kiếm Xích Tiêu càng trở nên sắc bén hơn, cầm trong tay còn có thể nghe ra được âm thanh vút vút vang lên.
“Kiếm tốt”, Diệp Thành bật cười, hắn vung kiếm, trong đầu hắn hiện lên môn pháp của Thiên Canh Côn Trận, hắn thông qua côn trận để cảm ngộ ra kiếm trận.
Một đêm yên tĩnh, mới đó mà đã tới sáng hôm sau.
Gần chín canh giờ lĩnh ngộ, hắn càng hiểu sâu sắc hơn về côn trận và kiếm trận. Mặc dù kiếm trận chỉ mới hình thành ở bước sơ khai nhưng hắn đã bước được bước đi đầu tiên, sau này còn phải luyện nhiều.
Trời vừa sáng, một đụn thịt đã lăn vào trong Tiểu Linh Viên.
“Ôi chao”, vừa đi vào, Hùng Nhị đã trông thấy Diệp Thành với sinh khí dồi dào.
Bốn ngày trước, hắn bị Thiên Lôi Chú làm cho sống giở chết giở kia mà. Trông thấy hình ảnh Diệp Thành lúc này, Hùng Nhị chợt tò mò, hắn thật sự chỉ muốn cắt một miếng thịt trên người Diệp Thành xuống để nghiên cứu.
“Ngươi đúng là tên súc sinh”, Hùng Nhị nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
“Đừng nói vậy, ta sẽ kiêu ngạo đấy”, Diệp Thành hất đầu sau đó rút ra một cái túi đựng đồ từ trong ngực đưa cho Hùng Nhị, “này, linh thạch ta mượn ngươi, trả cho ngươi, đừng tìm ta đòi nữa”.
“Sao chỉ có ba trăm nghìn, không phải còn lãi sao?”
“Có chuyện này nữa sao?”
“Trời”.
Hùng Nhị đến đây không phải tìm Diệp Thành để nói chuyện phiếm mà vì muốn đưa cho Diệp Thành bộ quyển tông thần bí trong ngực mình.
“Nhất Dương Chỉ?”, mặc dù chỉ đảo mắt qua một lượt nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhận ra ba chữ viết hoa trên bộ cổ quyển, đó không phải là mật thuật Nhất Dương Chỉ mà nhà họ Hùng giành được trong buổi đấu giá của ở chợ đen U Minh sao?
Diệp Thành xoa xoa tay, mắt sáng lên.
“Muốn học?”, Hùng Nhị bày ra bộ dạng đòi nợ.
“Thừa lời”.
“Vậy việc vợ ta tẩy luyện kinh tuý…”
“Cứ để ta lo”, Diệp Thành nói rồi giơ tay ra vươn về phía Hùng Nhị, cứ thế giật lấy cổ quyển Nhất Dương Chỉ sau đó chuồn vào phòng.