Chương 181
Về phòng, hắn lập tức lật giở bộ cổ quyển ra.
“Luyện chí dương chân khí, tích tụ nhất chỉ gọi là nhất dương”.
Đập vào mặt hắn là dòng chữ viết hoa này.
Tiếp theo là thời gian lĩnh hội rồi. Môn pháp Nhất Dương Chỉ không hề rắc rối, đó chính là cố gắng tôi luyện chí dương chân khí, sau đó ngưng tụ ở nhất chỉ, thuật này luyện chí đại thành là sẽ có khả năng nhìn thấu dễ như trở bàn tay.
Diệp Thành cứ thế chìm vào trạngt hái lĩnh hội mà quên đi thời gian.
Mới đó mà đã tới đêm tối.
Dưới ánh nến lập loè, Diệp Thành từ từ mở bộ cổ quyển ra.
Hắn nhẩm niệm từng câu trong cổ quyển mà chợt nhớ về những lần đại chiến trước đó, thế nhưng chỉ cần là những người dùng chỉ pháp thì rất dễ sẽ để lại phần hổng và khiến máu chảy trên cơ thể người khác. Điều này khiến hắn càng tò mò hơn về Nhất Dương Chỉ.
Hiện giờ hắn đã thấy được môn pháp Nhất Dương Chỉ, quả thực là thu hoạch không tồi.
Nghĩ rồi, Diệp Thành nhắm mắt tịnh tâm, hắn triệu gọi chân hoả, cứ thế để chân hoả tôi luyện thành chí dương chân khí, sau đó theo chỉ dạy của môn pháp Nhất Dương Chỉ mà nhanh chóng đem chí dương chân khí ngưng tụ trên đầu ngón tay.
Lại nhìn về đầu ngón tay Diệp Thành, vì chí dương chân khí ngưng tụ nên đầu ngón tay hắn phát sáng, có linh quang xoay chuyển, có từng đốm lửa bao quanh.
“Không tồi”, nhìn vào đầu ngón tay, Diệp Thành mỉm cười, chỉ cần chỉ xuống là sẽ tạo ra lỗ hổng trên cơ thể người.
Nghĩ vậy, hắn thu lại chí dương chân khí, sau đó nhảy ra khỏi phòng.
Vút!
Vút!
Thanh Thiên Khuyết trong tay được hắn vung nhanh chóng, thanh kiếm chém trong không gian vang lên từng tiếng kêu vút vút.
Phập!
Diệp Thành cắm thanh kiếm xuống đất, chân khí toàn thân của hắn di chuyển, ngưng tụ trên bàn tay, và sau đó còn có tiếng sấm vang lên.
Bôn lôi!
Chưởng ấn bá đạo được tung ra, trong không gian vang lên tiếng kêu ầm ầm. Diệp Thành xoay người tung ra một quyền khiến cơ thể khoan khoái, sau đó kiếm khí màu tím đâm xuyên vào vách tường.
“Nhất Dương Chỉ”, cuối cùng, hắn nhẩm niệm, nhanh chóng tôi luyện chí dương chân khí ngưng tụ trên đầu ngón tay rồi chỉ về phía hòn đá cứng rắn cách đó không xa.
Tách, tách!
Tảng đá sừng sững không hề lay động nhưng lại giống như miếng đậu phụ, trúng chỉ của Diệp Thành mà xuất hiện vết nứt lớn nhỏ.
“Tuỳ ngươi phong hô lãng tiếu, ta chỉ nhất dương phá càn khôn”.
“Diệp Thành, ta đợi ngươi ở Phong Vân Đài”, mới sáng sớm, từ phía Phong Vân Đài của Hằng Nhạc Tông đã vang lên tiếng nói này.
“Phong Vân Đài lại có đại chiến?”, đột nhiên trên núi linh Hằng Nhạc lại xôn xao.
“Lại có Diệp Thành, sao thế nhỉ, từ khi tên đệ tử thực tập này vào Hằng Nhạc Tông chúng ta là không một ngày nào yên bình”.
“Người khiêu chiến Diệp Thành có lẽ là Đường Triều của Nhân Dương Phong”.
“Luyện chí dương chân khí, tích tụ nhất chỉ gọi là nhất dương”.
Đập vào mặt hắn là dòng chữ viết hoa này.
Tiếp theo là thời gian lĩnh hội rồi. Môn pháp Nhất Dương Chỉ không hề rắc rối, đó chính là cố gắng tôi luyện chí dương chân khí, sau đó ngưng tụ ở nhất chỉ, thuật này luyện chí đại thành là sẽ có khả năng nhìn thấu dễ như trở bàn tay.
Diệp Thành cứ thế chìm vào trạngt hái lĩnh hội mà quên đi thời gian.
Mới đó mà đã tới đêm tối.
Dưới ánh nến lập loè, Diệp Thành từ từ mở bộ cổ quyển ra.
Hắn nhẩm niệm từng câu trong cổ quyển mà chợt nhớ về những lần đại chiến trước đó, thế nhưng chỉ cần là những người dùng chỉ pháp thì rất dễ sẽ để lại phần hổng và khiến máu chảy trên cơ thể người khác. Điều này khiến hắn càng tò mò hơn về Nhất Dương Chỉ.
Hiện giờ hắn đã thấy được môn pháp Nhất Dương Chỉ, quả thực là thu hoạch không tồi.
Nghĩ rồi, Diệp Thành nhắm mắt tịnh tâm, hắn triệu gọi chân hoả, cứ thế để chân hoả tôi luyện thành chí dương chân khí, sau đó theo chỉ dạy của môn pháp Nhất Dương Chỉ mà nhanh chóng đem chí dương chân khí ngưng tụ trên đầu ngón tay.
Lại nhìn về đầu ngón tay Diệp Thành, vì chí dương chân khí ngưng tụ nên đầu ngón tay hắn phát sáng, có linh quang xoay chuyển, có từng đốm lửa bao quanh.
“Không tồi”, nhìn vào đầu ngón tay, Diệp Thành mỉm cười, chỉ cần chỉ xuống là sẽ tạo ra lỗ hổng trên cơ thể người.
Nghĩ vậy, hắn thu lại chí dương chân khí, sau đó nhảy ra khỏi phòng.
Vút!
Vút!
Thanh Thiên Khuyết trong tay được hắn vung nhanh chóng, thanh kiếm chém trong không gian vang lên từng tiếng kêu vút vút.
Phập!
Diệp Thành cắm thanh kiếm xuống đất, chân khí toàn thân của hắn di chuyển, ngưng tụ trên bàn tay, và sau đó còn có tiếng sấm vang lên.
Bôn lôi!
Chưởng ấn bá đạo được tung ra, trong không gian vang lên tiếng kêu ầm ầm. Diệp Thành xoay người tung ra một quyền khiến cơ thể khoan khoái, sau đó kiếm khí màu tím đâm xuyên vào vách tường.
“Nhất Dương Chỉ”, cuối cùng, hắn nhẩm niệm, nhanh chóng tôi luyện chí dương chân khí ngưng tụ trên đầu ngón tay rồi chỉ về phía hòn đá cứng rắn cách đó không xa.
Tách, tách!
Tảng đá sừng sững không hề lay động nhưng lại giống như miếng đậu phụ, trúng chỉ của Diệp Thành mà xuất hiện vết nứt lớn nhỏ.
“Tuỳ ngươi phong hô lãng tiếu, ta chỉ nhất dương phá càn khôn”.
“Diệp Thành, ta đợi ngươi ở Phong Vân Đài”, mới sáng sớm, từ phía Phong Vân Đài của Hằng Nhạc Tông đã vang lên tiếng nói này.
“Phong Vân Đài lại có đại chiến?”, đột nhiên trên núi linh Hằng Nhạc lại xôn xao.
“Lại có Diệp Thành, sao thế nhỉ, từ khi tên đệ tử thực tập này vào Hằng Nhạc Tông chúng ta là không một ngày nào yên bình”.
“Người khiêu chiến Diệp Thành có lẽ là Đường Triều của Nhân Dương Phong”.