Chương 183
“Chẳng phải tên nhóc nhà ngươi mạnh lắm sao, các đệ tử bình thường cũng chẳng làm gì được ngươi mà?”, Hùng Nhị nói với giọng bực bội.
Nói rồi, hắn lại kéo Diệp Thành đi ra ngoài: “Đi thôi, thắng một hai lần vậy là được rồi, ngươi đấu không lại đám người bọn họ đâu”.
Thế nhưng không đợi Diệp Thành di chuyển, Đường Triều trên Phong Vân Đài đã lên tiếng: “Sao, mới đó mà đã nhận thua rồi à? Diệp Thành, ngươi chỉ trốn được nhất thời chứ có trốn được cả đời không? Nếu hôm nay ngươi không lên chiến đài thì chúng ta có thừa cách đối phó với ngươi”.
Diệp Thành chợt nghĩ tới điều gì đó.
Bọn họ không chỉ nhằm vào Diệp Thành mà nhằm cả vào Hổ Oa và Trương Phong Niên.
Lời nói của Đường Triều rất rõ ràng. Nếu hôm nay Diệp Thành không ứng chiến thì bọn họ sẽ dốc sức tính kế hãm hại Trương Phong Niên và Hổ Oa.
Rồng có vảy ngược không được chạm vào, lời nói của Đường Triều rõ ràng đã khiến hắn phẫn nộ.
“Chiến”, dứt lời, Diệp Thành vung tay thoát khỏi sự ngăn cản của Hùng Nhị rồi nhảy lên chiến đài.
“Vậy mới phải chứ”, Đường Triều bật cười.
Vút!
Diệp Thành không nói thêm lời nào, cứ thế rút thanh Thiên Khuyết ra.
Hắn cứ thế đạp nứt tảng đá xanh, tận dụng sự kỳ diệu của Tốc Ảnh Thiên Hoan sát phạt tới phía trước Đường Triều.
Đường Triều thấy vậy thì hắng giọng, hắn cầm đại đao trong tay đánh ra một chiêu thức.
Keng!
Tiếng đao kiếm va vào nhau phát lên âm thanh chói tai.
Lại nhìn lên trên chiến đài, Đường Triều bị một kiếm của Diệp Thành làm cho lảo đảo.
“Ngưng khí mà có khả năng chiến đấu bá đạo thế này?”
Không chỉ những người bên dưới chiến đài mà ngay cả các đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong đều tỏ vẻ bất ngờ.
Người cảm nhận được rõ ràng nhất chính là Đường Triều trên chiến đài. Cánh tay hắn đau dữ dội.
Hắn tự nhận tu vi và thực lực của mình hơn hẳn Diệp Thành nhưng không ngờ một đòn vừa rồi của Diệp Thành lại khiến hắn mộng mị đầu óc như vậy.
Trước đó hắn bế quan, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, mãi tới một ngày trước, khi sư tôn Thanh Dương Chân Nhân gọi hắn ra thì hắn mới nghe nói những việc xảy ra gần đây ở Hằng Nhạc Tông. Một người tự phụ như hắn đương nhiên sẽ coi một tên đệ tử thực tập như Diệp Thành không ra gì, cho rằng Diệp Thành cũng chỉ mạnh hơn đám tu sĩ ở tầng cảnh giới ngưng khí bình thường một chút thôi.
Thế nhưng vào thời điểm này hắn mới thật sự cảm nhận được Diệp Thành không hề đơn giản. Tên đệ tử thực tập này quả thực có khả năng chiến đấu vượt trội.
Đương lúc Đường Triều còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành cùng thanh Thiên Khuyết đã sát phạt tới, vả lại tốc độ còn nhanh như chớp.
Thấy vậy, đầu mũi chân Đường Triều đạp vào mặt đất, hắn lùi về sau.
Diệp Thành lập tức vung thanh Thiên Khuyết, đầu mũi kiếm chĩa thẳng vào Đường Triều.
Đường Triều thấy vậy thì lập tức vung cây đao trong tay, đánh bay thanh Thiên Khuyết đang bay tới.
Có điều hắn vừa định có thêm hành động tiếp theo thì Diệp Thành ở phía đối diện đã như con vượn dữ, Thú Tâm Nộ được thi triển.
Nói rồi, hắn lại kéo Diệp Thành đi ra ngoài: “Đi thôi, thắng một hai lần vậy là được rồi, ngươi đấu không lại đám người bọn họ đâu”.
Thế nhưng không đợi Diệp Thành di chuyển, Đường Triều trên Phong Vân Đài đã lên tiếng: “Sao, mới đó mà đã nhận thua rồi à? Diệp Thành, ngươi chỉ trốn được nhất thời chứ có trốn được cả đời không? Nếu hôm nay ngươi không lên chiến đài thì chúng ta có thừa cách đối phó với ngươi”.
Diệp Thành chợt nghĩ tới điều gì đó.
Bọn họ không chỉ nhằm vào Diệp Thành mà nhằm cả vào Hổ Oa và Trương Phong Niên.
Lời nói của Đường Triều rất rõ ràng. Nếu hôm nay Diệp Thành không ứng chiến thì bọn họ sẽ dốc sức tính kế hãm hại Trương Phong Niên và Hổ Oa.
Rồng có vảy ngược không được chạm vào, lời nói của Đường Triều rõ ràng đã khiến hắn phẫn nộ.
“Chiến”, dứt lời, Diệp Thành vung tay thoát khỏi sự ngăn cản của Hùng Nhị rồi nhảy lên chiến đài.
“Vậy mới phải chứ”, Đường Triều bật cười.
Vút!
Diệp Thành không nói thêm lời nào, cứ thế rút thanh Thiên Khuyết ra.
Hắn cứ thế đạp nứt tảng đá xanh, tận dụng sự kỳ diệu của Tốc Ảnh Thiên Hoan sát phạt tới phía trước Đường Triều.
Đường Triều thấy vậy thì hắng giọng, hắn cầm đại đao trong tay đánh ra một chiêu thức.
Keng!
Tiếng đao kiếm va vào nhau phát lên âm thanh chói tai.
Lại nhìn lên trên chiến đài, Đường Triều bị một kiếm của Diệp Thành làm cho lảo đảo.
“Ngưng khí mà có khả năng chiến đấu bá đạo thế này?”
Không chỉ những người bên dưới chiến đài mà ngay cả các đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong đều tỏ vẻ bất ngờ.
Người cảm nhận được rõ ràng nhất chính là Đường Triều trên chiến đài. Cánh tay hắn đau dữ dội.
Hắn tự nhận tu vi và thực lực của mình hơn hẳn Diệp Thành nhưng không ngờ một đòn vừa rồi của Diệp Thành lại khiến hắn mộng mị đầu óc như vậy.
Trước đó hắn bế quan, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, mãi tới một ngày trước, khi sư tôn Thanh Dương Chân Nhân gọi hắn ra thì hắn mới nghe nói những việc xảy ra gần đây ở Hằng Nhạc Tông. Một người tự phụ như hắn đương nhiên sẽ coi một tên đệ tử thực tập như Diệp Thành không ra gì, cho rằng Diệp Thành cũng chỉ mạnh hơn đám tu sĩ ở tầng cảnh giới ngưng khí bình thường một chút thôi.
Thế nhưng vào thời điểm này hắn mới thật sự cảm nhận được Diệp Thành không hề đơn giản. Tên đệ tử thực tập này quả thực có khả năng chiến đấu vượt trội.
Đương lúc Đường Triều còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành cùng thanh Thiên Khuyết đã sát phạt tới, vả lại tốc độ còn nhanh như chớp.
Thấy vậy, đầu mũi chân Đường Triều đạp vào mặt đất, hắn lùi về sau.
Diệp Thành lập tức vung thanh Thiên Khuyết, đầu mũi kiếm chĩa thẳng vào Đường Triều.
Đường Triều thấy vậy thì lập tức vung cây đao trong tay, đánh bay thanh Thiên Khuyết đang bay tới.
Có điều hắn vừa định có thêm hành động tiếp theo thì Diệp Thành ở phía đối diện đã như con vượn dữ, Thú Tâm Nộ được thi triển.