Chương 184
Trông hắn lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc lại như sư tử, lúc như sói hoang, các ngón đòn vồ, đập, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa chân, tay và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn đều trở thành binh khí hung hãn.
Gừ!
Gừ!
Mỗi một lần Diệp Thành xuất chiêu đều mang theo tiếng gầm gừ của muông thú.
“Nghe nói Tề Hạo cũng từng bị cách đánh này của Diệp Thành đánh cho không còn cơ hội phản kháng”, phía trước chiếc bàn ngọc thạch bên dưới, các đệ tử chân truyền bàn tán với nhau.
“Chỉ là những đòn đánh ở cự ly gần cơ bản nhất mà lại mạnh đến vậy”.
“Chẳng trách mà các đệ tử đều chiến bại”,
A….!
Trên chiến đài, Đường Triều không ngừng hét lên, hắn bị đánh lùi liên tục về sau, trên người đầy những dấu tay, dấu chân.
Đường Triều chính là đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ năm, thế nhưng lúc này chân khí trên cơ thể hắn lại không thể nào thi triển được bởi Diệp Thành căn bản không cho hắn cơ hội phản kháng, mỗi một lần sử dụng mật thuật đều bị Diệp Thành đánh bại.
Rầm!
Sau tiếng động này, Đường Triều nãy giờ bị chèn ép đã bị Diệp Thành túm lấy một bên tay, cứ thế quật xuống chiến đài. Trên chiến đài lúc này chỉ còn một bóng người đứng đó.
Đây chính là cách đánh từ trước đến giờ của hắn với tư thế hoang dã nhất khiến cho những kẻ cao cao tại thượng phải đổ gục.
A…!
Đường Triều rít lên, nhưng giây phút sau đó cơ thể của hắn lại bị Diệp Thành lôi lên.
Hự!
Sau tiếng rên, Đường Triều lại bị quật xuống chiến đài lần nữa, lục phủ ngũ tạng của hắn như lộn nhào, hắn phun ra dòng máu cao cả trượng, cho dù tu vi của hắn có mạnh thế nào đi nữa thì lúc này cũng chẳng khác gì sống giở chết giở.
“Hung hãn thật đấy”, các đệ tử bên dưới chiến đài nhìn mà rùng mình.
“Ta còn chưa thấy Đường Triều dùng tới huyền thuật mà đã bị Diệp Thành đánh cho thảm hại thế này rồi”.
“Đúng là tên súc sinh”.
“Tên kia, còn không dừng tay”, sau tiếng gằn giọng, đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong ngồi không yên, một tên đệ tử tay cầm linh kiếm ánh lên ánh sáng vàng kim xông lên chiến đài.
“Ôi chao, có cần thể diện nữa không vậy?”, bên dưới chiến đài, Hùng Nhị tức tối mắng thật to: “Trận chiến trên Phong Vân Đài cấm bên thứ ba can dự, ngươi coi thường môn quy sao?”
Có điều tiếng hét phẫn nộ của hắn chẳng thể ngăn tên đệ tử kia dừng chân, ngược lại còn khiến hắn hùng hổ hơn, vừa lên đã chém ra một nhát kiếm về phía lưng Diệp Thành.
Cảm nhận được đằng sau có cơn gió lạnh thổi tới, Diệp Thành lập tức hất Đường Triều ra, sau đó bổ nhào về phía cách đó ba trượng rồi tận dụng lấy đà ở mặt đất, hắn lại như vượn dữ xông lên.
Phụt!
Máu tươi bắn ra ngoài, một nhát kiếm vừa rồi của tên đệ tử kia không đánh trúng Diệp Thành mà ngược lại trúng luôn vào Đường Triều đang nằm bất động một phía.
Gừ!
Gừ!
Mỗi một lần Diệp Thành xuất chiêu đều mang theo tiếng gầm gừ của muông thú.
“Nghe nói Tề Hạo cũng từng bị cách đánh này của Diệp Thành đánh cho không còn cơ hội phản kháng”, phía trước chiếc bàn ngọc thạch bên dưới, các đệ tử chân truyền bàn tán với nhau.
“Chỉ là những đòn đánh ở cự ly gần cơ bản nhất mà lại mạnh đến vậy”.
“Chẳng trách mà các đệ tử đều chiến bại”,
A….!
Trên chiến đài, Đường Triều không ngừng hét lên, hắn bị đánh lùi liên tục về sau, trên người đầy những dấu tay, dấu chân.
Đường Triều chính là đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ năm, thế nhưng lúc này chân khí trên cơ thể hắn lại không thể nào thi triển được bởi Diệp Thành căn bản không cho hắn cơ hội phản kháng, mỗi một lần sử dụng mật thuật đều bị Diệp Thành đánh bại.
Rầm!
Sau tiếng động này, Đường Triều nãy giờ bị chèn ép đã bị Diệp Thành túm lấy một bên tay, cứ thế quật xuống chiến đài. Trên chiến đài lúc này chỉ còn một bóng người đứng đó.
Đây chính là cách đánh từ trước đến giờ của hắn với tư thế hoang dã nhất khiến cho những kẻ cao cao tại thượng phải đổ gục.
A…!
Đường Triều rít lên, nhưng giây phút sau đó cơ thể của hắn lại bị Diệp Thành lôi lên.
Hự!
Sau tiếng rên, Đường Triều lại bị quật xuống chiến đài lần nữa, lục phủ ngũ tạng của hắn như lộn nhào, hắn phun ra dòng máu cao cả trượng, cho dù tu vi của hắn có mạnh thế nào đi nữa thì lúc này cũng chẳng khác gì sống giở chết giở.
“Hung hãn thật đấy”, các đệ tử bên dưới chiến đài nhìn mà rùng mình.
“Ta còn chưa thấy Đường Triều dùng tới huyền thuật mà đã bị Diệp Thành đánh cho thảm hại thế này rồi”.
“Đúng là tên súc sinh”.
“Tên kia, còn không dừng tay”, sau tiếng gằn giọng, đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong ngồi không yên, một tên đệ tử tay cầm linh kiếm ánh lên ánh sáng vàng kim xông lên chiến đài.
“Ôi chao, có cần thể diện nữa không vậy?”, bên dưới chiến đài, Hùng Nhị tức tối mắng thật to: “Trận chiến trên Phong Vân Đài cấm bên thứ ba can dự, ngươi coi thường môn quy sao?”
Có điều tiếng hét phẫn nộ của hắn chẳng thể ngăn tên đệ tử kia dừng chân, ngược lại còn khiến hắn hùng hổ hơn, vừa lên đã chém ra một nhát kiếm về phía lưng Diệp Thành.
Cảm nhận được đằng sau có cơn gió lạnh thổi tới, Diệp Thành lập tức hất Đường Triều ra, sau đó bổ nhào về phía cách đó ba trượng rồi tận dụng lấy đà ở mặt đất, hắn lại như vượn dữ xông lên.
Phụt!
Máu tươi bắn ra ngoài, một nhát kiếm vừa rồi của tên đệ tử kia không đánh trúng Diệp Thành mà ngược lại trúng luôn vào Đường Triều đang nằm bất động một phía.