Chương : 10
Truyện Tiểu thư đào hoa
CHƯƠNG 10: VỊ KHÁCH ÁC Ý
Phương Mai vừa về điện Xuân Hoa thì đã thấy Lương Sơn cùng Chương Vũ đứng đó chờ. Người thì đứng dáng người nghiêm nghị, cứng cõi nhưng khuôn mặt lại hiện lên nét lo lắng. Còn người ngồi mặt mếu máo như sắp khóc đến nơi. Trông vô cùng dễ thương.
- Sơn! Vũ! Ta về rồi đây!
- A! Tỷ tỷ về rồi. Ta chờ người rất đấy. Tỷ tỷ sẽ không bỏ ta một mình đúng không.
- Ta làm sao có thể bỏ Vũ chứ. Ha ha!
- Tiểu thư người đã về. Người có sao không?
- Ta không sao. Từ nay, Vũ có thể đường đường chính chính ở với chúng ta rồi.
- Dạ.
- Là thật sao tỷ?
- Ừ.
Ba người đang trò chuyện vui vẻ, thì hậu vệ vào báo có Lan phi đến.
- Cho nàng ta vào đi! "Haizz! Chuyện nên tới cũng đã đến rồi. Hậu cung tranh đấu thật mệt. Mình sẽ không rảnh đâu mà tham gia. Vậy nên đừng tìm Phương Mai này kiếm chuyện nhé!" Nàng nghĩ thầm.
- Vâng.
Từ xa đã có bóng dáng ưỡn ẹo đi tới.
- Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.
- Lan phi không cần đa lễ như vậy.
- Thần thiếp đâu dám bỏ lễ nghi chứ.
- Chẳng hay Lan phi đến Xuân Hoa điện tìm ta là có chuyện gì?
- Thần thiếp đến chúc mừng Mai tỷ được phục lại vị trí hoàng hậu ấy mà.
- Ha ha! Lan phi thật có lòng.
Lúc này Chương Vũ đột nhiên nói:
- Ngươi không xứng kêu tên tỷ tỷ.
- Từ khi nào mà tên ngốc như ngươi có thể lên tiếng chứ. Hừ! Tốt nhất là ngươi câm miệng cho bổn cung.
- Ngươi...
- Lan phi to gan. Trước mặt hoàng hậu mà dám lớn tiếng sao? Tiếng Lương Sơn nghiêm nghị vang lên.
- Thần thiếp không dám! Xin hoàng hậu nương nương thứ lỗi.
- Ừ, Chương Vũ từ nay là người nhà của ta. Ta hi vọng mình không còn nghe tiếng người khác mắng hắn là "tên ngốc" nữa. Nếu không ta sợ mình sẽ không thể khoan dung như thế này nữa.
- Dạ, thần thiếp biết lỗi rồi. Thần thiếp đến là để hỏi thăm Mai tỷ. Không còn sớm nữa, thần thiếp xin cáo lui.Nói ở ngoài là vậy nhưng trong lòng Lan phi tràn đầy ghen ghét cùng không cam lòng.
- Ừ. Ngươi đi thong thả không tiễn.
Phương Mai lại gần Chương Vũ, nhẹ nhàng vỗ bờ vai gầy. Đột nhiên, Chương Vũ ôm lấy nàng, nức nở khóc:
- Tỷ tỷ, có... phải ta... rất ngốc không?
- Sao lại có thể chứ? Vũ của ta rất thông minh và đáng yêu vô cùng. Phải nói là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở luôn ấy chứ. Ta hứa sẽ bảo vệ Vũ thật tốt, sẽ không để kẻ nào ăn hiếp, đánh đập đệ nữa.
- Thật?
- Ừ. Nào đừng khóc nữa. Trông Vũ khóc xấu ơi là xấu luôn.
- Không, ta không khóc nữa. Vậy hết xấu chưa?
- Ừ... Hết rồi đó! Ha ha...
Nhìn Chương Vũ ôm Phương Mai, Lương Sơn thấy không cam lòng và trái tim đau đớn lạ thường. "Tới khi nào, ta mới được ôm nàng vào lòng đây, hỡi Mai nhi. Ta biết mình không xứng với nàng, ta biết mình là đứa trẻ không cha không mẹ không gia thế thì chẳng thể nào môn đăng hộ đối được, ta biết mình chỉ là người làm thì sao có thể trèo cao. Nhưng trái tim ta lại không nghe theo lí trí, nó đã khắc sâu hình bóng nàng mất rồi. Dù có chuyện gì đi nữa, ta sẽ không rời, không bỏ nàng. Ta sẽ âm thầm ở bên nàng."
Về tới cung của mình, Lan phi tức giận vô cùng. Nàng ta thầm nghĩ: "Sao lại thế chứ? Hoàng thượng vì cớ gì không phạt ả tiện nhân đó? Chắc chắn là ả đã mê hoặc Tử Đằng rồi. Không diệt được Hoàng Phương Mai thì ta làm sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ đây.".
CHƯƠNG 10: VỊ KHÁCH ÁC Ý
Phương Mai vừa về điện Xuân Hoa thì đã thấy Lương Sơn cùng Chương Vũ đứng đó chờ. Người thì đứng dáng người nghiêm nghị, cứng cõi nhưng khuôn mặt lại hiện lên nét lo lắng. Còn người ngồi mặt mếu máo như sắp khóc đến nơi. Trông vô cùng dễ thương.
- Sơn! Vũ! Ta về rồi đây!
- A! Tỷ tỷ về rồi. Ta chờ người rất đấy. Tỷ tỷ sẽ không bỏ ta một mình đúng không.
- Ta làm sao có thể bỏ Vũ chứ. Ha ha!
- Tiểu thư người đã về. Người có sao không?
- Ta không sao. Từ nay, Vũ có thể đường đường chính chính ở với chúng ta rồi.
- Dạ.
- Là thật sao tỷ?
- Ừ.
Ba người đang trò chuyện vui vẻ, thì hậu vệ vào báo có Lan phi đến.
- Cho nàng ta vào đi! "Haizz! Chuyện nên tới cũng đã đến rồi. Hậu cung tranh đấu thật mệt. Mình sẽ không rảnh đâu mà tham gia. Vậy nên đừng tìm Phương Mai này kiếm chuyện nhé!" Nàng nghĩ thầm.
- Vâng.
Từ xa đã có bóng dáng ưỡn ẹo đi tới.
- Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.
- Lan phi không cần đa lễ như vậy.
- Thần thiếp đâu dám bỏ lễ nghi chứ.
- Chẳng hay Lan phi đến Xuân Hoa điện tìm ta là có chuyện gì?
- Thần thiếp đến chúc mừng Mai tỷ được phục lại vị trí hoàng hậu ấy mà.
- Ha ha! Lan phi thật có lòng.
Lúc này Chương Vũ đột nhiên nói:
- Ngươi không xứng kêu tên tỷ tỷ.
- Từ khi nào mà tên ngốc như ngươi có thể lên tiếng chứ. Hừ! Tốt nhất là ngươi câm miệng cho bổn cung.
- Ngươi...
- Lan phi to gan. Trước mặt hoàng hậu mà dám lớn tiếng sao? Tiếng Lương Sơn nghiêm nghị vang lên.
- Thần thiếp không dám! Xin hoàng hậu nương nương thứ lỗi.
- Ừ, Chương Vũ từ nay là người nhà của ta. Ta hi vọng mình không còn nghe tiếng người khác mắng hắn là "tên ngốc" nữa. Nếu không ta sợ mình sẽ không thể khoan dung như thế này nữa.
- Dạ, thần thiếp biết lỗi rồi. Thần thiếp đến là để hỏi thăm Mai tỷ. Không còn sớm nữa, thần thiếp xin cáo lui.Nói ở ngoài là vậy nhưng trong lòng Lan phi tràn đầy ghen ghét cùng không cam lòng.
- Ừ. Ngươi đi thong thả không tiễn.
Phương Mai lại gần Chương Vũ, nhẹ nhàng vỗ bờ vai gầy. Đột nhiên, Chương Vũ ôm lấy nàng, nức nở khóc:
- Tỷ tỷ, có... phải ta... rất ngốc không?
- Sao lại có thể chứ? Vũ của ta rất thông minh và đáng yêu vô cùng. Phải nói là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở luôn ấy chứ. Ta hứa sẽ bảo vệ Vũ thật tốt, sẽ không để kẻ nào ăn hiếp, đánh đập đệ nữa.
- Thật?
- Ừ. Nào đừng khóc nữa. Trông Vũ khóc xấu ơi là xấu luôn.
- Không, ta không khóc nữa. Vậy hết xấu chưa?
- Ừ... Hết rồi đó! Ha ha...
Nhìn Chương Vũ ôm Phương Mai, Lương Sơn thấy không cam lòng và trái tim đau đớn lạ thường. "Tới khi nào, ta mới được ôm nàng vào lòng đây, hỡi Mai nhi. Ta biết mình không xứng với nàng, ta biết mình là đứa trẻ không cha không mẹ không gia thế thì chẳng thể nào môn đăng hộ đối được, ta biết mình chỉ là người làm thì sao có thể trèo cao. Nhưng trái tim ta lại không nghe theo lí trí, nó đã khắc sâu hình bóng nàng mất rồi. Dù có chuyện gì đi nữa, ta sẽ không rời, không bỏ nàng. Ta sẽ âm thầm ở bên nàng."
Về tới cung của mình, Lan phi tức giận vô cùng. Nàng ta thầm nghĩ: "Sao lại thế chứ? Hoàng thượng vì cớ gì không phạt ả tiện nhân đó? Chắc chắn là ả đã mê hoặc Tử Đằng rồi. Không diệt được Hoàng Phương Mai thì ta làm sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ đây.".