Chương : 13
Truyện Tiểu thư đào hoa
CHƯƠNG 13: HOÀNG THƯỢNG MUỐN Ở LẠI SAO?
- Mọi người mau ngồi vào ăn đi chứ!
- Dạ Ngân tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Nãy giờ thần thất lễ, xin hoàng thượng tha tội.
- Ha ha! Không sao, Dạ Ngân công chúa là bằng hữu của hoàng hậu cũng tức là bằng hữu của trẫm rồi. Trẫm không trách tội công chúa. Hôm nay cứ xem trẫm là người thường đi, không cần đa lễ.
- Tạ ơn hoàng thượng.
- Nào, mọi người ngồi vào bàn đi chứ. Thức ăn nguội hết bây giờ.
- Ha ha! Ta không ngờ ngươi là hoàng hậu đó. Dạ Ngân quay sang Phương Mai cười nói.
- Có đâu. Hoàng hậu này giống bù nhìn ấy mà. Sắp nhường cho người khác rồi. Tới lúc đó ta làm tiệc đãi mọi người.
- Ha ha! Được được. Ta sẽ tới.
- E hèm... Thiết Tử Đằng nghe Phương Mai nói vậy thì trong lòng không được vui và cảm thấy tức tối.
- Hoàng thượng không khỏe sao? Phương Mai hỏi.
- Không có.
- Dùng bữa đi mọi người. Vũ, Sơn, Ngân ngồi xuống đi. Đừng khách sáo.
Chương Vũ và Lương Sơn ngồi vào hai bên Phương Mai. Hai người nhìn nhau như kẻ thù chuẩn bị xuất trận. Lúc này, Phương Mai mới để ý thấy.
- Này, Vũ, Sơn tính nhìn nhau rồi no hả? Mau ăn đi! Xem tay nghề nấu nướng của ta thế nào. Nói rồi, cô gắp cho hai người một chén đầy thức ăn.
Giờ thì có một ánh mắt lạnh băng đang nhìn chằm chằm Chương Vũ và Lương Sơn. Hai người thấy nhưng mặc kệ vẫn ăn ngon lành. Thiết Tử Đằng trong lòng hậm hực: "Mình đường đường là vua một nước mà phải ngồi ăn cùng với đám người này sao. Hừ! Nếu không phải vì có Mai nhi ở đây thì làm sao trẫm có thể ngồi ăn chứ. Nàng nên cảm thấy hạnh phúc khi được trẫm sủng ái đó hoàng hậu à!".
Lúc này, Dạ Ngân mới lên tiếng:
- Mai, không ngờ ngươi nấu ăn ngon đến thế đấy.
- Ha ha! Ta mà lại. Rảnh rỗi ta lại nấu cho ngươi mấy món ngon nữa. Đảm bảo ngươi mê luôn.
- Được. Ta mong chờ đấy.
- Vũ, Sơn! Các ngươi thấy món ăn có hợp khẩu vị của mình không?
Chương Vũ nuốt một ngụm lớn thức ăn rồi mới trả lời Phương Mai:
- Tỷ tỷ, thức ăn rất ngon đó.
- Dạ, rất ngon thưa tiểu thư. Lương Sơn cũng lên tiếng.
- Ha ha! Thế thì tốt.
Phương Mai không hề hỏi đến Thiết Tử Đằng làm hắn có cảm giác mình là không khí.
Mọi người dùng bữa xong thì ra ngoài hóng mát. Không khí trong lành. Gió thổi nhè nhẹ. Hương hoa trong vườn vương vấn trong đêm lại càng thơm ngát.
- Hay là từ nay Dạ Ngân ở cùng ta đi. Phương Mai lên tiếng đề nghị.
- Cái này... ta...
- Không được! Trẫm không đồng ý.
- Tại sao?
- Nàng nên nhớ đây là điện dành cho hoàng hậu ở đó.
- Thì đã sao. Ta thích Dạ Ngân ở cùng.
- Nàng... Thôi được rồi. Tùy nàng vậy.
- Hay quá!
- Trẫm hôm nay sẽ ngủ lại đây.
- Cái gì hoàng thượng muốn ở lại sao?
- Đúng vậy.
- Không biết hoàng thượng có thể ngủ chung với Chương Vũ không?
- Hả?
- Tại ta hôm nay định ngủ cùng bằng hữu Dạ Ngân rồi.
- Nàng...
CHƯƠNG 13: HOÀNG THƯỢNG MUỐN Ở LẠI SAO?
- Mọi người mau ngồi vào ăn đi chứ!
- Dạ Ngân tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Nãy giờ thần thất lễ, xin hoàng thượng tha tội.
- Ha ha! Không sao, Dạ Ngân công chúa là bằng hữu của hoàng hậu cũng tức là bằng hữu của trẫm rồi. Trẫm không trách tội công chúa. Hôm nay cứ xem trẫm là người thường đi, không cần đa lễ.
- Tạ ơn hoàng thượng.
- Nào, mọi người ngồi vào bàn đi chứ. Thức ăn nguội hết bây giờ.
- Ha ha! Ta không ngờ ngươi là hoàng hậu đó. Dạ Ngân quay sang Phương Mai cười nói.
- Có đâu. Hoàng hậu này giống bù nhìn ấy mà. Sắp nhường cho người khác rồi. Tới lúc đó ta làm tiệc đãi mọi người.
- Ha ha! Được được. Ta sẽ tới.
- E hèm... Thiết Tử Đằng nghe Phương Mai nói vậy thì trong lòng không được vui và cảm thấy tức tối.
- Hoàng thượng không khỏe sao? Phương Mai hỏi.
- Không có.
- Dùng bữa đi mọi người. Vũ, Sơn, Ngân ngồi xuống đi. Đừng khách sáo.
Chương Vũ và Lương Sơn ngồi vào hai bên Phương Mai. Hai người nhìn nhau như kẻ thù chuẩn bị xuất trận. Lúc này, Phương Mai mới để ý thấy.
- Này, Vũ, Sơn tính nhìn nhau rồi no hả? Mau ăn đi! Xem tay nghề nấu nướng của ta thế nào. Nói rồi, cô gắp cho hai người một chén đầy thức ăn.
Giờ thì có một ánh mắt lạnh băng đang nhìn chằm chằm Chương Vũ và Lương Sơn. Hai người thấy nhưng mặc kệ vẫn ăn ngon lành. Thiết Tử Đằng trong lòng hậm hực: "Mình đường đường là vua một nước mà phải ngồi ăn cùng với đám người này sao. Hừ! Nếu không phải vì có Mai nhi ở đây thì làm sao trẫm có thể ngồi ăn chứ. Nàng nên cảm thấy hạnh phúc khi được trẫm sủng ái đó hoàng hậu à!".
Lúc này, Dạ Ngân mới lên tiếng:
- Mai, không ngờ ngươi nấu ăn ngon đến thế đấy.
- Ha ha! Ta mà lại. Rảnh rỗi ta lại nấu cho ngươi mấy món ngon nữa. Đảm bảo ngươi mê luôn.
- Được. Ta mong chờ đấy.
- Vũ, Sơn! Các ngươi thấy món ăn có hợp khẩu vị của mình không?
Chương Vũ nuốt một ngụm lớn thức ăn rồi mới trả lời Phương Mai:
- Tỷ tỷ, thức ăn rất ngon đó.
- Dạ, rất ngon thưa tiểu thư. Lương Sơn cũng lên tiếng.
- Ha ha! Thế thì tốt.
Phương Mai không hề hỏi đến Thiết Tử Đằng làm hắn có cảm giác mình là không khí.
Mọi người dùng bữa xong thì ra ngoài hóng mát. Không khí trong lành. Gió thổi nhè nhẹ. Hương hoa trong vườn vương vấn trong đêm lại càng thơm ngát.
- Hay là từ nay Dạ Ngân ở cùng ta đi. Phương Mai lên tiếng đề nghị.
- Cái này... ta...
- Không được! Trẫm không đồng ý.
- Tại sao?
- Nàng nên nhớ đây là điện dành cho hoàng hậu ở đó.
- Thì đã sao. Ta thích Dạ Ngân ở cùng.
- Nàng... Thôi được rồi. Tùy nàng vậy.
- Hay quá!
- Trẫm hôm nay sẽ ngủ lại đây.
- Cái gì hoàng thượng muốn ở lại sao?
- Đúng vậy.
- Không biết hoàng thượng có thể ngủ chung với Chương Vũ không?
- Hả?
- Tại ta hôm nay định ngủ cùng bằng hữu Dạ Ngân rồi.
- Nàng...