Chương : 27
Truyện Tiểu thư đào hoa
CHƯƠNG 27: GIANG CÔNG TỬ
Lúc này, mọi người tự động nhường đường cho vị công tử tuấn nhã, khôi ngô, dáng vẻ thư sinh tựa như Phan An đi vào.
- Mẫu thân! Người thật là.
- Ha ha! Nhi tử à, cuối cùng ta cũng tìm được thê tử cho con rồi. Con xem thê tử trời cho có xinh đẹp không này. Ta thật có phúc mà.
- Mẫu thân, người... Chàng đỏ mặt cúi đầu không nói hết câu.
- Đây là phu quân của con đó con dâu à! Nó tên Giang Thiệu An. Không biết con tên gì?
- A... Ta tên Uyển Châu.
- Tên hay! Tên hay! Con dâu của Giang gia là phải vậy.
- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Khê Xuyên mất bình tĩnh hét lớn.
- Ngươi không thấy sao? Nhi tử của ta thảy tú cầu để chọn dâu. Uyển Châu chụp được nên là thê tử của Thiệu An.
- Cái gì? Nam tử mà lại đi thảy tú cầu sao? Khê Xuyên tức giận hỏi.
- Có gì không được chứ.
- Vị công tử này có điều không biết rồi. Giang thiếu gia không muốn lấy vợ nên phu nhân mới dùng cách này đó.
- Phu nhân không sợ lấy phải con dâu già hay không được đẹp sao?
- Ha ha! Sợ chứ. Nhưng đành chịu thôi. Giang gia không thể tuyệt tử tuyệt tôn được. May mắn là Thiệu An lại chọn trúng Uyển Châu. Ta thật vui mừng mà.
- Ta không biết gì hết. Ta không muốn lấy phu quân.
- Ta cũng sẽ không cho Uyển Châu theo các ngươi. Nàng là người của ta. Bất cứ ai cũng không thể mang đi.
- Ngươi... Thiệu An, con muốn con dâu của ta phải theo người khác sao?
Thiệu An nhìn mẫu thân rồi nhìn sang Uyển Châu cùng Khê Xuyên.
- Ta...
- Nhi tử à! Trong lòng con hẳn là phải thích nàng mới thảy đúng không?
- Con... Con muốn... Con muốn theo nàng. Con sẽ làm mọi thứ cho đến khi nàng chấp nhận người phu quân này mới thôi.
- Nhi tử... Thiệu An... Con trưởng thành rồi. Ta không phản đối. Con hãy làm những gì con muốn đi. Chỉ cần mang Uyển Châu cùng cháu nội về cho mẫu thân là được. Ha ha...
- Mẫu thân, người... người chọc con.
- Ha ha... Con phải cố gắng nhiều đấy, không là bị cướp mất, tới lúc đó đừng có mà than phiền.
- Dạ, con biết rồi thưa mẫu thân.
Phương Mai ngơ ngác nhìn hai mẫu tử nói chuyện mà không biết làm gì. Còn Khê Xuyên thì tức giận không thôi. Chàng giận mình không bày tỏ sớm hơn để bây giờ xuất hiện tình địch. Chàng còn biết làm gì hơn đây? Nàng chưa là thê tử của chàng, tức là nàng có thể sẽ chọn người khác. Tuy vậy, chàng vẫn sẽ không buông bỏ tình cảm của mình.
Thiệu An gói ghém đồ đạc đi cùng hai người Phương Mai và Khê Xuyên. Ba người trở về sơn cốc. Lại khổ một điều, trong động không còn chỗ để Thiệu An nghỉ ngơi. Thế là hai nam tử phải ở chung. Hai người ánh mắt không giấu được địch ý, nhưng vì Phương Mai họ phải nhịn.
- Uyển Châu, mau ăn canh hạt sen ta mới hầm đi. Thiệu An vui vẻ bưng lên một chén canh còn tỏa khói nghi ngút, thơm nức mũi.
- Nàng xem! Đào nàng thích ăn ta hái về rồi này. Khê Xuyên cũng không thua kém gì. Chàng mang đến một rổ đào đầy ắp.
- Wow! Nhiều món ngon quá đi! Đa tạ Xuyên ca, Thiệu An nha! Ta sẽ ăn hết cho hai huynh xem. Ha ha...
- Ừ. Hai người đồng thanh nói mà trong lòng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc không thôi.
Hai người họ, một người nấu ăn cho Phương Mai, một người đánh đàn, thổi sáo cho nàng nghe. Không khí trong động bao giờ cũng vui vẻ, ấp áp cả.
Giang Thiệu An là thiếu gia duy nhất của Giang phủ. Chàng am hiểu và tinh thông cầm - kì - thi - họa. Tính tình hiền lành, thật thà, nhưng đôi khi rất cứng đầu. Chàng đối với Phương Mai thật lòng thật dạ mà yêu. Chàng yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên. Chàng sợ nàng chê mình dáng vẻ quá mảnh mai, yếu đuối giống nữ nhân. Lại sợ nàng chê bản thân đường đường là nam tử hán mà lại đi ném tú cầu. Chàng cảm thấy thực hạnh phúc khi Phương Mai không hề chê bai mình.
CHƯƠNG 27: GIANG CÔNG TỬ
Lúc này, mọi người tự động nhường đường cho vị công tử tuấn nhã, khôi ngô, dáng vẻ thư sinh tựa như Phan An đi vào.
- Mẫu thân! Người thật là.
- Ha ha! Nhi tử à, cuối cùng ta cũng tìm được thê tử cho con rồi. Con xem thê tử trời cho có xinh đẹp không này. Ta thật có phúc mà.
- Mẫu thân, người... Chàng đỏ mặt cúi đầu không nói hết câu.
- Đây là phu quân của con đó con dâu à! Nó tên Giang Thiệu An. Không biết con tên gì?
- A... Ta tên Uyển Châu.
- Tên hay! Tên hay! Con dâu của Giang gia là phải vậy.
- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Khê Xuyên mất bình tĩnh hét lớn.
- Ngươi không thấy sao? Nhi tử của ta thảy tú cầu để chọn dâu. Uyển Châu chụp được nên là thê tử của Thiệu An.
- Cái gì? Nam tử mà lại đi thảy tú cầu sao? Khê Xuyên tức giận hỏi.
- Có gì không được chứ.
- Vị công tử này có điều không biết rồi. Giang thiếu gia không muốn lấy vợ nên phu nhân mới dùng cách này đó.
- Phu nhân không sợ lấy phải con dâu già hay không được đẹp sao?
- Ha ha! Sợ chứ. Nhưng đành chịu thôi. Giang gia không thể tuyệt tử tuyệt tôn được. May mắn là Thiệu An lại chọn trúng Uyển Châu. Ta thật vui mừng mà.
- Ta không biết gì hết. Ta không muốn lấy phu quân.
- Ta cũng sẽ không cho Uyển Châu theo các ngươi. Nàng là người của ta. Bất cứ ai cũng không thể mang đi.
- Ngươi... Thiệu An, con muốn con dâu của ta phải theo người khác sao?
Thiệu An nhìn mẫu thân rồi nhìn sang Uyển Châu cùng Khê Xuyên.
- Ta...
- Nhi tử à! Trong lòng con hẳn là phải thích nàng mới thảy đúng không?
- Con... Con muốn... Con muốn theo nàng. Con sẽ làm mọi thứ cho đến khi nàng chấp nhận người phu quân này mới thôi.
- Nhi tử... Thiệu An... Con trưởng thành rồi. Ta không phản đối. Con hãy làm những gì con muốn đi. Chỉ cần mang Uyển Châu cùng cháu nội về cho mẫu thân là được. Ha ha...
- Mẫu thân, người... người chọc con.
- Ha ha... Con phải cố gắng nhiều đấy, không là bị cướp mất, tới lúc đó đừng có mà than phiền.
- Dạ, con biết rồi thưa mẫu thân.
Phương Mai ngơ ngác nhìn hai mẫu tử nói chuyện mà không biết làm gì. Còn Khê Xuyên thì tức giận không thôi. Chàng giận mình không bày tỏ sớm hơn để bây giờ xuất hiện tình địch. Chàng còn biết làm gì hơn đây? Nàng chưa là thê tử của chàng, tức là nàng có thể sẽ chọn người khác. Tuy vậy, chàng vẫn sẽ không buông bỏ tình cảm của mình.
Thiệu An gói ghém đồ đạc đi cùng hai người Phương Mai và Khê Xuyên. Ba người trở về sơn cốc. Lại khổ một điều, trong động không còn chỗ để Thiệu An nghỉ ngơi. Thế là hai nam tử phải ở chung. Hai người ánh mắt không giấu được địch ý, nhưng vì Phương Mai họ phải nhịn.
- Uyển Châu, mau ăn canh hạt sen ta mới hầm đi. Thiệu An vui vẻ bưng lên một chén canh còn tỏa khói nghi ngút, thơm nức mũi.
- Nàng xem! Đào nàng thích ăn ta hái về rồi này. Khê Xuyên cũng không thua kém gì. Chàng mang đến một rổ đào đầy ắp.
- Wow! Nhiều món ngon quá đi! Đa tạ Xuyên ca, Thiệu An nha! Ta sẽ ăn hết cho hai huynh xem. Ha ha...
- Ừ. Hai người đồng thanh nói mà trong lòng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc không thôi.
Hai người họ, một người nấu ăn cho Phương Mai, một người đánh đàn, thổi sáo cho nàng nghe. Không khí trong động bao giờ cũng vui vẻ, ấp áp cả.
Giang Thiệu An là thiếu gia duy nhất của Giang phủ. Chàng am hiểu và tinh thông cầm - kì - thi - họa. Tính tình hiền lành, thật thà, nhưng đôi khi rất cứng đầu. Chàng đối với Phương Mai thật lòng thật dạ mà yêu. Chàng yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên. Chàng sợ nàng chê mình dáng vẻ quá mảnh mai, yếu đuối giống nữ nhân. Lại sợ nàng chê bản thân đường đường là nam tử hán mà lại đi ném tú cầu. Chàng cảm thấy thực hạnh phúc khi Phương Mai không hề chê bai mình.