Chương 24: Họa Vô Đơn Chí
Ngày hôm sau, Mac lão gia mời một đám danh y về kiểm tra toàn diện sức khỏe cho Mạc Thiên.
Kết quả cuối cùng, Mạc Thiên không có bệnh gì, sức khỏe rất tốt.
Mạc lão gia đem chuyện hôm qua kể lại chuyện đêm qua, các bác sĩ nhìn nhau, chưa ai gặp phải vấn đề này, sau đó khuyên Mạc lão gia nên tìm đến bác sĩ tâm lý.
Sau đó, Mạc lão gia đưa mắt nhìn Kiều An Hạ một cái, rồi bỏ đi.
Chờ ông ta đi, Kiều An Hạ thở dài nói: “Thật ra Mạc lão gia rất quan tâm đến anh.”
Mạc Thiên cười lạnh: “Điều ông ấy quan tâm là sau này sẽ không có ai thừa kế sản nghiệp của ông ta.”
Mỗi nhà mỗi cảnh, Kiều An Hạ cũng không hỏi đến nữa.
Mạc Thiên đưa cô đến Cố thị An Sinh trước khi anh ấy đến công ty.
Vừa đi vào công ty, Cố Dực từ bên trong sắc mặt trắng nhợt lao ra, suýt đung trúng Kiều An Hạ.
“Cố tổng, có việc gấp sao?”
“Dự án đang thi công xảy ra tai nạn, một công nhân bị dây thừng nâng đá đứt, đè trúng người, đang ở bệnh viện cấp cứu, tôi phải đến đó ngay.” - Cố Dực hoảng hốt nói.
“Tôi đi với anh.” - Kiều An Hạ kinh hãi, đây là dự án lớn đầu tiên mà cô tham gia ở Cố thị An Sinh.
Trước phòng cấp cứu, một người phụ nữ ngồi trên ghế, tóc bù xù, không kêu gào, không khóc lóc, ngây người ngồi một góc, hai đứa trẻ bi bô tập nói ôm lấy hai bên chân.
Cố Dực gặp được giám đốc công trình, sau đó hai người đi về phía người phụ nữ kia.
“Chị đừng lo lắng, mọi việc sẽ ổn thôi.” - Kiều An Hạ an ủi cô gái ngồi đó.
Cô gái kia chỉ đưa mắt nhìn Kiều An Hạ, không đáp, ánh mắt dời đi tiếp tục nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu.
Hai đứa trẻ một lớn, một nhỏ, đứa lớn nhìn thấy vẻ mặt hiền lành của Kiều An Hạ liền hỏi: “Dì ơi, ba con sẽ tỉnh lại phải không?”
Nhìn thấy ánh mắt hồn nhiên của đứa trẻ, trong lòng Kiều An Hạ cảm thấy khó thở.
Cô đưa tay xoa đầu đứa bé, gật đầu.
Đứa bé lại có vẻ tin tưởng, lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho Kiều An Hạ: “Cho dì.”
Kiều An Hạ nhận lấy, nhưng trong lòng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn.
Không biết qua bao lâu, của phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ lắc đầu: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Trong lòng Kiều An Hạ trầm xuống, người phụ nữ vốn im lặng đột nhiên gào khóc, Kiều An Hạ nghe thấy liền chạy đến muốn an ủi.
Tuy nhiên, hai đứa bé kia liền đẩy Kiều An Hạ ra xa, đứa bé lớn vừa cho cô viên kẹo ra sức đánh vào người cô: “Lừa đảo, đồ lừa đảo, dì trả lại ba cho con.”
Kiều An Hạ không biết phải giải thích thế nào, đối với một đứa trẻ, cô không thể nói quá nhiều.
Cố Dục vội vàng chạy đến che chắn cho Kiều An Hạ, điều này vô tình khơi dậy sức chiến đấu của một đứa trẻ, ánh mắt hung hăng nhìn Kiều An Hạ, bắt lấy tay cô, cắn một cái.
Kiều An Hạ cảm thấy đau đớn, viên kẹo trên tay rơi xuống, nhưng trong chốc lát nó lại bị nghiền nát.
Mẹ của hai đứa trẻ vì quá đau đớn mà ngất đi, Cố Dực thu xếp cho họ một phòng bệnh, sau đó quay lại xin lỗi Kiều An Hạ.
“Cô không sao chứ, để tôi đưa cô đi băng bó.”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Không sao, anh đã đi kiểm tra hiện trường tình huống chưa? Chuyện gì đã xảy ra, sao đá lại rơi xuống?”
Cố Dực cười khổ: “Có lẽ là ông trời muốn chơi tôi, bên đó báo cáo sợi dây bị hỏng. Bây giờ dây thừng đã ở cục cảnh sát điều tra, có lẽ sẽ nhanh có kết quả.”
Kiều An Hạ gật đầu, an ủi Cố Dực đừng quá lo lắng.
Đang nói chuyện, điện thoại cô vang lên, là Mạc Thiên gọi đến, vừa nhấn nút nghe đã nghe thấy giọng điệu lo lắng của anh: “Em ở đâu? Tôi nhìn thấy tin tức công trường của bên em thực hiện xảy ra tai nạn.”
Tin tức thật nhanh…
Kiều An Hạ gật đầu: “Tôi ở bệnh viện.”
“Ở đó đợi tôi.” - Mạc Thiên nói xong liền cúp điện thoại,
Kiều An Hạ ngồi tựa lưng vào ghế, trong đầu tràn ngập hình ảnh ba mẹ con vừa rồi, cô buột miệng hỏi: “Nếu như chuyện không liên quan đến chúng ta, vậy người nhà của người đó phải làm sao bây giờ?”
Cố Dực sững sờ: “Cô cảm thấy có lỗi với bọn họ?”
Kiều An Hạ không đáp, trong lòng không rõ ràng, chỉ là rất khó chịu.
Cố Dực cười khổ một tiếng: “Chắc cô vẫn chưa biết, Cố thị An Sinh thật chất chỉ là một cái xác trống rỗng. Mọi người ở Hải Thành đều biết tôi là đại thiếu gia nhà họ Cố, nhưng căn bản không được gia đình chào đón. Vốn tôi mua lại An Sinh, chính là muốn chứng minh bản thân… nhưng bây giờ…”
Kiều An Hạ cau mày, cô cũng từng nghe nói chuyện của nhà họ Cố, cũng kha khá giống với chuyện của nhà cô.
Cha của Cố Dực thiên vị mẹ kế trẻ tuổi và hai đứa con sau của ông ta, và luôn để cho Cố Dực phải tự lo liệu cho bản thân.
“Xin lỗi, chuyện này chắc sẽ được giải quyết thỏa đáng.” - Kiều An Hạ đáp.
Kiều An Hạ vỗ vỗ vai Cố Dưc để bày tỏ sự quan tâm. Chỉ là sau một giây, liền nhìn thấy Mạc Thiên từ hành lang bên kia đi tới.
Ánh mắt anh dừng lại ở bả vai của Cố Dực hai giây, rồi đi tới nắm chặt lấy tay của Kiều An Hạ, liền nhìn thấy dấu răng cắn, cau mày nói: “Em làm sao?”
Kiều An Hạ vội vàng che lại: “Không sao, chỉ là không cẩn thận…”
“Đi thôi, tôi đưa em đi khử trùng.”
“Không cần…” - Nhưng lời còn chưa nói hết, Mạc Thiên đã khom lưng bế cô đi.
Cố Dực nhìn bóng lưng của hai người híp mắt lại. Một hồi lâu, hăn mới đứng lên nói lớn: “Kiều An Hạ, cô tan làm sớm đi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Mạc Thiên đưa Kiều An Hạ băng bó xong, liền lái xe đưa cô quay về Mạc gia.
Vừa thấy hai người đi vào, Phương Nhã đã hừ lạnh một tiếng: “Cả nhà đều đang đợi hai người quay về ăn cơm, các con không về kịp thì ít nhất cũng phải gọi báo một câu. Mạc Thiên binh thường chăm công ngàn việc nếu thì thì thôi đi, nhưng người bên cạnh cũng không biết điều mà nhắc nhở một chút sao?”
Mạc Thiên cau mày nói: “Nhị thẩm dường như nhớ nhầm thời gian, còn chưa đến giờ cơm phải không?”
Vốn dĩ Phương Nhac muốn làm Kiều An Hạ xấu hổ, nhưng không ngờ Mạc Thiên lại lên tiếng, đúng là tức không nói thành lời.
Mạc Côn nói: “Mạc Thiên, chuyện của phụ nữ con xen vào làm gì? Đến đây, nhị thúc có một số việc muốn nói với con.”
Sắc mặt Mạc Thiên càng thêm khó coi: "Tôi không có gì để nói với nhị thúc cả.”
Mạc Côn nghẹn một cái, nhưng trước mặt Mạc lão gia, không dám thái độ.
Mạc phu nhân lúc này mới lên tiếng: "Được rồi, Mạc Thiên mới quay về được mấy ngày, mọi người bớt tranh cãi đi. Mọi người đông đủ rồi, nào, cùng đến ăn cơm tối.”
Đám người này mới bắt đầu hướng về phòng bếp đi tới.
Mạc Thiên quay đầu, nhìn Kiều An Hạ sau lưng anh, đang mím môi cười với anh, Mạc Thiên nhướng mày: "Sao vậy?”
"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy anh thật có khí khái nam nhân.”
Đây là khen sao?
"Trước kia tôi không có sao?”
"Đương nhiên là có, bây giờ lại càng nhiều hơn.”
Mạc Thiên mỉm cười: "Tiểu hồ ly, rất thích được tôi bảo vệ em sao? Hửm?”
Lời nói của anh tràn đầy cám dỗ, ánh mắt rất đưa tình, khiến tim Kiều An Hạ đập loạn nhịp.
"Ai mà không ưa thích được bảo vệ?”
"Vậy đêm nay em nên biểu hiện cho thật tốt, hiểu không?”
Kiều An Hạ: “...”
Vô sỉ.
Ăn tối xong, Kiều An Hạ trở về phòng, lấy điện thoại xem tin tức về vụ tai nạn, chủ yếu chính là mắng mỏ thêu dệt đủ thứ là ông chủ xấu xa vì đã làm hại nhân viên của mình.
Lần này Cố thị An Sinh sợ là xong rồi.
Đang xin tin tức, Mạc Thiên đẩy cửa bước vào như thường lệ, nằm xuống bên cạnh Kiều An Hạ, nghịch ngợm mái tóc của cô.
Nhưng không ngờ cô gái nhỏ hôm nay lại bơ anh, Mạc Thiên không hài lòng lấy đi điện thoại của cô: "Em xem cái gì vậy?”
Kiều An Hạ tiến lên đoạt lại: “Tôi còn chưa xem xong.”
Mạc Thiên nhíu mày: "Lo cho An Sinh sao?”
"Sao có thể không lo được, đây là công việc yêu thích của tôi…”
"Em có thể đến Mạc thi làm việc.” - Mạc Thiên mỉm cười: “Ở bộ phận thiết kế của Mạc thị, có rất nhiều vị trí thích hợp với em.”
Kiều An Hạ lắc đầu: "Tôi bây giờ chỉ nghĩ thật sự chỉ muốn làm thật tốt hạng mục đầu tiên này.”
"Vậy tôi thì sao?” - Mạc Thiên trực tiếp nắm tay cô, đẩy cô xuống.
"Đừng loạn.” - Kiều An Hạ khúc khích cười: "Anh và công việc, đương nhiên là… công việc quan trọng rồi.”
"Kiều An Hạ.” - Mạc Thiên cắn răng, vỗ mạnh vào mông cô.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, được rồi… công việc không quan trọng bằng anh, ưm…ưm…”
Câu nói kế tiếp đã vươn lại trên môi và đầu lưỡi quấn lấy…
Sáng hôm sau, Kiều An Hạ đến công ty, Cố Dực còn chưa đến, nghe đồng nghiệp nói đã có kết quả điều tra, xác nhận sợi dây có vấn đề trước kia đưa vào công tác. Nhưng hiện tại liên lạc với nhà cung ứng vật liệu, nhưng cái bên kia đã dọn sạch người.
Trong lòng Kiều An Hạ trầm xuống, chuyên gì đến cuối cùng cũng đã đến.
Điện thoại lại vang lên, thư ký nhấc máy: "Cái gì, người nhà bị hại muốn nhảy lầu?”
"Cô Kiều, chúng ta nên làm gì đây?”
"Tôi lập tức đến bệnh viên, cô gọi cho Cố tổng đến đó ngay.” - Sự việc này đã khiến một người thiệt mạng, nếu thêm ba người nữa thì hậu quả sẽ thật thảm khốc.
Đến bệnh viện, Kiều An Hạ ở rất xa liền trong thất ba mẹ con đứng tại tầng cao nhất, phía dưới đã có rất đông bác sĩ, y ta và cả bệnh nhân.
Cảnh sát cũng đã đến, nhưng họ chỉ có thể đứng ở bên ngoài tầng cao nhất, không dám di chuyển lung tung.
Kiều An Hạ vừa tới cửa ra vào, liền gặp Cố Dực đang chạy tới, hai người nhìn nhau, đều trở nên căng thẳng.
Hai người thông báo thân phận, cảnh sát để họ đi lên tầng cao nhất, lúc này cảnh sát đang cố gắng thuyết phục.
"Cô đừng nghĩ quẩn, nếu cô xảy ra chuyện thì con của cô phải làm sao?”
Hai đứa bé cũng giống như hôm qua, ôm lấy đùi của mẹ, trên mặt hiện lên vẻ bối rối và sợ hãi.
Giọng nói của người phụ nữ kia khàn khàn, trên mặt hoàn toàn không có chút biểu cảm nào: "Chồng của tôi đã chết, để lại chúng tôi mẹ góa con côi. Bây giờ người chịu trách nhiệm đã bỏ trốn, chúng tôi còn hy vọng gì nữa?”
Cánh sát vội nói: "Cô sai rồi, chuyện này không chỉ có bên phía nhà sản xuất, công ty An Sinh cũng có liên quan. Chỉ cần công ty An Sinh còn đó, chuyện này chắc chắn sẽ có người quản.”
"Các người nói dối.” - Người phụ nữ hét lên: "Thiên hạ gian thương đều giống hệt nhau.”
Kết quả cuối cùng, Mạc Thiên không có bệnh gì, sức khỏe rất tốt.
Mạc lão gia đem chuyện hôm qua kể lại chuyện đêm qua, các bác sĩ nhìn nhau, chưa ai gặp phải vấn đề này, sau đó khuyên Mạc lão gia nên tìm đến bác sĩ tâm lý.
Sau đó, Mạc lão gia đưa mắt nhìn Kiều An Hạ một cái, rồi bỏ đi.
Chờ ông ta đi, Kiều An Hạ thở dài nói: “Thật ra Mạc lão gia rất quan tâm đến anh.”
Mạc Thiên cười lạnh: “Điều ông ấy quan tâm là sau này sẽ không có ai thừa kế sản nghiệp của ông ta.”
Mỗi nhà mỗi cảnh, Kiều An Hạ cũng không hỏi đến nữa.
Mạc Thiên đưa cô đến Cố thị An Sinh trước khi anh ấy đến công ty.
Vừa đi vào công ty, Cố Dực từ bên trong sắc mặt trắng nhợt lao ra, suýt đung trúng Kiều An Hạ.
“Cố tổng, có việc gấp sao?”
“Dự án đang thi công xảy ra tai nạn, một công nhân bị dây thừng nâng đá đứt, đè trúng người, đang ở bệnh viện cấp cứu, tôi phải đến đó ngay.” - Cố Dực hoảng hốt nói.
“Tôi đi với anh.” - Kiều An Hạ kinh hãi, đây là dự án lớn đầu tiên mà cô tham gia ở Cố thị An Sinh.
Trước phòng cấp cứu, một người phụ nữ ngồi trên ghế, tóc bù xù, không kêu gào, không khóc lóc, ngây người ngồi một góc, hai đứa trẻ bi bô tập nói ôm lấy hai bên chân.
Cố Dực gặp được giám đốc công trình, sau đó hai người đi về phía người phụ nữ kia.
“Chị đừng lo lắng, mọi việc sẽ ổn thôi.” - Kiều An Hạ an ủi cô gái ngồi đó.
Cô gái kia chỉ đưa mắt nhìn Kiều An Hạ, không đáp, ánh mắt dời đi tiếp tục nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu.
Hai đứa trẻ một lớn, một nhỏ, đứa lớn nhìn thấy vẻ mặt hiền lành của Kiều An Hạ liền hỏi: “Dì ơi, ba con sẽ tỉnh lại phải không?”
Nhìn thấy ánh mắt hồn nhiên của đứa trẻ, trong lòng Kiều An Hạ cảm thấy khó thở.
Cô đưa tay xoa đầu đứa bé, gật đầu.
Đứa bé lại có vẻ tin tưởng, lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho Kiều An Hạ: “Cho dì.”
Kiều An Hạ nhận lấy, nhưng trong lòng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn.
Không biết qua bao lâu, của phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ lắc đầu: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Trong lòng Kiều An Hạ trầm xuống, người phụ nữ vốn im lặng đột nhiên gào khóc, Kiều An Hạ nghe thấy liền chạy đến muốn an ủi.
Tuy nhiên, hai đứa bé kia liền đẩy Kiều An Hạ ra xa, đứa bé lớn vừa cho cô viên kẹo ra sức đánh vào người cô: “Lừa đảo, đồ lừa đảo, dì trả lại ba cho con.”
Kiều An Hạ không biết phải giải thích thế nào, đối với một đứa trẻ, cô không thể nói quá nhiều.
Cố Dục vội vàng chạy đến che chắn cho Kiều An Hạ, điều này vô tình khơi dậy sức chiến đấu của một đứa trẻ, ánh mắt hung hăng nhìn Kiều An Hạ, bắt lấy tay cô, cắn một cái.
Kiều An Hạ cảm thấy đau đớn, viên kẹo trên tay rơi xuống, nhưng trong chốc lát nó lại bị nghiền nát.
Mẹ của hai đứa trẻ vì quá đau đớn mà ngất đi, Cố Dực thu xếp cho họ một phòng bệnh, sau đó quay lại xin lỗi Kiều An Hạ.
“Cô không sao chứ, để tôi đưa cô đi băng bó.”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Không sao, anh đã đi kiểm tra hiện trường tình huống chưa? Chuyện gì đã xảy ra, sao đá lại rơi xuống?”
Cố Dực cười khổ: “Có lẽ là ông trời muốn chơi tôi, bên đó báo cáo sợi dây bị hỏng. Bây giờ dây thừng đã ở cục cảnh sát điều tra, có lẽ sẽ nhanh có kết quả.”
Kiều An Hạ gật đầu, an ủi Cố Dực đừng quá lo lắng.
Đang nói chuyện, điện thoại cô vang lên, là Mạc Thiên gọi đến, vừa nhấn nút nghe đã nghe thấy giọng điệu lo lắng của anh: “Em ở đâu? Tôi nhìn thấy tin tức công trường của bên em thực hiện xảy ra tai nạn.”
Tin tức thật nhanh…
Kiều An Hạ gật đầu: “Tôi ở bệnh viện.”
“Ở đó đợi tôi.” - Mạc Thiên nói xong liền cúp điện thoại,
Kiều An Hạ ngồi tựa lưng vào ghế, trong đầu tràn ngập hình ảnh ba mẹ con vừa rồi, cô buột miệng hỏi: “Nếu như chuyện không liên quan đến chúng ta, vậy người nhà của người đó phải làm sao bây giờ?”
Cố Dực sững sờ: “Cô cảm thấy có lỗi với bọn họ?”
Kiều An Hạ không đáp, trong lòng không rõ ràng, chỉ là rất khó chịu.
Cố Dực cười khổ một tiếng: “Chắc cô vẫn chưa biết, Cố thị An Sinh thật chất chỉ là một cái xác trống rỗng. Mọi người ở Hải Thành đều biết tôi là đại thiếu gia nhà họ Cố, nhưng căn bản không được gia đình chào đón. Vốn tôi mua lại An Sinh, chính là muốn chứng minh bản thân… nhưng bây giờ…”
Kiều An Hạ cau mày, cô cũng từng nghe nói chuyện của nhà họ Cố, cũng kha khá giống với chuyện của nhà cô.
Cha của Cố Dực thiên vị mẹ kế trẻ tuổi và hai đứa con sau của ông ta, và luôn để cho Cố Dực phải tự lo liệu cho bản thân.
“Xin lỗi, chuyện này chắc sẽ được giải quyết thỏa đáng.” - Kiều An Hạ đáp.
Kiều An Hạ vỗ vỗ vai Cố Dưc để bày tỏ sự quan tâm. Chỉ là sau một giây, liền nhìn thấy Mạc Thiên từ hành lang bên kia đi tới.
Ánh mắt anh dừng lại ở bả vai của Cố Dực hai giây, rồi đi tới nắm chặt lấy tay của Kiều An Hạ, liền nhìn thấy dấu răng cắn, cau mày nói: “Em làm sao?”
Kiều An Hạ vội vàng che lại: “Không sao, chỉ là không cẩn thận…”
“Đi thôi, tôi đưa em đi khử trùng.”
“Không cần…” - Nhưng lời còn chưa nói hết, Mạc Thiên đã khom lưng bế cô đi.
Cố Dực nhìn bóng lưng của hai người híp mắt lại. Một hồi lâu, hăn mới đứng lên nói lớn: “Kiều An Hạ, cô tan làm sớm đi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Mạc Thiên đưa Kiều An Hạ băng bó xong, liền lái xe đưa cô quay về Mạc gia.
Vừa thấy hai người đi vào, Phương Nhã đã hừ lạnh một tiếng: “Cả nhà đều đang đợi hai người quay về ăn cơm, các con không về kịp thì ít nhất cũng phải gọi báo một câu. Mạc Thiên binh thường chăm công ngàn việc nếu thì thì thôi đi, nhưng người bên cạnh cũng không biết điều mà nhắc nhở một chút sao?”
Mạc Thiên cau mày nói: “Nhị thẩm dường như nhớ nhầm thời gian, còn chưa đến giờ cơm phải không?”
Vốn dĩ Phương Nhac muốn làm Kiều An Hạ xấu hổ, nhưng không ngờ Mạc Thiên lại lên tiếng, đúng là tức không nói thành lời.
Mạc Côn nói: “Mạc Thiên, chuyện của phụ nữ con xen vào làm gì? Đến đây, nhị thúc có một số việc muốn nói với con.”
Sắc mặt Mạc Thiên càng thêm khó coi: "Tôi không có gì để nói với nhị thúc cả.”
Mạc Côn nghẹn một cái, nhưng trước mặt Mạc lão gia, không dám thái độ.
Mạc phu nhân lúc này mới lên tiếng: "Được rồi, Mạc Thiên mới quay về được mấy ngày, mọi người bớt tranh cãi đi. Mọi người đông đủ rồi, nào, cùng đến ăn cơm tối.”
Đám người này mới bắt đầu hướng về phòng bếp đi tới.
Mạc Thiên quay đầu, nhìn Kiều An Hạ sau lưng anh, đang mím môi cười với anh, Mạc Thiên nhướng mày: "Sao vậy?”
"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy anh thật có khí khái nam nhân.”
Đây là khen sao?
"Trước kia tôi không có sao?”
"Đương nhiên là có, bây giờ lại càng nhiều hơn.”
Mạc Thiên mỉm cười: "Tiểu hồ ly, rất thích được tôi bảo vệ em sao? Hửm?”
Lời nói của anh tràn đầy cám dỗ, ánh mắt rất đưa tình, khiến tim Kiều An Hạ đập loạn nhịp.
"Ai mà không ưa thích được bảo vệ?”
"Vậy đêm nay em nên biểu hiện cho thật tốt, hiểu không?”
Kiều An Hạ: “...”
Vô sỉ.
Ăn tối xong, Kiều An Hạ trở về phòng, lấy điện thoại xem tin tức về vụ tai nạn, chủ yếu chính là mắng mỏ thêu dệt đủ thứ là ông chủ xấu xa vì đã làm hại nhân viên của mình.
Lần này Cố thị An Sinh sợ là xong rồi.
Đang xin tin tức, Mạc Thiên đẩy cửa bước vào như thường lệ, nằm xuống bên cạnh Kiều An Hạ, nghịch ngợm mái tóc của cô.
Nhưng không ngờ cô gái nhỏ hôm nay lại bơ anh, Mạc Thiên không hài lòng lấy đi điện thoại của cô: "Em xem cái gì vậy?”
Kiều An Hạ tiến lên đoạt lại: “Tôi còn chưa xem xong.”
Mạc Thiên nhíu mày: "Lo cho An Sinh sao?”
"Sao có thể không lo được, đây là công việc yêu thích của tôi…”
"Em có thể đến Mạc thi làm việc.” - Mạc Thiên mỉm cười: “Ở bộ phận thiết kế của Mạc thị, có rất nhiều vị trí thích hợp với em.”
Kiều An Hạ lắc đầu: "Tôi bây giờ chỉ nghĩ thật sự chỉ muốn làm thật tốt hạng mục đầu tiên này.”
"Vậy tôi thì sao?” - Mạc Thiên trực tiếp nắm tay cô, đẩy cô xuống.
"Đừng loạn.” - Kiều An Hạ khúc khích cười: "Anh và công việc, đương nhiên là… công việc quan trọng rồi.”
"Kiều An Hạ.” - Mạc Thiên cắn răng, vỗ mạnh vào mông cô.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, được rồi… công việc không quan trọng bằng anh, ưm…ưm…”
Câu nói kế tiếp đã vươn lại trên môi và đầu lưỡi quấn lấy…
Sáng hôm sau, Kiều An Hạ đến công ty, Cố Dực còn chưa đến, nghe đồng nghiệp nói đã có kết quả điều tra, xác nhận sợi dây có vấn đề trước kia đưa vào công tác. Nhưng hiện tại liên lạc với nhà cung ứng vật liệu, nhưng cái bên kia đã dọn sạch người.
Trong lòng Kiều An Hạ trầm xuống, chuyên gì đến cuối cùng cũng đã đến.
Điện thoại lại vang lên, thư ký nhấc máy: "Cái gì, người nhà bị hại muốn nhảy lầu?”
"Cô Kiều, chúng ta nên làm gì đây?”
"Tôi lập tức đến bệnh viên, cô gọi cho Cố tổng đến đó ngay.” - Sự việc này đã khiến một người thiệt mạng, nếu thêm ba người nữa thì hậu quả sẽ thật thảm khốc.
Đến bệnh viện, Kiều An Hạ ở rất xa liền trong thất ba mẹ con đứng tại tầng cao nhất, phía dưới đã có rất đông bác sĩ, y ta và cả bệnh nhân.
Cảnh sát cũng đã đến, nhưng họ chỉ có thể đứng ở bên ngoài tầng cao nhất, không dám di chuyển lung tung.
Kiều An Hạ vừa tới cửa ra vào, liền gặp Cố Dực đang chạy tới, hai người nhìn nhau, đều trở nên căng thẳng.
Hai người thông báo thân phận, cảnh sát để họ đi lên tầng cao nhất, lúc này cảnh sát đang cố gắng thuyết phục.
"Cô đừng nghĩ quẩn, nếu cô xảy ra chuyện thì con của cô phải làm sao?”
Hai đứa bé cũng giống như hôm qua, ôm lấy đùi của mẹ, trên mặt hiện lên vẻ bối rối và sợ hãi.
Giọng nói của người phụ nữ kia khàn khàn, trên mặt hoàn toàn không có chút biểu cảm nào: "Chồng của tôi đã chết, để lại chúng tôi mẹ góa con côi. Bây giờ người chịu trách nhiệm đã bỏ trốn, chúng tôi còn hy vọng gì nữa?”
Cánh sát vội nói: "Cô sai rồi, chuyện này không chỉ có bên phía nhà sản xuất, công ty An Sinh cũng có liên quan. Chỉ cần công ty An Sinh còn đó, chuyện này chắc chắn sẽ có người quản.”
"Các người nói dối.” - Người phụ nữ hét lên: "Thiên hạ gian thương đều giống hệt nhau.”