Chương 25: Ăn Kem
Người phụ nữ vừa nói vừa ôm hai đứa trẻ đi về phía rìa sân thượng.
Độ cao hơn mười tầng, Kiều An Hạ nghĩ thôi đã thấy đôi chân mềm nhũn.
Cơn gió mạnh khiến toàn thân bọn trẻ lung lay, như muốn rơi xuống.
Trong lòng Kiều An Hạ run lên: “Chị ơi, chị đừng xúc động, trẻ con vô tội.”
Cô ta dường như mất hết bình tĩnh, càng lúc càng điên cuồng: “Cô thì biết cái gì, các người làm sao hiểu được nỗi khổ của tôi. Cũng bởi vì bọn chúng vô tội, tôi phải đưa chúng đi cùng. Chúng còn nhỏ như vậy, không còn cha, sống trên đời này tương lai chỉ có đen tối, không có chút hy vọng.”
“Không.” - Kiều An Hạ sốt ruột: “Tôi hiểu, tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng những đứa trẻ này đến thế giới này không dễ dàng gì, cô không thể làm như vậy.”
Sau lưng, Cố Dực khẩn trương đến cực điểm: “Đúng vậy, chuyện không đến mức đó, công ty chúng tôi cũng chưa từng nói sẽ không quan tâm đến cô.”
“Các người quan tâm thế nào? Đừng có lừa tôi, người chịu trách nhiệm đã bỏ trốn, các cậu chỉ là liên đớn, một người chết đều không ảnh hưởng đến các người, nhưng với gia đình tôi, chính là bầu trời đã sụp đổ.”
Cố Dực nhíu mày: “Sự tình xảy ra chúng tôi cũng là bên thiệt hại giống như cô, chỉ cần cô bình tĩnh, chúng ta sẽ có biện pháp.”
“Các người bị hại, cái gì là người bị hại.”
Lời Cố Dực nói ra dường như chọc giận cô ta, toàn thân như bùng nổ.
Kiều An Hạ nhân lúc cô ta không chú ý muốn kéo lấy hai đứa trẻ, bị cô ta nhìn thấy liền bắt lấy tay Kiều An Hạ: “Cô muốn làm gì?”
Sau lưng là tầng tầng cao sâu thẳm, Kiều An Hạ cảm thấy run rẩy, cố gắng trấn tĩnh lại: “Chị, đưa đứa bé cho em.”
“Tôi không cho phép.” - Cô ta hét lên và giữ lấy tay Kiều An Hạ: “Cô và bọn chúng đều là một bọn, hôm nay tôi mang cô theo cùng chết, xem như trả giá cho cái chết của chồng tôi.”
Vừa dứt lời, cô ta dùng sức, Kiều An Hạ cả người ngã xuống lầu.
Cố Dực vội vàng muốn xông về phía trước, nhưng có một bóng người chạy nhanh hơn hắn, nhanh như chớp lao đến, nắm lấy tay Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ cho rằng hôm nay mình chết chắc rồi, nhưng khi ngước mắt lên liền nhìn thấy Mạc Thiên.
“Mạc Thiên!”
“Đừng nói gì cả, nắm chặt tay tôi.” - Mạc Thiên nói.
Cô gái kia nhìn thấy Kiều An Hạ ngã xuống, trong long kinh hãi, cảnh sát lợi dụng kéo cô ta và hai đứa trẻ đi xuống.
Kiều An Hạ nhanh chóng được mọi người kéo lên, chân vừa chạm đất liền hoảng sợ nhảy vào lòng ngực của Mạc Thiên.
Cô thật sự sợ chết khiếp.
Mạc Thiên ôm cô vào lòng, vỗ vỗ nhẹ lưng an ủi, sau đó nhìn Cố Dực nói: “Tôi đưa cô ấy về.”
Cố Dực bộ dạng áy náy, vốn dĩ Kiều An Hạ là nhân viên của hắn, hắn lại không thể bảo vệ được: “Ừ, cô hãy nghĩ ngơi mấy ngày.”
Kiều An Hạ ôm lấy cổ Mạc Thiên, anh bế cô rời đi, cô nhìn thấy cô gái kia ôm hai đứa trẻ khóc đến khàn giọng.
Mạc Thiên không đưa cô về Mạc gia, một mực đưa cô về nhà của mình ở Vịnh Bạch Thủy.
Về đến nhà, Mặc Thiên một mực ôm cô đi vào bên trong, tiến thẳng đến phòng tắm.
“Anh muốn làm gì?” - Kiều An Hạ kinh ngạc hỏi.
“Đi tắm.”
“Tôi tự mình tắm được.” - Kiều An Hạ xấu hổ nói.
Mạc Thiên nhếch môi cười: “Cũng không phải lần đầu tiên tôi tắm cho em.”
Trong bồn tắm, nước ấm ấm, Mạc Thiên thả một chút tinh dầu thư giãn, cởi bỏ quần áo của cả hai, bế cô vào bên trong ngồi xuống.
Hai người không nói gì, Mạc Thiên ngồi ở dưới, Kiều An Hạ nằm lên người anh, tựa vào lòng ngực anh, cứ thế ôm ấp nhau trong làn nước ấm.
Hạ thân dựng đứng, Mạc Thiên cười khổ, tự mình kìm nén đè ép xuống, cô đã sợ chết khiếp rồi.
Mãi cho đến khi nhiệt độ nước trong bồn hạ xuống, Mạc Thiên ôm Kiều An Hạ ra ngoài, lau khô người, đặt cô lên giường.
Cánh tay trước kia bị thương còn chưa tốt, bây giờ lại thêm những vết trầy trụa. Mạc Thiên mang thuốc thoa cho cô, lúc này mới phát hiện trên cánh tay của cô có một vết thẹo nhỏ đã cũ.
Mạc Thiên vuốt ve ngay chỗ đó hỏi: “Đây là bị sao thế?”
Kiều An Hạ thật sự quá buồn ngủ, nghe anh hỏi liền thuận miệng đáp: “À, vết sẹo là chuyện ngoài ý muốn vô tình để lại.”
“Là chuyện gì?” - Mạc Thiên cau mày.
“Chỉ là một tai nạn thôi, đã xảy ra rất lâu rồi…”
Cô vừa nói, thanh âm vừa nhỏ đi, cuối cùng rơi vào giấc ngủ.
Mạc Thiên cười một cái, đúng là một cô gái ngốc.
Mạc Thiên nằm xuống bên cạnh cô, ngắm nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô, cô gái nhỏ này thật quá liều lĩnh…
Kiều An Hạ dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, vô thức nghiêng người tới, rút vào lòng ngực của anh, tìm một tư thế thích hợp nhất vòng tay qua người anh, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Hành động vô thức này khiến anh cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Kiều An Hạ ngủ cả một buổi chiều, khi tỉnh lại nhìn thấy Mạc Thiên vẫn nằm bên cạnh đọc sách.
Trong lòng Kiều An Hạ dâng lên sự an tâm, ỷ lại, sự sợ hãi lúc trưa cứ thế tiêu tan…
“Tình rồi à?” - Mạc Thiên nhìn cô hỏi.
Kiều An Hạ gật đầu.
Bên ngoài, lại vang đến tiếng gõ cửa, giọng của dì Trương vang lên: “Mạc thiếu gia, Mạc lão gia đến tìm.
Đêm hôm khuya khoắt, ông ấy đến đây làm gì?
Hai người vội vàng đứng dậy, mặc lại quần áo, cùng nhau đi xuống lầu.
Mạc lão gia ngồi ở sô pha phòng khách, còn có hai vệ sĩ theo sau.
“Ba.” - Mạc Thiên bước tới chào hỏi.
“Con nên nhớ thân phận của mình, cơ thể không được phép xem thường.” - nói lời này, ánh mắt sắc bén dừng lại trên thân Kiều An Hạ mấy giây.
Sau đó nhìn về phái Mạc Thiên nói: “Con không muốn về nhà chính Mạc phủ, ta không ép con. Nhưng mà tự mình xem xét, chỉ vì một nữ nhân mà quên đi chức trách của mình, con khiến ta thất vọng.”
Đối với lời khiển trách của Mạc lão gia, Mạc Thiên bày ra bộ dạng lạnh nhạt, không có cảm xúc. Đợi ông ta nói xong liền nhếch môi cười: “Chủ tịch nói rất đúng, tôi đây tự thổ thẹn, cho nên tôi muốn nghỉ ngơi một tháng, xin chủ tịch phê duyệt.”
Mạc lão gia tức giận: “Đừng tưởng là ta không dám phê duyệt.”
“Tôi biết là ngài chủ tịch đây dám, vừa văn Mạc Minh đã tiến vào công ty, Nhị thúc cũng muốn lập đại công trước mặt ngài chủ tịch, ngài nên thành toàn cho bọn họ.”
“Mạc Thiên.” - Ở bên cạnh, Kiều An Hạ đang mất bình tĩnh, nếu thật sự vì cô mà xích mích, cô cảm thấy thật có lỗi.
“Lão gia, đều là lỗi của tôi, ngài đừng trách anh ấy.”
“Hai cha con tôi nói chuyện, cô có tư cách xen vào? Con muốn nghỉ ngơi, ta liền cho con nghỉ ngơi.” - Nói xong, ông ta quay về phía phụ tá nói: “Cậu có nghe thấy không? Tổng giám đốc nghỉ phép một tháng, ngày mai cậu thông báo đưa xuống. Đem tất cả công việc kinh doanh, tạm thời giao cho Mạc Côn.”
Trợ ký khổ sở nhìn Mạc Thiên, sau đó nhìn gương mặt tái xanh của lão gia, cuối cùng gật đầu một cái: “Vâng, tôi sẽ làm ngay.”
Sau khi Mạc lão gia mang đám người của mình tức giận rời đi.
Kiều An Hạ nắm tay Mạc Thiên: “Thật xin lỗi, đều là tại tôi…”
Mạc Thiên lắc đầu: “Em không thấy như vậy rất tốt sao, có thể nghỉ ngơi một tháng, đó là điều tôi mong muốn.”
“Ừm… vậy thì tranh thủ nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Vậy em sẽ cùng tôi chứ?” - Mạc Thiên cười nói.
“Tôi phải đi làm, anh bây giờ không có lương, tôi phải kiếm tiền nuôi gia đình nhỏ của chúng ta phải không?”
Kiếm tiền nuôi gia đình?
Nhìn Kiều An Hạ có vẻ nghiêm túc, Mạc Thiên không khỏi cong môi cười ra tiếng: “Vậy tôi nên hầu hạ người nuôi gia đình thật tốt, phải không?”
“Cứu mạng…” - Kiều An Hạ muốn bỏ chạy.
Chưa chạy được bao xa, liền bị Mạc Thiên kéo lại, đè xuống ghế sô pha, chiếm lấy đôi môi mềm mại.
“Mạc thiếu, Kiều tiểu thư, cơm tối…” - Dì Trương từ bếp đi vào, nhìn thấy cảnh này liền muốn chui xuống đất: “À, một lát nữa ăn cũng không muộn.”
Kiều An Hạ xấu hổ đẩy Mạc Thiên ra, sao có thể quên mất trong nhà vẫn còn người khác.
Ăn cơm xong, dì Trương cũng đã ra về, Mạc Thiên đi về phía Kiêu An Hạ cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó dùng tay vuốt ve mái tóc dài của cô: “Chúng ta vận động một chút sau bữa ăn đi.”
Kiều An Hạ biết không thể tránh né được, cô ôm lấy cổ anh nhẹ nhàng nói: “Mạc Thiên, về phòng đi, chúng ta về phòng làm.”
“A…tiểu hồ ly, em đang nghĩ cái gì vậy, tôi nói muốn vận động chính là ra ngoài tản bộ để tiêu cơm. Chẳng lẽ em lại muốn vận động theo kiểu kia sao?” - Mạc Thiên véo cằm Kiều An Hạ trêu chọc.
Kiều An Hạ đỏ bừng hai bên tai, nhất thời không biết chạy đi bằng cách nào.
Mạc Thiên cúi người bế Kiều An Hạ lên, vừa đi vừa nói: “Em đã chủ động như vậy, sao tôi dám không phục tùng.”
Quần áo vừa mặc vào đã bị ném đầy sàn, Mạc Thiên đặt Kiều An Hạ nằm lên giường, đôi môi thăm dò khắp cơ thể cô từ trên đầu đến tận ngón chân, vừa cắn vừa mút đến toàn thân ngứa ngáy.
Điều Mạc Thiên luôn tán thưởng và thu hút nhất trên người Kiều An Hạ chính là bộ ngực to tròn, mặc dù vóc dáng cô khá gầy, lần này cũng muốn chơi đùa không biết tán, một tay xoa nắn, miệng cắn mút đỉnh hồng đến ướt đẫm.
“A…ưm… Mạc Thiên…đừng cắn… đừng hút nữa…”
Kiều An Hạ trước kia e thẹn, lúc này đã có chút chủ động trước anh, cô giống như một nụ hoa chưa nở, đã bị anh dạy dỗ và tưới lên bằng tinh túy của mình, khiến đóa hoa đã nở ra, dáng vẻ dưới thân rên rỉ chính là tuyệt sắc diễm lệ.
Mạc Thiên ngắm nhìn cơ thể diễm lệ dưới thân, trên cơ thể đầy dấu hôn của cô, bờ ngực dính đầy nước và dấu cắn mút, anh cúi đầu, thở vào tai cô nỉ non: “Bảo bối, có muốn ăn kem không?”
“Kem?” - Kiều An Hạ khó hiểu nhìn Mạc Thiên, vào lúc này lại rủ cô ăn kem: “Kem ở đâu?”
“Kem nóng, càng ăn càng lớn, không tin em sờ thử xem.” - Mạc Thiên vừa nói vừa nắm lấy bàn tay của cô kéo xuống phía dưới, ấn vào gậy th.ịt cứng như sắt hung hăng trương lên.
Kiều An Hạ cảm thấy lòng bàn tay nóng hổi, cô tất nhiên biết thứ trong tay là gì, nó là thứ khiến cô rên rỉ không nên lời thời gian gần đây.
Cô muốn rụt tay lại, nhưng tiếng thở dốc rên lên của Mạc Thiên khi bị cô chạm vào khiến Kiều An Hạ không muốn buông.
Hai mắt Mạc Thiên híp lại, hơi thở nặng nề, trong cuốn họng vang lên tiếng rên trầm thấp, thanh âm này không giống khi cô đạt khoái cảm, nó như một con thú hoang gầm gừ.
Kiều An Hạ lại muốn nghe rõ hơn.
“Tiểu hồ ly, có thích que kem này không, đừng gấp… làm giống như em ăn kem, liếm m.út từng chút một.”
“Ừm…” - Kiều An Hạ lại gật đầu đáp ứng.
Mạc Thiên phấn khích, đổi lại tư thế lập tức xoay người, anh ngồi tựa vào thành giường, mở rộng hai chân, Kiều An Hạ nằm sấp dưới chân anh.
Đây là lần đầu tiên Kiều An Hạ đối diện với gậy sắt của anh, cô có chút hoảng hốt, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của anh, cô chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn gậy lớn trước mắt, đầu lưỡi đưa ra, cẩn thận liếm một cái.
“A….tiểu hồ ly.”
Mạc Thiên không ngờ chiếc lưỡi của cô chỉ mới chạm vào đã khiến anh cực kỳ kích thích.
Kiều An Hạ lưu manh, thấy Mạc Thiên như không khống chế liền bạo gan mang gậy lớn xem như que kem, từ từ l.iếm láp, nhẹ nhàng mút lấy, đầu lưỡi quấn lấy đầu rùa, lưu lại vũng nước ướt át.
“A… bảo bối, liếm cả phía dưới.” - Giọng Mạc Thiên khàn khàn.
Kiều An Hạ nghiêng đầu, cô cúi thấp người, mút lấy phần thân tím tái nổi lên gân xanh, cho đến khi đến gốc, chạm vào rừng rậm, rồi lại tiến lên mút xuống.
Mạc Thiên cắn răng, đôi môi, chiếc lưỡi kia như một con rắn nhỏ, quấn lấy gậy sắt nóng bỏng, sướng đến mức muốn phun ra.
“Tiểu Kiều, ăn cả cây đi…”
Mạc Thiên ưỡn mông, nhấn phần đầu rùa tiếng sâu vào miệng cô, bàn tay cố định dưới gáy cô, không cho cô đường lui…
“Ư…ư…” - Bị nhét đột ngột, Kiều An Hạ như bị ngạt ở cuống họng, muốn vùng ra…
“Đừng sợ… há miệng ra, ăn hết vào cho tôi.” - Gậy sắt nhét ngày càng sâu, chạm vào cuống họng.
Kích thích đến mức mất đi khống chế, khoan miệng nóng hổi và ẩm ướt thật giống miệng nhỏ bên dưới, tất cả đều muốn mút lấy mạng anh.
Tay Mạc Thiên nắm lấy tóc cô, ưỡn hông, bắt đầu kéo ra, c.ắm vào, gậy sắt mạnh mẽ ma sát đôi môi đỏ hồng, đâm đến tận cuống họng rồi miễn cưỡng rút ra.
“Ư…ư…” - Kiều An Hạ chịu trận, chỉ biết nuông theo từng nhịp va chạm của anh.
“A…tiểu hồ ly, miệng của em chơi thật sướng…nào… dùng đầu lưỡi của em liếm kem đi…”
So với sụ hung hăng khi đâm vào miệng dưới, Mạc Thiên động ở miệng trên mấy phần nhẹ nhàng hơn.
Kiẻu An Hạ lúc đầu có chút bài xích khó chịu, từ từ lại thích ứng, nước miếng kéo ra rồi lại đập vào, đầu lưỡi của cô tìm kiếm đầu rùa khiến Mạc Thiên càng thêm phấn khích.
Toàn thân cô bị đâm đến mẫn cảm, hang động phun ra không biết bao nhiêu mật ngọt, hai đùi cô xấu hổ kẹp lại che giấu.
Mạc Thiên tất nhiên nhìn ra điểm mẫn cảm trên người cô, nhếch môi cười, đưa bàn chân đến vùng tam giác, dùng ngón cái to dài ma sát bên ngoài của động, cảm giác ướt át khoái cảm, ấn mạnh vào bên trong.
Ngón chân khô khốc, to lớn, tuy không vào thật sâu, nhưng đủ khiến cô tê dại, khoái cảm truyền khắp cơ thể.
Miệng trên lúc này đã bị anh c.ăm hơn ⅔ gậy sắt, ngày một càng nhanh hơn, Kiều An Hạ cảm thấy khó thở, gương mặt đỏ ửng.
Bên dưới ngón cái vẫn c.ắm vào bên trong cô, hang động kẹp lấy không buông.
Ngay khi Kiều An Hạ cảm giác thật sự bị Mạc Thiên làm cho ngạt chết, bên dưới bỗng nhiên đạt tới cao trào, mật ngọt làm ướt cả bàn chân anh.
Bên trên, gậy sắt bất ngờ phồng lớn, c.ăm thẳng bên trong cuống họng nhỏ nhắn rung lên một cái rồi phun ra tinh d.ịch nóng hổi.
Rất nóng…
Rất tanh…
Sau khi bắn xong giọt cuối cùng, cuối cùng gậy sắt cũng rut ra khỏi bờ môi của cô.
Mạc Thiên sướng đến mức thở dốc, anh nằm xuống hưởng thụ dự vị cao trào.
Ánh mắt Mạc Thiên nhìn về phía Kiều An Hạ cũng vừa đạt cực đỉnh từ ngón chân anh, đôi môi há ra, từng dòng nước trắng đục hòa với nước miếng vẫn còn trong miệng cô.
Mạc Thiên bật cười, đưa tay lại gần miệng cô nỉ non: “Em nhổ ra đi.”
Kiều An Hạ muốn mắng anh vô sỉ, nhưng vô tình lại nuốt hết vào bên trong mới có thể mắng được.
Mạc Thiên bật cười, thầm mắng đồ ngốc này…
“Đến lượt tôi ăn của em. Em có thể phun ra để trả thù tôi, tôi sẽ nuốt hết…’
Mạc Thiên lật người Kiều An Hạ lại, cúi đầu vào hang động vừa đạt cao trào mút lấy…
Dường như… đêm đó tất cả chỉ là mới vừa bắt đầu…