Chương 156
Thật ra chính bà cụ cũng không thể bước vào phòng của Tư Diệc Nhiên, sao dám nói ra để muối mặt thêm…..
Ba Tuyết Nhi cười nói: “Vậy chúng tôi không làm phiền nữa, lần này tới chỉ vì lo lắng nên muốn thăm tiểu thiếu gia thôi. Cậu bé không sao thì chúng tôi yên tâm rồi.”
Tư lão phu nhân cảm khái, bây giờ những người thật lòng muốn thăm cháu trai bà không nhiều, phần lớn chỉ đến để cầu xin nhà họ Tư giúp việc này nọ thôi.
Nhà họ Lam rất tốt!
“À đúng rồi, ngày mai cắt băng khánh thành Đường Minh Thịnh Thế, A Dạ cũng được mời tới làm khách cắt băng. Nhưng nó đã từ chối vì chuyện của Diệc Nhiên.”
Tư lão phu nhân đứng dậy, lấy thư mời đưa cho ba của Tuyết Nhi.
“Vậy nhà cô cậu thay mặt nhà họ Tư tham gia nhé!”
Dù sao Tư Dạ cũng không đi được, thiệp mời để đấy thật sự lãng phí, chi bằng cho người ta làm ân huệ!
Tư Dạ cũng sẽ không hỏi đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Ba Tuyết Nhi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ!
Lễ cắt băng khánh thành của Đường Minh Thịnh Thế rất có thanh thế, vì đây là tín hiệu nhà họ Tô gia nhập làng giải trí, rất nhiều bạn bè trong giới chính trị và kinh doanh được mời đến buổi lễ.
Những người nhận được thư mời đều là người có địa vị cao, hoặc có quan hệ tốt với nhà họ Tô.
Nhận được thư mời như vậy, còn là thay mặt nhà họ Tư đi, hỏi sao nhà họ Lam không vui cho được?
Nhà họ Lam cảm ơn rồi dời đi.
Lòng hư vinh của Tư lão phu nhân cũng được thỏa mãn.
Đôi bên đều hài lòng với lần gặp mặt này!
Trong phòng Tư Diệc Nhiên.
Cậu bé vừa ăn hết một bát mì.
Điều này khiến Ôn Như Vân vô cùng ngạc nhiên, bình thường Tư Diệc Nhiên ăn uống rất hạn chế, một bát cơm, một quả trứng, một miếng bít tết, một đĩa rau nhỏ là những gì cậu bé ăn trong một bữa, ngoài ba bữa một ngày thì không ăn thêm bất cứ thứ gì.
Vừa rồi Tư Diệc Nhiên ăn cơm thịt, rau, một bát cháo kê, một bát mì, hệt như bị bỏ đói quá lâu….
“Còn muốn ăn nữa không con?” Ôn Như Vân hỏi.
Lúc này Tư Diệc Nhiên mới lắc đầu.
Tư Dạ nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe nhé!”
Thấy Tư Diệc Nhiên muốn ngủ, Ôn Như Vân chỉ đành theo chồng ra khỏi phòng. Sau đó không yên tâm mà gọi điện cho Túc Bảo.
Điện thoại reo hai tiếng đã có người nhận máy, giọng nói non nớt của Túc Bảo truyền tới: “Alo, xin chào! Ai đấy ạ?”
Sự căng thẳng trên gương mặt Ôn Như Vân không khỏi vơi đi, cô nói: “Túc Bảo, dì là di Ôn.”
Túc Bảo ô một tiếng: “Dì Ôn có chuyện gì à? Anh trai nhỏ lại ốm sao”
Ôn Như Vân vội nói: “Không đâu, nhưng từ khi về Diệc Nhiên ăn rất nhiều thứ, dì lo không biết vậy có xem là bình thường không….”
Cô vừa gọi điện vừa đi xuống lầu.
Ba Tuyết Nhi cười nói: “Vậy chúng tôi không làm phiền nữa, lần này tới chỉ vì lo lắng nên muốn thăm tiểu thiếu gia thôi. Cậu bé không sao thì chúng tôi yên tâm rồi.”
Tư lão phu nhân cảm khái, bây giờ những người thật lòng muốn thăm cháu trai bà không nhiều, phần lớn chỉ đến để cầu xin nhà họ Tư giúp việc này nọ thôi.
Nhà họ Lam rất tốt!
“À đúng rồi, ngày mai cắt băng khánh thành Đường Minh Thịnh Thế, A Dạ cũng được mời tới làm khách cắt băng. Nhưng nó đã từ chối vì chuyện của Diệc Nhiên.”
Tư lão phu nhân đứng dậy, lấy thư mời đưa cho ba của Tuyết Nhi.
“Vậy nhà cô cậu thay mặt nhà họ Tư tham gia nhé!”
Dù sao Tư Dạ cũng không đi được, thiệp mời để đấy thật sự lãng phí, chi bằng cho người ta làm ân huệ!
Tư Dạ cũng sẽ không hỏi đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Ba Tuyết Nhi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ!
Lễ cắt băng khánh thành của Đường Minh Thịnh Thế rất có thanh thế, vì đây là tín hiệu nhà họ Tô gia nhập làng giải trí, rất nhiều bạn bè trong giới chính trị và kinh doanh được mời đến buổi lễ.
Những người nhận được thư mời đều là người có địa vị cao, hoặc có quan hệ tốt với nhà họ Tô.
Nhận được thư mời như vậy, còn là thay mặt nhà họ Tư đi, hỏi sao nhà họ Lam không vui cho được?
Nhà họ Lam cảm ơn rồi dời đi.
Lòng hư vinh của Tư lão phu nhân cũng được thỏa mãn.
Đôi bên đều hài lòng với lần gặp mặt này!
Trong phòng Tư Diệc Nhiên.
Cậu bé vừa ăn hết một bát mì.
Điều này khiến Ôn Như Vân vô cùng ngạc nhiên, bình thường Tư Diệc Nhiên ăn uống rất hạn chế, một bát cơm, một quả trứng, một miếng bít tết, một đĩa rau nhỏ là những gì cậu bé ăn trong một bữa, ngoài ba bữa một ngày thì không ăn thêm bất cứ thứ gì.
Vừa rồi Tư Diệc Nhiên ăn cơm thịt, rau, một bát cháo kê, một bát mì, hệt như bị bỏ đói quá lâu….
“Còn muốn ăn nữa không con?” Ôn Như Vân hỏi.
Lúc này Tư Diệc Nhiên mới lắc đầu.
Tư Dạ nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe nhé!”
Thấy Tư Diệc Nhiên muốn ngủ, Ôn Như Vân chỉ đành theo chồng ra khỏi phòng. Sau đó không yên tâm mà gọi điện cho Túc Bảo.
Điện thoại reo hai tiếng đã có người nhận máy, giọng nói non nớt của Túc Bảo truyền tới: “Alo, xin chào! Ai đấy ạ?”
Sự căng thẳng trên gương mặt Ôn Như Vân không khỏi vơi đi, cô nói: “Túc Bảo, dì là di Ôn.”
Túc Bảo ô một tiếng: “Dì Ôn có chuyện gì à? Anh trai nhỏ lại ốm sao”
Ôn Như Vân vội nói: “Không đâu, nhưng từ khi về Diệc Nhiên ăn rất nhiều thứ, dì lo không biết vậy có xem là bình thường không….”
Cô vừa gọi điện vừa đi xuống lầu.