Chương 157
Nghe thấy lời này, Tư lão phu nhân hừ lạnh một tiếng.
Một đứa nhỏ bốn tuổi giả danh lừa bịp mà cũng tin ư? Không ngờ còn gọi điện hỏi con nhóc kia tình hình của Diệc Nhiên có bình thường không, bà cụ thấy Ôn Như Vân mới là kẻ không bình thường đấy!
Túc Bảo đáp: “Không sao nha dì, hồn phách của anh trai nhỏ đi lượn một vòng ở bên ngoài nên mệt quá mới ăn nhiều vậy đó!”
Ôn Như Vân sửng sốt, không khỏi phì cười.
“Cảm ơn Túc Bảo, ban nãy chưa nói được lời cảm ơn với con!”
Nói tới đây, Ôn Như Vân không khỏi liếc nhìn Tư lão phu nhân một cái.
Túc Bảo nói không có gì, giọng mềm mại và non nớt, Ôn Như Vân chỉ thấy trái tim cô như tan chảy.
Nếu cô cũng có một đứa con gái như này thì tốt biết bao!
“Tạm biệt Túc Bảo!”
Đợi Ôn Như Vân cúp điện thoại, Tư Dạ mới nói: “Mai cắt băng khánh thành Đường Minh Thịnh Thế, em chuẩn bị chút đi, hai chúng ta cùng đi!”
Không ngờ Ôn Như Vân lại hừ một tiếng, nói: “Bà đây không đi.”
Cẩu nam nhân, 3 năm không về nhà, vừa về đã khiến nhà ‘sập’—- dính scandal với người phụ nữ khác.
Còn bảo cô chuẩn bị như lẽ đương nhiên ấy nhỉ? . ?ì? đọc thê? tại ﹢ ?RuM?R ??E?﹒?n ﹢
Chuẩn bị cái cọng lông ý.
Máu nóng xông lên não Ôn Như Vân.
Tư Dạ chau mày, không rõ rốt cuộc mình đã làm gì chọc giận vợ?
Mọi lần anh chỉ có cô là bạn nữ duy nhất cùng tham dự tiệc, cho nên mới kêu cô chuẩn bị mà…..
Tư lão phu nhân ở ngay bên cạnh, ánh mắt phảng phất nỗi hoang mang.
Không ngờ Tư Dạ lại muốn tham gia lễ cắt băng khánh thành? Thiệp mời đã tặng cho nhà họ Lam rồi, không tiện đòi lại nha!
Tư lão phu nhân cuống quýt chống gậy rời đi, không dám đối mặt với Tư Dạ, hệt như chuột trốn mèo vậy…
**
Ngày hôm sau.
Tiểu Ngũ nằm bò trước cửa sổ, hót líu lo: “Tay trái chỉ trăng, tay phải nắm tơ hồng, ố ô, Chàng và ta, aa a….”
Giọng hót không lên được nốt cao, nghe như bị vỡ.
Túc Bảo choàng tỉnh, chớp đôi mắt ngỡ ngàng, trông vô cùng đáng yêu.
“Ai đang ị thế nhỉ?”
Bị táo bón hay sao mà kêu thảm thiết ghê.
Kết quả vừa ngoảnh đầu đã trông thấy Tiểu Ngũ đang hót ở ban công phòng ngủ.
Túc Bảo lẩm bẩm: “Hóa ra là Tiểu Ngũ à.”
Tiểu Ngũ lập tức đáp: “Tui không có ị đâu nha!”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Cái gọi là ông nói gà bà nói vịt chính là như này đây.
Một đứa nhỏ bốn tuổi giả danh lừa bịp mà cũng tin ư? Không ngờ còn gọi điện hỏi con nhóc kia tình hình của Diệc Nhiên có bình thường không, bà cụ thấy Ôn Như Vân mới là kẻ không bình thường đấy!
Túc Bảo đáp: “Không sao nha dì, hồn phách của anh trai nhỏ đi lượn một vòng ở bên ngoài nên mệt quá mới ăn nhiều vậy đó!”
Ôn Như Vân sửng sốt, không khỏi phì cười.
“Cảm ơn Túc Bảo, ban nãy chưa nói được lời cảm ơn với con!”
Nói tới đây, Ôn Như Vân không khỏi liếc nhìn Tư lão phu nhân một cái.
Túc Bảo nói không có gì, giọng mềm mại và non nớt, Ôn Như Vân chỉ thấy trái tim cô như tan chảy.
Nếu cô cũng có một đứa con gái như này thì tốt biết bao!
“Tạm biệt Túc Bảo!”
Đợi Ôn Như Vân cúp điện thoại, Tư Dạ mới nói: “Mai cắt băng khánh thành Đường Minh Thịnh Thế, em chuẩn bị chút đi, hai chúng ta cùng đi!”
Không ngờ Ôn Như Vân lại hừ một tiếng, nói: “Bà đây không đi.”
Cẩu nam nhân, 3 năm không về nhà, vừa về đã khiến nhà ‘sập’—- dính scandal với người phụ nữ khác.
Còn bảo cô chuẩn bị như lẽ đương nhiên ấy nhỉ? . ?ì? đọc thê? tại ﹢ ?RuM?R ??E?﹒?n ﹢
Chuẩn bị cái cọng lông ý.
Máu nóng xông lên não Ôn Như Vân.
Tư Dạ chau mày, không rõ rốt cuộc mình đã làm gì chọc giận vợ?
Mọi lần anh chỉ có cô là bạn nữ duy nhất cùng tham dự tiệc, cho nên mới kêu cô chuẩn bị mà…..
Tư lão phu nhân ở ngay bên cạnh, ánh mắt phảng phất nỗi hoang mang.
Không ngờ Tư Dạ lại muốn tham gia lễ cắt băng khánh thành? Thiệp mời đã tặng cho nhà họ Lam rồi, không tiện đòi lại nha!
Tư lão phu nhân cuống quýt chống gậy rời đi, không dám đối mặt với Tư Dạ, hệt như chuột trốn mèo vậy…
**
Ngày hôm sau.
Tiểu Ngũ nằm bò trước cửa sổ, hót líu lo: “Tay trái chỉ trăng, tay phải nắm tơ hồng, ố ô, Chàng và ta, aa a….”
Giọng hót không lên được nốt cao, nghe như bị vỡ.
Túc Bảo choàng tỉnh, chớp đôi mắt ngỡ ngàng, trông vô cùng đáng yêu.
“Ai đang ị thế nhỉ?”
Bị táo bón hay sao mà kêu thảm thiết ghê.
Kết quả vừa ngoảnh đầu đã trông thấy Tiểu Ngũ đang hót ở ban công phòng ngủ.
Túc Bảo lẩm bẩm: “Hóa ra là Tiểu Ngũ à.”
Tiểu Ngũ lập tức đáp: “Tui không có ị đâu nha!”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Cái gọi là ông nói gà bà nói vịt chính là như này đây.