Chương 181
Tô Lạc sửng sốt: “Yêu quái gì cơ?”
Túc Bảo: “Yêu quái phiền phức ạ.”
Tô Lạc: “…”
Anh ta khẽ bật cười, cười thỏa thê đến mức vai cũng hơi run run.
“Ôi… Nói gì thế không biết.”
Đã có số đào hoa rồi mà còn rơi vào tay ai ư?
Nói phân chim trên trời rơi xối xả xuống đầu anh ta, đập đầu anh ta nở hoa thì còn tin được. Số đào hoa ư? Không thể nào!
Tô Lạc giơ tay vuốt ve mái tóc rối bời của Túc Bảo, không để lời nói của bé trong lòng: “Đúng là rắc rối thật nhỉ?”
Túc Bảo gật đầu: “Dạ! Rắc rối to lắm ạ, cậu tư sắp lên đường rồi.”
Tô Lạc: “…”
Xùy, đúng là càng nói càng đi xa vấn đề.
Tô Lạc vén mái tóc của Túc Bảo bằng bàn tay thon dài của mình, thuần thục tết tóc đuôi sam cho bé.
Dù gì anh ta cũng là ảnh đế, phải tự làm tóc thường xuyên, tết tóc đuôi sam cho Túc Bảo là chuyện dễ như ăn cháo.
Không lâu sau, mái tóc bù xù của Túc Bảo biến thành hai bím tóc xương cá đáng yêu, mặc dù không được gọn gàng như khi chải bằng lược nhưng như vậy lại trông tự nhiên hơn hẳn.
“Xinh quá!” Tô Lạc khen ngợi.
Túc Bảo cười khúc khích: “Cảm ơn cậu tư ạ.”
Tư Diệc Nhiên “lỡ” liếc về phía Túc Bảo, thấy đôi mắt bé cong tít thành trăng lưỡi liềm, cười toe toét để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, trông cực kỳ đáng yêu.
Tư Diệc Nhiên nhìn sang chỗ khác, chuyển qua nhìn chòng chọc vào mũi chân của mình.
Tô Lạc đang định nói gì thì bỗng có tiếng “tách tách” vang lên.
“Thầy Tô, đây là cháu ngoại của thầy đúng không? Đáng yêu quá!”
“Cô Túc Bảo ơi, cười lên nào!”
Tô Lạc đặt tay lên vai Túc Bảo, bình thản cười với camera.
Thật ra chụp ảnh là chuyện anh ta ghét nhất trên đời.
Nhưng nếu được chụp với cục bột nhỏ thì anh ta đành miễn cưỡng vậy.
Trong lúc suy nghĩ, Tô Lạc chợt nhìn thấy một bóng dáng màu xám tới lối vào vườn hoa..
Túc Bảo: “Yêu quái phiền phức ạ.”
Tô Lạc: “…”
Anh ta khẽ bật cười, cười thỏa thê đến mức vai cũng hơi run run.
“Ôi… Nói gì thế không biết.”
Đã có số đào hoa rồi mà còn rơi vào tay ai ư?
Nói phân chim trên trời rơi xối xả xuống đầu anh ta, đập đầu anh ta nở hoa thì còn tin được. Số đào hoa ư? Không thể nào!
Tô Lạc giơ tay vuốt ve mái tóc rối bời của Túc Bảo, không để lời nói của bé trong lòng: “Đúng là rắc rối thật nhỉ?”
Túc Bảo gật đầu: “Dạ! Rắc rối to lắm ạ, cậu tư sắp lên đường rồi.”
Tô Lạc: “…”
Xùy, đúng là càng nói càng đi xa vấn đề.
Tô Lạc vén mái tóc của Túc Bảo bằng bàn tay thon dài của mình, thuần thục tết tóc đuôi sam cho bé.
Dù gì anh ta cũng là ảnh đế, phải tự làm tóc thường xuyên, tết tóc đuôi sam cho Túc Bảo là chuyện dễ như ăn cháo.
Không lâu sau, mái tóc bù xù của Túc Bảo biến thành hai bím tóc xương cá đáng yêu, mặc dù không được gọn gàng như khi chải bằng lược nhưng như vậy lại trông tự nhiên hơn hẳn.
“Xinh quá!” Tô Lạc khen ngợi.
Túc Bảo cười khúc khích: “Cảm ơn cậu tư ạ.”
Tư Diệc Nhiên “lỡ” liếc về phía Túc Bảo, thấy đôi mắt bé cong tít thành trăng lưỡi liềm, cười toe toét để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, trông cực kỳ đáng yêu.
Tư Diệc Nhiên nhìn sang chỗ khác, chuyển qua nhìn chòng chọc vào mũi chân của mình.
Tô Lạc đang định nói gì thì bỗng có tiếng “tách tách” vang lên.
“Thầy Tô, đây là cháu ngoại của thầy đúng không? Đáng yêu quá!”
“Cô Túc Bảo ơi, cười lên nào!”
Tô Lạc đặt tay lên vai Túc Bảo, bình thản cười với camera.
Thật ra chụp ảnh là chuyện anh ta ghét nhất trên đời.
Nhưng nếu được chụp với cục bột nhỏ thì anh ta đành miễn cưỡng vậy.
Trong lúc suy nghĩ, Tô Lạc chợt nhìn thấy một bóng dáng màu xám tới lối vào vườn hoa..