Chương 182
Chu Vũ chạm mắt với Tô Lạc, hai mắt lập tức sáng lên.
“Thầy Tô!”
Không biết tại sao Tô Lạc lại bỗng nhiên nhớ tới mấy lời Túc Bảo vừa nói, trong lòng không khỏi trầm xuống!
Nếu đào hoa của anh ta là Chu Vũ, tối nay ông đây sẽ chém người suốt đêm!
Tô Lạc không nói một lời, nhìn Chu Vũ đang đi tới với gương mặt không có biểu cảm gì.
Chu Vũ mặc một bộ váy dạ hội màu xám bạc, có màu giống hệt với cái áo bành tô anh ta đang mặc.
Chu Vũ đứng cạnh Tô Lạc, cộng thêm cả Túc Bảo, trông giống như một gia đình ba người.
Phóng viên đánh hơi được rất nhanh, lập tức chụp ảnh “tanh tách”.
Nếu mấy tấm ảnh này bị tung ra, một tuần tiếp theo sẽ có rất nhiều chủ đề để bàn tán!
Chu Vũ ngẩng đầu, trên lông mi còn vương nước mắt, vẻ mặt chân thành.
“Thầy Tô, có phải ban nãy tôi đã nói sai điều gì hay không? Nếu có, vậy người ta xin lỗi thầy Tô…”
Khóe môi Tô Lạc hiện lên ý cười, nhưng trong mắt lại không có chút vui sướng nào.
“Hừ… Không ai nói cô rất phiền à?” Anh ta hơi cụp mắt, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc.
Sắc mặt của Chu Vũ lập tức cứng đờ!
“Tôi…” Cô ta cắn môi: “Là bởi vì giọng của tôi sao? Thầy Tô, đây thật sự là giọng thật của tôi, nếu thầy không thích, hôm nay tôi sẽ bắt đầu luyện thanh…”
Tô Lạc không tỏ ý kiến cười nhạo một tiếng.
Túc Bảo chớp mắt, nhìn đây rồi lại nhìn đó, như thể đang suy tư điều gì đó.
Bé ghé vào vai Tô Lạc, lặng lẽ hỏi Tư Diệc Nhiên đang đứng bên cạnh: “Anh trai nhỏ, có phải như này được gọi là dai như đỉa đói đúng không?”
Tư Diệc Nhiên: “Ừm.”
Túc Bảo gật đầu, lại học được một điều mới nữa rồi.
“Dì à, dì đúng là dai như đỉa đói vậy á.” Bé ứng dụng luôn cái vừa học được.
Chu Vũ cắn môi, khóc rưng rức: “Túc Bảo, không được nói chị như vậy…”
Thật ra Chu Vũ cũng biết mình bị ghét bỏ, nhưng lý do cô ta dai như đỉa đói đứng ở chỗ này là bởi vì muốn lăng xê bản thân.
Hiện tại phóng viên vẫn còn đang chụp ảnh tanh tách, cô ta cố gắng kiên trì thêm một chút là được…
Đợi mấy tấm ảnh kia được tung ra, có chủ đề chung với Tô đại ảnh đế, chắc chắn cô ta sẽ nhanh chóng nổi như cồn!
Chỉ cần có chủ đề có lưu lượng, cô ta sao cũng được, càng đừng nói tới đối tượng có tai tiếng với mình chính là Tô Lạc!
Cô ta sẵn lòng!
Lại còn ké thêm cả một cô thiên kim nhỏ của nhà họ Tô nữa, cô ta không bay lên mới là lạ!
Nhưng mà giây tiếp theo, lại nghe Tô Lạc lãnh đạm nói: “Nếu những tấm ảnh mà mấy người chụp được ngày hôm nay bị lộ ra ngoài…”
Tô Lạc thản nhiên nhìn một vòng, ngoài cười nhưng trong không cười, giơ tay đẩy gọng kính mạ vàng.
“Thầy Tô!”
Không biết tại sao Tô Lạc lại bỗng nhiên nhớ tới mấy lời Túc Bảo vừa nói, trong lòng không khỏi trầm xuống!
Nếu đào hoa của anh ta là Chu Vũ, tối nay ông đây sẽ chém người suốt đêm!
Tô Lạc không nói một lời, nhìn Chu Vũ đang đi tới với gương mặt không có biểu cảm gì.
Chu Vũ mặc một bộ váy dạ hội màu xám bạc, có màu giống hệt với cái áo bành tô anh ta đang mặc.
Chu Vũ đứng cạnh Tô Lạc, cộng thêm cả Túc Bảo, trông giống như một gia đình ba người.
Phóng viên đánh hơi được rất nhanh, lập tức chụp ảnh “tanh tách”.
Nếu mấy tấm ảnh này bị tung ra, một tuần tiếp theo sẽ có rất nhiều chủ đề để bàn tán!
Chu Vũ ngẩng đầu, trên lông mi còn vương nước mắt, vẻ mặt chân thành.
“Thầy Tô, có phải ban nãy tôi đã nói sai điều gì hay không? Nếu có, vậy người ta xin lỗi thầy Tô…”
Khóe môi Tô Lạc hiện lên ý cười, nhưng trong mắt lại không có chút vui sướng nào.
“Hừ… Không ai nói cô rất phiền à?” Anh ta hơi cụp mắt, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc.
Sắc mặt của Chu Vũ lập tức cứng đờ!
“Tôi…” Cô ta cắn môi: “Là bởi vì giọng của tôi sao? Thầy Tô, đây thật sự là giọng thật của tôi, nếu thầy không thích, hôm nay tôi sẽ bắt đầu luyện thanh…”
Tô Lạc không tỏ ý kiến cười nhạo một tiếng.
Túc Bảo chớp mắt, nhìn đây rồi lại nhìn đó, như thể đang suy tư điều gì đó.
Bé ghé vào vai Tô Lạc, lặng lẽ hỏi Tư Diệc Nhiên đang đứng bên cạnh: “Anh trai nhỏ, có phải như này được gọi là dai như đỉa đói đúng không?”
Tư Diệc Nhiên: “Ừm.”
Túc Bảo gật đầu, lại học được một điều mới nữa rồi.
“Dì à, dì đúng là dai như đỉa đói vậy á.” Bé ứng dụng luôn cái vừa học được.
Chu Vũ cắn môi, khóc rưng rức: “Túc Bảo, không được nói chị như vậy…”
Thật ra Chu Vũ cũng biết mình bị ghét bỏ, nhưng lý do cô ta dai như đỉa đói đứng ở chỗ này là bởi vì muốn lăng xê bản thân.
Hiện tại phóng viên vẫn còn đang chụp ảnh tanh tách, cô ta cố gắng kiên trì thêm một chút là được…
Đợi mấy tấm ảnh kia được tung ra, có chủ đề chung với Tô đại ảnh đế, chắc chắn cô ta sẽ nhanh chóng nổi như cồn!
Chỉ cần có chủ đề có lưu lượng, cô ta sao cũng được, càng đừng nói tới đối tượng có tai tiếng với mình chính là Tô Lạc!
Cô ta sẵn lòng!
Lại còn ké thêm cả một cô thiên kim nhỏ của nhà họ Tô nữa, cô ta không bay lên mới là lạ!
Nhưng mà giây tiếp theo, lại nghe Tô Lạc lãnh đạm nói: “Nếu những tấm ảnh mà mấy người chụp được ngày hôm nay bị lộ ra ngoài…”
Tô Lạc thản nhiên nhìn một vòng, ngoài cười nhưng trong không cười, giơ tay đẩy gọng kính mạ vàng.