Chương 183
Các phóng viên lập tức cảm thấy sống lưng lạnh căm căm, vội vàng nói: “Dạ vâng, thầy Tô!”
“Vậy thì thầy Tô, ảnh chụp của ngài và cô chủ nhỏ Túc Bảo có thể tung ra không…”
Có người chưa từ bỏ ý định gặng hỏi.
Tô Lạc cười xinh đẹp: “Cái này thì được.”
Các phóng viên bừng tỉnh, ánh mắt khi nhìn về phía Chu Vũ trở nên kỳ lạ.
Quả thật Tô ảnh đế chưa từng dính scandal với sao nữ nào nhưng lúc đi thảm đỏ hay tham gia mấy hoạt động lẻ tẻ như tổ chức họp báo, anh ta đều không từ chối chụp ảnh chung với các sao nữ khác.
Thậm chí có sao nữ còn kéo tay anh ta, nhưng anh ta đều cho họ kéo thoải mái.
Vậy thì hiện tại anh ta ghét bỏ Chu Vũ tới cỡ nào chứ…
“Chậc chậc.” Trong mắt các phóng viên đều hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Chu Vũ cảm thấy mặt của mình giống như bị đè xuống đất rồi chà qua chà lại, cực kỳ đau rát…
Tô Lạc không đợi Chu Vũ nói thêm điều gì, anh ta xoay người rời đi luôn.
Vốn định đi hóng chút gió, nhưng hiện tại anh ta không còn chút hứng thú nào.
Tô Lạc giơ tay xoa nhẹ đầu Tư Diệc Nhiên một phen, nói: “Đi thôi.”
Mái tóc được chải gọn gàng của Tư Diệc Nhiên lập tức bị xoa rối…
Khuôn mặt nhỏ của cậu sưng lên, bám theo sau.
Túc Bảo ghé vào vai Tô Lạc cười khanh khách: “Anh trai nhỏ, tóc của anh giống như ổ gà vậy đó.”
Tư Diệc Nhiên: “…”
Phóng viên nhìn thấy một màn như vậy, nhanh chóng chụp hình lại!
Không có scandal của ảnh đế Tô nhưng mối quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Tư thì có thể lên bài, nếu hai nhà thật sự hợp tác với nhau, vậy thì giới kinh doanh của Kinh Đô nhất định sẽ rung chuyển…
Tô Lạc và Túc Bảo lại quay về hội trường. . T?u?ện ha? luôn có ?ại — T?u? T?U?e?﹒V? —
Hai cậu cháu đều ngồi trên sofa, ngả cả người ra.
Trong vẻ lưu manh của Tô Lạc mang theo một chút ưu nhã, tuy rằng đang ngồi ngả cả người nhưng khi anh ta vắt cặp chân dài lên nhau, tự dưng lại tăng thêm một loại khí thế khác hẳn.
Túc Bảo thì lại ngồi ngả toàn bộ cơ thể, giống như cái bánh rán bán trong quầy hàng.
Bé sờ cái bụng nhỏ của mình, nói với bụng nhỏ: “Ngoan nào, cậu tư không cho mày ăn bánh kem, tao đâu thể làm gì khác được?”
“À à à! Kẹo cũng không cho ăn luôn! Đồ uống cũng không cho uống một ngụm? Thật đáng thương.”
Cậu tư Tô Lạc: “…”
Diễn cũng ghê thật.
Một lớn một nhỏ vẫn chưa ngồi yên tĩnh được bao lâu, đột nhiên có người đi tới lôi kéo làm quen.
Vô cùng nhiệt tình niềm nở, cái miệng cứ bla bla không ngừng.
“Cô chủ nhỏ Túc Bảo à, có thể tính thử cho bà được không, khi nào thì con dâu của bà sẽ sinh vậy? Là con trai hay là con gái?”
“Túc Bảo Túc Bảo, có thể tính cho chị một quẻ được không? Khi nào thì chị sẽ giàu?”
“Cô chủ nhỏ Tô…”
Trái một câu cô chủ nhỏ Túc Bảo, phải một câu cô chủ nhỏ Tô.
“Vậy thì thầy Tô, ảnh chụp của ngài và cô chủ nhỏ Túc Bảo có thể tung ra không…”
Có người chưa từ bỏ ý định gặng hỏi.
Tô Lạc cười xinh đẹp: “Cái này thì được.”
Các phóng viên bừng tỉnh, ánh mắt khi nhìn về phía Chu Vũ trở nên kỳ lạ.
Quả thật Tô ảnh đế chưa từng dính scandal với sao nữ nào nhưng lúc đi thảm đỏ hay tham gia mấy hoạt động lẻ tẻ như tổ chức họp báo, anh ta đều không từ chối chụp ảnh chung với các sao nữ khác.
Thậm chí có sao nữ còn kéo tay anh ta, nhưng anh ta đều cho họ kéo thoải mái.
Vậy thì hiện tại anh ta ghét bỏ Chu Vũ tới cỡ nào chứ…
“Chậc chậc.” Trong mắt các phóng viên đều hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Chu Vũ cảm thấy mặt của mình giống như bị đè xuống đất rồi chà qua chà lại, cực kỳ đau rát…
Tô Lạc không đợi Chu Vũ nói thêm điều gì, anh ta xoay người rời đi luôn.
Vốn định đi hóng chút gió, nhưng hiện tại anh ta không còn chút hứng thú nào.
Tô Lạc giơ tay xoa nhẹ đầu Tư Diệc Nhiên một phen, nói: “Đi thôi.”
Mái tóc được chải gọn gàng của Tư Diệc Nhiên lập tức bị xoa rối…
Khuôn mặt nhỏ của cậu sưng lên, bám theo sau.
Túc Bảo ghé vào vai Tô Lạc cười khanh khách: “Anh trai nhỏ, tóc của anh giống như ổ gà vậy đó.”
Tư Diệc Nhiên: “…”
Phóng viên nhìn thấy một màn như vậy, nhanh chóng chụp hình lại!
Không có scandal của ảnh đế Tô nhưng mối quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Tư thì có thể lên bài, nếu hai nhà thật sự hợp tác với nhau, vậy thì giới kinh doanh của Kinh Đô nhất định sẽ rung chuyển…
Tô Lạc và Túc Bảo lại quay về hội trường. . T?u?ện ha? luôn có ?ại — T?u? T?U?e?﹒V? —
Hai cậu cháu đều ngồi trên sofa, ngả cả người ra.
Trong vẻ lưu manh của Tô Lạc mang theo một chút ưu nhã, tuy rằng đang ngồi ngả cả người nhưng khi anh ta vắt cặp chân dài lên nhau, tự dưng lại tăng thêm một loại khí thế khác hẳn.
Túc Bảo thì lại ngồi ngả toàn bộ cơ thể, giống như cái bánh rán bán trong quầy hàng.
Bé sờ cái bụng nhỏ của mình, nói với bụng nhỏ: “Ngoan nào, cậu tư không cho mày ăn bánh kem, tao đâu thể làm gì khác được?”
“À à à! Kẹo cũng không cho ăn luôn! Đồ uống cũng không cho uống một ngụm? Thật đáng thương.”
Cậu tư Tô Lạc: “…”
Diễn cũng ghê thật.
Một lớn một nhỏ vẫn chưa ngồi yên tĩnh được bao lâu, đột nhiên có người đi tới lôi kéo làm quen.
Vô cùng nhiệt tình niềm nở, cái miệng cứ bla bla không ngừng.
“Cô chủ nhỏ Túc Bảo à, có thể tính thử cho bà được không, khi nào thì con dâu của bà sẽ sinh vậy? Là con trai hay là con gái?”
“Túc Bảo Túc Bảo, có thể tính cho chị một quẻ được không? Khi nào thì chị sẽ giàu?”
“Cô chủ nhỏ Tô…”
Trái một câu cô chủ nhỏ Túc Bảo, phải một câu cô chủ nhỏ Tô.