Chương 213
Tiết học tiếp tục.
Nhưng Tuyết Nhi không sao nghe tiếp được. . ?ì? ????ện ha? ?ại ⩵ ??ù??? ??ện.Vn ⩵
Trong mắt cô bé chất chứa sự khó tin và không phục, rõ ràng Túc Bảo đọc không tốt như cô bé, sao giáo viên lại khen nhiều như vậy?
Cô bé đọc thuộc bài thơ này mất cả một buổi tối, còn Túc Bảo lại nói chỉ mới học ban nãy, rõ là nói dối mà!
Tuyết Nhi thấy bất công quá đỗi, chắc chắn do giáo viên coi trọng cái danh thiên kim nhà họ Tô của Túc Bảo nên mới tấm tắc khen ngợi dường ấy.
Nếu cô bé là thiên kim của nhà họ Tô, há chẳng phải tốt hơn Túc Bảo nhiều sao….
Đáy mắt Tuyết Nhi thoáng hiện sự đố kỵ, trong lòng lại luôn nghĩ đến một chuyện:
Giết Túc Bảo, cô bé sẽ là thiên kim của nhà họ Tô, giết Túc Bảo, cô bé sẽ là thiên kim của nhà họ Tô….
Tuyết Nhi mất khống chế, duỗi tay đẩy mạnh!
Ngàn vạn lần không ngờ tới, Túc Bảo đang nhoài người lên bàn.
Tuyết Nhi đẩy vào không trung…. rầm một tiếng va vào lưng ghế của Túc Bảo.
Cô giáo chủ nhiệm ngoảnh đầu lại: “Sao vậy?”
Tuyết Nhi cuống quýt ngồi thẳng dậy, nhưng động tác rất chậm chạp, như kiểu mệt mỏi lắm.
“Không sao… không sao đâu cô..”
Chủ nhiệm lớp mím môi, nhìn dáng vẻ mất tinh thần của Tuyết Nhi, không hiểu sao cứ cảm thấy kỳ quặc.
Quỷ hư vinh liên tục đảo mắt, cảnh giác nhìn Kỷ Trường.
“Này…. đây là do Tuyết Nhi tự mình động tay động chân, không phải do ta đâu nhé!” quỷ hư vinh nói.
Nó khẽ di chuyển hồn thể khổng lồ của mình, biết rõ ở lại sẽ nguy hiểm nhưng không nỡ rời khỏi cổ Tuyết Nhi.
Còn bé như vậy đã chuộng hư vinh và giả dối, bát tự cũng phù hợp với nó, thực sự khó tìm lắm nha!
Cho nó thêm hai ngày, nó nhất định có thể thay thế Tuyết Nhi, sống lại lần nữa….
Khi ấy, cái vỏ bọc này chính là của nó rồi…
Ai đến cũng chẳng làm gì được nó!
Túc Bảo nói nhỏ: “Sư phụ, nó mập như thế thì có nhét vào hồ lô linh hồn được không?”
Kỷ Trường lắc đầu: “Không thể!”
Túc Bảo than thở: “Phổng phao công cốc rồi, thật vô dụng!”
Quỷ hư vinh: “?”
Kỷ Trường dựa vào tường, nhìn đăm đăm quỷ hư vinh đầy ẩn ý.
“Ngươi là giáo viên của trường này hả?” Hắn hỏi.
Sắc mặt quỷ hư vinh chợt thay đổi, mỗi lúc một bám chặt vào người Tuyết Nhi.
Kỷ Trường lấy ra một tập sách nhỏ, lật qua lật lại rồi thờ ơ đọc: “Muốn trở thành ác quỷ phải thỏa mãn điều kiện khắc nghiệt. Túc Bảo…. nghiêm túc nghe bài nhé….”
“Đầu tiên, cái chết của ác quỷ trước đây phải là cái chết bi thảm. Chết bi thảm ở đây không phải kiểu chết bi thảm bình thường, nhảy lầu gãy tay chân, hoặc là bị xe cán, vân vân….. đều không được coi là chết bi thảm. Cái chết của ác quỷ bi thảm hơn thế này…”
Nhưng Tuyết Nhi không sao nghe tiếp được. . ?ì? ????ện ha? ?ại ⩵ ??ù??? ??ện.Vn ⩵
Trong mắt cô bé chất chứa sự khó tin và không phục, rõ ràng Túc Bảo đọc không tốt như cô bé, sao giáo viên lại khen nhiều như vậy?
Cô bé đọc thuộc bài thơ này mất cả một buổi tối, còn Túc Bảo lại nói chỉ mới học ban nãy, rõ là nói dối mà!
Tuyết Nhi thấy bất công quá đỗi, chắc chắn do giáo viên coi trọng cái danh thiên kim nhà họ Tô của Túc Bảo nên mới tấm tắc khen ngợi dường ấy.
Nếu cô bé là thiên kim của nhà họ Tô, há chẳng phải tốt hơn Túc Bảo nhiều sao….
Đáy mắt Tuyết Nhi thoáng hiện sự đố kỵ, trong lòng lại luôn nghĩ đến một chuyện:
Giết Túc Bảo, cô bé sẽ là thiên kim của nhà họ Tô, giết Túc Bảo, cô bé sẽ là thiên kim của nhà họ Tô….
Tuyết Nhi mất khống chế, duỗi tay đẩy mạnh!
Ngàn vạn lần không ngờ tới, Túc Bảo đang nhoài người lên bàn.
Tuyết Nhi đẩy vào không trung…. rầm một tiếng va vào lưng ghế của Túc Bảo.
Cô giáo chủ nhiệm ngoảnh đầu lại: “Sao vậy?”
Tuyết Nhi cuống quýt ngồi thẳng dậy, nhưng động tác rất chậm chạp, như kiểu mệt mỏi lắm.
“Không sao… không sao đâu cô..”
Chủ nhiệm lớp mím môi, nhìn dáng vẻ mất tinh thần của Tuyết Nhi, không hiểu sao cứ cảm thấy kỳ quặc.
Quỷ hư vinh liên tục đảo mắt, cảnh giác nhìn Kỷ Trường.
“Này…. đây là do Tuyết Nhi tự mình động tay động chân, không phải do ta đâu nhé!” quỷ hư vinh nói.
Nó khẽ di chuyển hồn thể khổng lồ của mình, biết rõ ở lại sẽ nguy hiểm nhưng không nỡ rời khỏi cổ Tuyết Nhi.
Còn bé như vậy đã chuộng hư vinh và giả dối, bát tự cũng phù hợp với nó, thực sự khó tìm lắm nha!
Cho nó thêm hai ngày, nó nhất định có thể thay thế Tuyết Nhi, sống lại lần nữa….
Khi ấy, cái vỏ bọc này chính là của nó rồi…
Ai đến cũng chẳng làm gì được nó!
Túc Bảo nói nhỏ: “Sư phụ, nó mập như thế thì có nhét vào hồ lô linh hồn được không?”
Kỷ Trường lắc đầu: “Không thể!”
Túc Bảo than thở: “Phổng phao công cốc rồi, thật vô dụng!”
Quỷ hư vinh: “?”
Kỷ Trường dựa vào tường, nhìn đăm đăm quỷ hư vinh đầy ẩn ý.
“Ngươi là giáo viên của trường này hả?” Hắn hỏi.
Sắc mặt quỷ hư vinh chợt thay đổi, mỗi lúc một bám chặt vào người Tuyết Nhi.
Kỷ Trường lấy ra một tập sách nhỏ, lật qua lật lại rồi thờ ơ đọc: “Muốn trở thành ác quỷ phải thỏa mãn điều kiện khắc nghiệt. Túc Bảo…. nghiêm túc nghe bài nhé….”
“Đầu tiên, cái chết của ác quỷ trước đây phải là cái chết bi thảm. Chết bi thảm ở đây không phải kiểu chết bi thảm bình thường, nhảy lầu gãy tay chân, hoặc là bị xe cán, vân vân….. đều không được coi là chết bi thảm. Cái chết của ác quỷ bi thảm hơn thế này…”