Chương 214
“Thứ hai, sau khi chết không thể rời khỏi địa điểm tử vong vì mối âm duyên nào đó, chỉ có thể lặp đi lặp lại quá trình chết ở chính nơi đó, ngày dồn tháng chứa những oán niệm, sát, ác….. rồi trở thành ác quỷ.”
Kỷ Trường gấp cuốn sổ lại: “Ta rất tò mò, rốt cuộc người đã chết như nào.”
Túc Bảo nghiêng đầu.
Đúng rồi, chết như thế nào, chết như nào mà bành trướng khổng lồ như quả bóng thế này?
Sắc mặt quỷ hư vinh rất khó coi, không muốn đáp lời Kỷ Trường xíu nào.
Nó không nhìn ra được Kỷ Trường là loại quỷ gì, chỉ có bản năng khiến nó cảm thấy khí thế từ Kỷ Trường rất đáng sợ.
Nhưng nó đã là ác quỷ hung ác nhất trong các loại quỷ, có gì phải sợ chứ?
Còn Túc Bảo thì sao?
Quỷ hư vinh luôn cảnh giác với Kỷ Trường, nhưng chẳng coi Túc Bảo ra gì….
Cuối cùng cũng đến giờ tan học.
Quầng thâm trên mắt Tuyết Nhi đã vô cùng nghiêm trọng.
Cô bé nhìn Túc Bảo chằm chằm, nghiến răng chất vấn: “Túc Bảo, ban nãy em cố ý phải không?”
Cố tình né khi cô bé đẩy tay, khiến cô bé bẽ mặt…
Còn cố ý cướp sự chú ý của cô bé, cô bé biết đọc thuộc thì Túc Bảo cũng biết!
Tuyết Nhi vô cùng tức giận.
Túc Bảo khó hiểu: “Cố ý gì cơ?”
Tuyết Nhi hét lên: “Cố ý cướp đi sự chú ý của mọi người dành cho chị!”
Các bạn học kinh ngạc quay đầu nhìn Tuyết Nhi.
Lúc này Tuyết Nhi mới giật mình, giờ mới phát hiện mình đã nói hết những gì cất giấu trong lòng.
Tuyết Nhi vội cất cặp sách, nghiến răng nói: “Không phải em nói gặp ở rừng cây nhỏ sao?”
“Ai không đến là chó con!” Nói rồi Tuyết Nhi đeo cặp rời đi.
Túc Bảo lập tức nhét cụ rùa và con vẹt vào cặp rồi chạy theo Tuyết Nhi.
Tô Tử Du vội nắm tay Túc Bảo: “Em đi đâu?”
Túc Bảo đáp: “Anh ơi đi mau lên, đi bắt quỷ!”
Dứt lời, Túc Bảo kéo Tô Tử Du chay.
Tô Tử Du nói: “Đợi đợi chút..”
Cậu không muốn đi.
Đi bắt quỷ cùng Túc Bảo là chuyện không thể, cả đời này cũng không thể!
Dù cho cậu tất cả các bài toán trên thế giới… dù Einstein đứng trước mặt cậu…dù các nhà toán học và viện sĩ giải đáp bài toán cho cậu…thì cậu cũng không thể bắt quỷ được!!
Túc Bảo rất khỏe, kéo Tô Tử Du chạy cực nhanh.
Tô Tử Du vừa bước vào trong rừng cây đã nhìn thấy Tuyết Nhi đứng ở cách đó không xa. Cô bé đang cúi đầu, eo hơi khom, hai tay buông thõng xuống.
Thấy cậu đi vào, cô bé từ từ ngẩng đầu lên rồi hau háu nhìn cậu.
Kỷ Trường gấp cuốn sổ lại: “Ta rất tò mò, rốt cuộc người đã chết như nào.”
Túc Bảo nghiêng đầu.
Đúng rồi, chết như thế nào, chết như nào mà bành trướng khổng lồ như quả bóng thế này?
Sắc mặt quỷ hư vinh rất khó coi, không muốn đáp lời Kỷ Trường xíu nào.
Nó không nhìn ra được Kỷ Trường là loại quỷ gì, chỉ có bản năng khiến nó cảm thấy khí thế từ Kỷ Trường rất đáng sợ.
Nhưng nó đã là ác quỷ hung ác nhất trong các loại quỷ, có gì phải sợ chứ?
Còn Túc Bảo thì sao?
Quỷ hư vinh luôn cảnh giác với Kỷ Trường, nhưng chẳng coi Túc Bảo ra gì….
Cuối cùng cũng đến giờ tan học.
Quầng thâm trên mắt Tuyết Nhi đã vô cùng nghiêm trọng.
Cô bé nhìn Túc Bảo chằm chằm, nghiến răng chất vấn: “Túc Bảo, ban nãy em cố ý phải không?”
Cố tình né khi cô bé đẩy tay, khiến cô bé bẽ mặt…
Còn cố ý cướp sự chú ý của cô bé, cô bé biết đọc thuộc thì Túc Bảo cũng biết!
Tuyết Nhi vô cùng tức giận.
Túc Bảo khó hiểu: “Cố ý gì cơ?”
Tuyết Nhi hét lên: “Cố ý cướp đi sự chú ý của mọi người dành cho chị!”
Các bạn học kinh ngạc quay đầu nhìn Tuyết Nhi.
Lúc này Tuyết Nhi mới giật mình, giờ mới phát hiện mình đã nói hết những gì cất giấu trong lòng.
Tuyết Nhi vội cất cặp sách, nghiến răng nói: “Không phải em nói gặp ở rừng cây nhỏ sao?”
“Ai không đến là chó con!” Nói rồi Tuyết Nhi đeo cặp rời đi.
Túc Bảo lập tức nhét cụ rùa và con vẹt vào cặp rồi chạy theo Tuyết Nhi.
Tô Tử Du vội nắm tay Túc Bảo: “Em đi đâu?”
Túc Bảo đáp: “Anh ơi đi mau lên, đi bắt quỷ!”
Dứt lời, Túc Bảo kéo Tô Tử Du chay.
Tô Tử Du nói: “Đợi đợi chút..”
Cậu không muốn đi.
Đi bắt quỷ cùng Túc Bảo là chuyện không thể, cả đời này cũng không thể!
Dù cho cậu tất cả các bài toán trên thế giới… dù Einstein đứng trước mặt cậu…dù các nhà toán học và viện sĩ giải đáp bài toán cho cậu…thì cậu cũng không thể bắt quỷ được!!
Túc Bảo rất khỏe, kéo Tô Tử Du chạy cực nhanh.
Tô Tử Du vừa bước vào trong rừng cây đã nhìn thấy Tuyết Nhi đứng ở cách đó không xa. Cô bé đang cúi đầu, eo hơi khom, hai tay buông thõng xuống.
Thấy cậu đi vào, cô bé từ từ ngẩng đầu lên rồi hau háu nhìn cậu.