Chương 216
Cục bột nhỏ hồ nghi.
Theo những gì sư phụ dạy thì lẽ ra quỷ hư vinh chưa bá chiếm được vỏ bọc của Tuyết Nhi.
Nhưng bây giờ Túc Bảo cảm thấy không còn bóng dáng Tuyết Nhi trong thân thể trước mặt nữa.
Kỷ Trường nheo mắt nhìn Tuyết Nhi, thờ ơ nói: “Cái này gọi là Quỷ thế thân.”
“Quỷ nhập thân và Quỷ thế thân chỉ khác một từ, nhưng lại hoàn toàn khác nhau. Quỷ nhập thân sống bám trên người kí chủ và gây ảnh hưởng tới kí chủ. Quỷ thế thân lại có ý đồ thao túng kí chủ, nhưng chưa hoàn toàn chiếm được cái vỏ của kí chủ.”
Túc Bảo gật đầu như bổ củi: “Ồ…hóa ra đây chính là Quỷ thế thân.”
Mặt Tô Tử Du trắng bệch, hỏi: “Cái gì… cái gì là Quỷ thế thân?”
Cậu bé theo học khoa học công nghệ vô cùng lạnh lùng và loogic kia lúc này đang thể hiện phản ứng giống một đứa trẻ bình thường.
Túc Bảo giải thích lại một lượt theo những gì Kỷ Trường dạy: “Quỷ thế thân ấy à…. anh trai nhìn đi…”
Túc Bảo chỉ về phía Tuyết Nhi đang kiễng chân lên: “Quỷ thế thân chính là con quỷ thao túng kí chủ, bây giờ phía sau Tuyết Nhi có một con quỷ đang nằm bò lên người chị ấy, hai chân nó chèn bên dưới gang bàn chân của Tuyết Nhi, thay Tuyết Nhi bước đi…”
Tô Tử Du: “…”
Cậu vừa sợ vừa không thể kiểm soát ánh mắt của mình.
Quả nhiên trông thấy Tuyết Nhi đang nhón chân lên, mu bàn chân thành một đường thẳng, tóm lại là kiễng chân đứng theo cách mà người thường không thể làm được.
Tô Tử Du lại muốn bỏ chạy rồi.
Túc Bảo nói tiếp: “Thế nên khi xung quanh ta xuất hiện quỷ, tuyệt đối đừng chạy! Người không thể chạy nhanh hơn quỷ, hơn nữa khi chạy gang bàn chân nhấc lên ở phía sau, dễ dàng tạo điều kiện cho quỷ đệm chân vào!”
Tô Tử Du: “…”
Thế cậu nên đi như thế nào?
Tô Tử Du như nghe được kẻ tiểu nhân trong lòng đang điên cuồng kêu cứu tôi cứu tôi!
Túc Bảo nghiêm túc phổ cập kiến thức: “Trong tình huống này, chúng ta cố gắng không để bàn chân rời mặt đất, tỷ như nhích chân để bước đi hoặc là nhảy thẳng lên hoặc là đi lùi về sau. ”
Cục bột nhỏ nghiêng đầu nghĩ ngợi, hình như chỉ có từng ấy cách thôi.
“Đương nhiên, cách tốt nhất chính là đánh chết con quỷ!”
Tô Tử Du chọn cách ôm chặt cánh tay Túc Bảo.
Túc Bảo ngẩn người, khẽ vỗ về Tô Tử Du: “Anh trai đừng lo, Túc Bảo lợi hại lắm!”
“Con quỷ này không đủ nhét kẽ răng! ”
Túc Bảo vỗ ngực, dây buộc tóc trên đỉnh đầu tung bay trong gió.
Nghe thấy lời Túc Bảo nói, quỷ hư vinh đứng bên cạnh cười khinh miệt.
Dựa vào con nhóc này ư?
Quỷ hư vinh chỉ kiêng dè mỗi Kỷ Trường mà thôi!
Nó khống chế thân thể Tuyết Nhi, hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Theo những gì sư phụ dạy thì lẽ ra quỷ hư vinh chưa bá chiếm được vỏ bọc của Tuyết Nhi.
Nhưng bây giờ Túc Bảo cảm thấy không còn bóng dáng Tuyết Nhi trong thân thể trước mặt nữa.
Kỷ Trường nheo mắt nhìn Tuyết Nhi, thờ ơ nói: “Cái này gọi là Quỷ thế thân.”
“Quỷ nhập thân và Quỷ thế thân chỉ khác một từ, nhưng lại hoàn toàn khác nhau. Quỷ nhập thân sống bám trên người kí chủ và gây ảnh hưởng tới kí chủ. Quỷ thế thân lại có ý đồ thao túng kí chủ, nhưng chưa hoàn toàn chiếm được cái vỏ của kí chủ.”
Túc Bảo gật đầu như bổ củi: “Ồ…hóa ra đây chính là Quỷ thế thân.”
Mặt Tô Tử Du trắng bệch, hỏi: “Cái gì… cái gì là Quỷ thế thân?”
Cậu bé theo học khoa học công nghệ vô cùng lạnh lùng và loogic kia lúc này đang thể hiện phản ứng giống một đứa trẻ bình thường.
Túc Bảo giải thích lại một lượt theo những gì Kỷ Trường dạy: “Quỷ thế thân ấy à…. anh trai nhìn đi…”
Túc Bảo chỉ về phía Tuyết Nhi đang kiễng chân lên: “Quỷ thế thân chính là con quỷ thao túng kí chủ, bây giờ phía sau Tuyết Nhi có một con quỷ đang nằm bò lên người chị ấy, hai chân nó chèn bên dưới gang bàn chân của Tuyết Nhi, thay Tuyết Nhi bước đi…”
Tô Tử Du: “…”
Cậu vừa sợ vừa không thể kiểm soát ánh mắt của mình.
Quả nhiên trông thấy Tuyết Nhi đang nhón chân lên, mu bàn chân thành một đường thẳng, tóm lại là kiễng chân đứng theo cách mà người thường không thể làm được.
Tô Tử Du lại muốn bỏ chạy rồi.
Túc Bảo nói tiếp: “Thế nên khi xung quanh ta xuất hiện quỷ, tuyệt đối đừng chạy! Người không thể chạy nhanh hơn quỷ, hơn nữa khi chạy gang bàn chân nhấc lên ở phía sau, dễ dàng tạo điều kiện cho quỷ đệm chân vào!”
Tô Tử Du: “…”
Thế cậu nên đi như thế nào?
Tô Tử Du như nghe được kẻ tiểu nhân trong lòng đang điên cuồng kêu cứu tôi cứu tôi!
Túc Bảo nghiêm túc phổ cập kiến thức: “Trong tình huống này, chúng ta cố gắng không để bàn chân rời mặt đất, tỷ như nhích chân để bước đi hoặc là nhảy thẳng lên hoặc là đi lùi về sau. ”
Cục bột nhỏ nghiêng đầu nghĩ ngợi, hình như chỉ có từng ấy cách thôi.
“Đương nhiên, cách tốt nhất chính là đánh chết con quỷ!”
Tô Tử Du chọn cách ôm chặt cánh tay Túc Bảo.
Túc Bảo ngẩn người, khẽ vỗ về Tô Tử Du: “Anh trai đừng lo, Túc Bảo lợi hại lắm!”
“Con quỷ này không đủ nhét kẽ răng! ”
Túc Bảo vỗ ngực, dây buộc tóc trên đỉnh đầu tung bay trong gió.
Nghe thấy lời Túc Bảo nói, quỷ hư vinh đứng bên cạnh cười khinh miệt.
Dựa vào con nhóc này ư?
Quỷ hư vinh chỉ kiêng dè mỗi Kỷ Trường mà thôi!
Nó khống chế thân thể Tuyết Nhi, hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”