Chương 217
Kỷ Trường tựa vào cây, nói: “Cũng chẳng có gì, dạy đồ đệ luyện tập chút thôi!”
“Nhân tiện giải quyết luôn chuyện mười tám mạng người bị đè ở dưới lòng sân trường.”
Mặt quỷ hư vinh biến sắc, đột nhiên lộ ra những chiếc răng nanh và hung hăng lao về phía Kỷ Trường.
“Bớt lo chuyện của ta đi! Nước sông không phạm nước giếng, ai ai cũng là quỷ…”
Túc Bảo bỗng tóm lấy cổ chân quỷ hư vinh rồi ném nó về phía sau,
Cô bé trưng ra bản mặt nghiêm túc: “Đều là quỷ, nhưng sư phụ không phải ác quỷ!”
Kỷ Trường: “..”
Ôi, hóa ra được đồ đệ nhỏ bảo vệ là cảm giác như này đấy!
Kỷ Trường nói: “Túc Bảo, ném nó!”
Túc Bảo: “Rõ thưa sư phụ!”
Cô nhóc vừa đáp lời vừa quay đầu: “Anh trai, bỏ tay Túc Bảo ra trước đã!”
Tô Tử Du đứng bên cạnh đã sớm tròn mắt ngỡ ngàng.
Kế đó Túc Bảo quăng con quỷ ra xa, chỉ nghe ầm một tiếng….
Một nữ quỷ khổng lồ như sumo bổ nhào ra và hiện rõ mồn một trước mặt Tô Tử Du!
“!!!”
Cậu…cậu lại thấy quỷ rồi….
Lúc này Túc Bảo đã gỡ tay Tô Tử Du ra, hai chân Tô Tử Du run rẩy, toan vịn vào cái cây bên cạnh để đứng vững.
Vừa ngẩng đầu lại thấy thêm một người đàn ông trẻ đang dựa vào một gốc cây. Hắn mặc áo bào trắng, sắc mặt tái nhợt, môi đỏ, không có chân…
Thấy Tô Tử Du nhìn về phía mình, kẻ đó ồ một tiếng, hỏi: “Cậu, có thể nhìn thấy tôi ư?”
Tô Tử Du: “”A aaa”
Kỷ Trường búng đầu ngón tay, lá bùa màu vàng mà người thường không thể trông thấy bịt kín miệng Tô Tử Du.
“Suỵt…. đừng làm ồn, yên lặng đứng xem nhé!”
Quỷ hư vinh bị Túc Bảo quăng mạnh ra xa, cả linh hồn quỷ đều thảng thốt.
Nó… nó bị một cô nhóc 4 tuổi ném bay ra xa ư?
Quỷ hư vinh bò dậy, nhìn Túc Bảo đăm đăm: “Rốt cuộc ngươi là thứ gì….”
Túc Bảo nghiêm túc uốn nắn: “Ta không phải thứ gì…. à không ta là người, là thứ…. à cũng không đúng.”
Càng nói cục bột nhỏ càng thấy nói sao cũng không đúng, lập tức trừng mắt thỏ với quỷ hư vinh, hai má phồng lên.
Quỷ hư vinh cười nhạo: “Chậc, đồ vật này cũng biết tức giận đấy…”
Túc Bảo xù lông: “Ngươi mới là đồ vật, cả nhà ngươi đều là đồ vật!”
Cục bột nhỏ bỗng túm lấy chân quỷ hư vinh rồi quăng như quăng cái bao tải, quỷ hư vinh đập ầm ầm xuống đất.
Quỷ hư vinh: “….??”
Túc Bảo tức giận rồi.
“Nhân tiện giải quyết luôn chuyện mười tám mạng người bị đè ở dưới lòng sân trường.”
Mặt quỷ hư vinh biến sắc, đột nhiên lộ ra những chiếc răng nanh và hung hăng lao về phía Kỷ Trường.
“Bớt lo chuyện của ta đi! Nước sông không phạm nước giếng, ai ai cũng là quỷ…”
Túc Bảo bỗng tóm lấy cổ chân quỷ hư vinh rồi ném nó về phía sau,
Cô bé trưng ra bản mặt nghiêm túc: “Đều là quỷ, nhưng sư phụ không phải ác quỷ!”
Kỷ Trường: “..”
Ôi, hóa ra được đồ đệ nhỏ bảo vệ là cảm giác như này đấy!
Kỷ Trường nói: “Túc Bảo, ném nó!”
Túc Bảo: “Rõ thưa sư phụ!”
Cô nhóc vừa đáp lời vừa quay đầu: “Anh trai, bỏ tay Túc Bảo ra trước đã!”
Tô Tử Du đứng bên cạnh đã sớm tròn mắt ngỡ ngàng.
Kế đó Túc Bảo quăng con quỷ ra xa, chỉ nghe ầm một tiếng….
Một nữ quỷ khổng lồ như sumo bổ nhào ra và hiện rõ mồn một trước mặt Tô Tử Du!
“!!!”
Cậu…cậu lại thấy quỷ rồi….
Lúc này Túc Bảo đã gỡ tay Tô Tử Du ra, hai chân Tô Tử Du run rẩy, toan vịn vào cái cây bên cạnh để đứng vững.
Vừa ngẩng đầu lại thấy thêm một người đàn ông trẻ đang dựa vào một gốc cây. Hắn mặc áo bào trắng, sắc mặt tái nhợt, môi đỏ, không có chân…
Thấy Tô Tử Du nhìn về phía mình, kẻ đó ồ một tiếng, hỏi: “Cậu, có thể nhìn thấy tôi ư?”
Tô Tử Du: “”A aaa”
Kỷ Trường búng đầu ngón tay, lá bùa màu vàng mà người thường không thể trông thấy bịt kín miệng Tô Tử Du.
“Suỵt…. đừng làm ồn, yên lặng đứng xem nhé!”
Quỷ hư vinh bị Túc Bảo quăng mạnh ra xa, cả linh hồn quỷ đều thảng thốt.
Nó… nó bị một cô nhóc 4 tuổi ném bay ra xa ư?
Quỷ hư vinh bò dậy, nhìn Túc Bảo đăm đăm: “Rốt cuộc ngươi là thứ gì….”
Túc Bảo nghiêm túc uốn nắn: “Ta không phải thứ gì…. à không ta là người, là thứ…. à cũng không đúng.”
Càng nói cục bột nhỏ càng thấy nói sao cũng không đúng, lập tức trừng mắt thỏ với quỷ hư vinh, hai má phồng lên.
Quỷ hư vinh cười nhạo: “Chậc, đồ vật này cũng biết tức giận đấy…”
Túc Bảo xù lông: “Ngươi mới là đồ vật, cả nhà ngươi đều là đồ vật!”
Cục bột nhỏ bỗng túm lấy chân quỷ hư vinh rồi quăng như quăng cái bao tải, quỷ hư vinh đập ầm ầm xuống đất.
Quỷ hư vinh: “….??”
Túc Bảo tức giận rồi.