Chương 261
Mọi người: “….”
Khúc Hưởng chết lặng: “Ồ, còn là nói chuyện điện thoại với người nước ngoài đó nha!”
Kỷ Trường kìm lòng không đặng, nhóc con này thú vị ghê!
Túc Bảo trừng mắt thỏ: “Sư phụ lại gạt con.”
Kỷ Trường ho một tiếng: “Không gạt không gạt, có điều kỹ năng người nói lời của quỷ này cần chọn người có liên quan tới người chết, ở đây không ai thích hợp cả nên chỉ đành dạy con kỹ năng khác – xác chết vùng dậy.”
Túc Bảo không yên tâm, nói: “Sư phụ còn gạt con nữa thì người là rắm thối.”
Tô Nhất Trần không khỏi cong môi, tuy không rõ Túc Bảo đang lẩm bẩm gì với ai, nhưng dáng vẻ hung dữ của cục bột nhỏ quá đáng yêu.
Đến Tô Tử Du cũng thả lỏng người, không cảm thấy đáng sợ như cậu nghĩ.
…..
Đang nghĩ vậy, chợt thấy bà cụ Đường vốn đang nằm trên giường hú một tiếng rồi ngồi bật dậy!!!
Tô Tử Du “!!”
Cậu ôm vội đùi ba mình.
Tô Nhất Trần: “…”
Khúc Hưởng kinh hãi: “Xác….xác bật dậy rồi??”
Túc Bảo chớp mắt vô tội: “Không phải đâu, Túc Bảo bất cẩn đạp phải nút điều khiển của giường lò xo đó.”
Khúc Hưởng: “..”
Mọi người đều ra khỏi phòng.
Chỉ còn bà cụ Đường và Đường Điền Điền nói chuyện trong phòng.
Trong phòng, những tấm phướn gọi hồn tung bay theo gió, những lá bùa màu vàng dán khắp nơi trên tường kêu lạch cạch, bà cụ Đường gục đầu, hai tay cũng rũ xuống yếu ớt.
“Út ơi…” bà cụ chậm rãi lên tiếng.
Đây là cách gọi của một số địa phương với con út.
Giọng nói của bà cụ kết hợp với hoàn cảnh xung quanh trông vô cùng đáng sợ.
Đường Điền Điền hồi hộp hỏi: “Mẹ ơi?”
Bà cụ Đường vẫn không ngẩng đầu lên—— không ngẩng đầu được.
Nên giọng bà hơi khàn: “Mẹ đi đây, con đừng níu giữ mẹ nữa, sống chết có số cả rồi, mẹ rất hài lòng rồi.”
Hai mắt Đường Điền Điền đỏ hoe: “Mẹ….”
Bà cụ Đường nói: “Con nhớ kỹ, con nhất định phải điều tra….. điều tra cậu bé họ Mộc đã từng sống ở nhà chúng ta ngày bé…”
Bà cụ Đường đã chết, từng cảnh tượng khi sống lúc này đều hiện lên rõ nhất.
Trong trí nhớ… cậu bé từng được nhà bà cứu sống và ở nhờ nhà bà một thời gian…. có vài phần giống Túc Bảo.
“Chưa biết chừng đó là ba ruột của Túc Bảo, mười mấy năm trước cậu bé bảy tuổi, bây giờ tầm 25, 26 tuổi, phù hợp với lời lão Quan. Con phải tìm giúp nhà họ Tô, biết chưa….”
“Con tìm cơ hội nói chuyện này với nhà họ Tô nhé.”
Khúc Hưởng chết lặng: “Ồ, còn là nói chuyện điện thoại với người nước ngoài đó nha!”
Kỷ Trường kìm lòng không đặng, nhóc con này thú vị ghê!
Túc Bảo trừng mắt thỏ: “Sư phụ lại gạt con.”
Kỷ Trường ho một tiếng: “Không gạt không gạt, có điều kỹ năng người nói lời của quỷ này cần chọn người có liên quan tới người chết, ở đây không ai thích hợp cả nên chỉ đành dạy con kỹ năng khác – xác chết vùng dậy.”
Túc Bảo không yên tâm, nói: “Sư phụ còn gạt con nữa thì người là rắm thối.”
Tô Nhất Trần không khỏi cong môi, tuy không rõ Túc Bảo đang lẩm bẩm gì với ai, nhưng dáng vẻ hung dữ của cục bột nhỏ quá đáng yêu.
Đến Tô Tử Du cũng thả lỏng người, không cảm thấy đáng sợ như cậu nghĩ.
…..
Đang nghĩ vậy, chợt thấy bà cụ Đường vốn đang nằm trên giường hú một tiếng rồi ngồi bật dậy!!!
Tô Tử Du “!!”
Cậu ôm vội đùi ba mình.
Tô Nhất Trần: “…”
Khúc Hưởng kinh hãi: “Xác….xác bật dậy rồi??”
Túc Bảo chớp mắt vô tội: “Không phải đâu, Túc Bảo bất cẩn đạp phải nút điều khiển của giường lò xo đó.”
Khúc Hưởng: “..”
Mọi người đều ra khỏi phòng.
Chỉ còn bà cụ Đường và Đường Điền Điền nói chuyện trong phòng.
Trong phòng, những tấm phướn gọi hồn tung bay theo gió, những lá bùa màu vàng dán khắp nơi trên tường kêu lạch cạch, bà cụ Đường gục đầu, hai tay cũng rũ xuống yếu ớt.
“Út ơi…” bà cụ chậm rãi lên tiếng.
Đây là cách gọi của một số địa phương với con út.
Giọng nói của bà cụ kết hợp với hoàn cảnh xung quanh trông vô cùng đáng sợ.
Đường Điền Điền hồi hộp hỏi: “Mẹ ơi?”
Bà cụ Đường vẫn không ngẩng đầu lên—— không ngẩng đầu được.
Nên giọng bà hơi khàn: “Mẹ đi đây, con đừng níu giữ mẹ nữa, sống chết có số cả rồi, mẹ rất hài lòng rồi.”
Hai mắt Đường Điền Điền đỏ hoe: “Mẹ….”
Bà cụ Đường nói: “Con nhớ kỹ, con nhất định phải điều tra….. điều tra cậu bé họ Mộc đã từng sống ở nhà chúng ta ngày bé…”
Bà cụ Đường đã chết, từng cảnh tượng khi sống lúc này đều hiện lên rõ nhất.
Trong trí nhớ… cậu bé từng được nhà bà cứu sống và ở nhờ nhà bà một thời gian…. có vài phần giống Túc Bảo.
“Chưa biết chừng đó là ba ruột của Túc Bảo, mười mấy năm trước cậu bé bảy tuổi, bây giờ tầm 25, 26 tuổi, phù hợp với lời lão Quan. Con phải tìm giúp nhà họ Tô, biết chưa….”
“Con tìm cơ hội nói chuyện này với nhà họ Tô nhé.”