Chương 262
Đường Điền Điền gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.”
**
Túc Bảo ôm thỏ con đứng ở ngoài cửa, nhìn biệt thự đối diện.
Có vài người đến biệt thự đối diện, trước cửa treo một vòng hoa lớn màu trắng đen.
Xe của nhà tang lễ đã tới, bên cạnh còn đậu một chiếc xe cảnh sát.
“Ông cụ Quan lên đường thuận lợi nha!” Túc Bảo nói nhỏ.
Chắc ông cụ Quan trông thấy xương cốt của con gái mình rồi nhỉ?
Tiếc thay nhiều năm trôi qua như vậy, linh hồn dì kia đã sớm không còn ở trường học nữa.
Túc Bảo mím môi, đôi mắt to hơi trống rỗng, khi cô bé trầm mặc, không ai biết cô bé đang nghĩ gì.
Kỷ Trường vận áo choàng trắng, lười biếng dựa vào một bên, tay cầm một cuốn sách nhỏ nhưng ánh mắt lại luôn dừng lại trên người Túc Bảo.
So với việc tìm kiếm ba ruột của Túc Bảo, hắn càng quan tâm liệu Túc Bảo có thể gom đủ linh hồn lấp đầy hồ lô và sống sót được hay không.
Cuốn sách nhỏ trên tay hắn lại xuất hiện thêm một hàng chữ [Sinh mệnh muôn hình vạn trạng]
Vậy là, tiểu diêm vương đang tự rèn luyện sao?
Kỷ Trường đang nghĩ ngợi, bỗng nghe Túc Bảo lầm bầm với con vẹt: “Tiểu Ngũ, 256 tuổi là rất nhiều tuổi phải không?”
Cục bột nhỏ còn chưa đi học mầm non nên toán học không tốt lắm.
Tiểu Ngũ cọ đầu vào tay Túc Bảo: “Lão yêu trên núi! Lão yêu trên núi!”
Mặt Túc Bảo như đưa đám.
Cô bé không muốn có một người ba yêu quái đâu!
Chuyến đi này chẳng những không bắt được quỷ lấp hồ lô, còn biết được ba mình là yêu quái—-
Túc Bảo rối rắm, nội tâm đấu tranh kịch liệt:
“Bỏ đi, trẻ con không được ghét bỏ ba ruột của mình!”
Túc Bảo nói với Tiểu Ngũ: “Dù ông ấy là Trư Bát Giới thì vẫn là ba của Túc Bảo”
Lại nói tiếp: “Tiểu Ngũ cũng không được ghét bỏ đâu nha!”
Tiểu Ngũ: “Ba, ba!”
Túc Bảo cười khanh khách.
Lúc này, Đường Điền Điền cũng đi ra ngoài rồi nhỏ giọng nói gì đó với Tô Nhất Trần.
Lát sau, Tô Nhất Trần đi ra, nói: “Túc Bảo, đi thôi con!”
Nhà họ Đường cũng nhanh chóng treo khăn trắng.
Túc Bảo nhoài người bên cửa kính xe, nhìn nhà họ Đường mỗi lúc một xa dần, nói: “Chú Đường sẽ phát tài, phong thủy bảo địa.”
Tô Nhất Trần ừm một tiếng, anh ấy không hiểu gì về phong thủy.
Chỉ là, bản thân mình mới là phong thủy lớn nhất của chính mình, nhân phẩm Đường Điền Điền tốt như vậy, không phát tài cũng khó.
**
Đêm tối, gió thổi qua biệt thự nhà họ Quan, vải trắng tung bay.
**
Túc Bảo ôm thỏ con đứng ở ngoài cửa, nhìn biệt thự đối diện.
Có vài người đến biệt thự đối diện, trước cửa treo một vòng hoa lớn màu trắng đen.
Xe của nhà tang lễ đã tới, bên cạnh còn đậu một chiếc xe cảnh sát.
“Ông cụ Quan lên đường thuận lợi nha!” Túc Bảo nói nhỏ.
Chắc ông cụ Quan trông thấy xương cốt của con gái mình rồi nhỉ?
Tiếc thay nhiều năm trôi qua như vậy, linh hồn dì kia đã sớm không còn ở trường học nữa.
Túc Bảo mím môi, đôi mắt to hơi trống rỗng, khi cô bé trầm mặc, không ai biết cô bé đang nghĩ gì.
Kỷ Trường vận áo choàng trắng, lười biếng dựa vào một bên, tay cầm một cuốn sách nhỏ nhưng ánh mắt lại luôn dừng lại trên người Túc Bảo.
So với việc tìm kiếm ba ruột của Túc Bảo, hắn càng quan tâm liệu Túc Bảo có thể gom đủ linh hồn lấp đầy hồ lô và sống sót được hay không.
Cuốn sách nhỏ trên tay hắn lại xuất hiện thêm một hàng chữ [Sinh mệnh muôn hình vạn trạng]
Vậy là, tiểu diêm vương đang tự rèn luyện sao?
Kỷ Trường đang nghĩ ngợi, bỗng nghe Túc Bảo lầm bầm với con vẹt: “Tiểu Ngũ, 256 tuổi là rất nhiều tuổi phải không?”
Cục bột nhỏ còn chưa đi học mầm non nên toán học không tốt lắm.
Tiểu Ngũ cọ đầu vào tay Túc Bảo: “Lão yêu trên núi! Lão yêu trên núi!”
Mặt Túc Bảo như đưa đám.
Cô bé không muốn có một người ba yêu quái đâu!
Chuyến đi này chẳng những không bắt được quỷ lấp hồ lô, còn biết được ba mình là yêu quái—-
Túc Bảo rối rắm, nội tâm đấu tranh kịch liệt:
“Bỏ đi, trẻ con không được ghét bỏ ba ruột của mình!”
Túc Bảo nói với Tiểu Ngũ: “Dù ông ấy là Trư Bát Giới thì vẫn là ba của Túc Bảo”
Lại nói tiếp: “Tiểu Ngũ cũng không được ghét bỏ đâu nha!”
Tiểu Ngũ: “Ba, ba!”
Túc Bảo cười khanh khách.
Lúc này, Đường Điền Điền cũng đi ra ngoài rồi nhỏ giọng nói gì đó với Tô Nhất Trần.
Lát sau, Tô Nhất Trần đi ra, nói: “Túc Bảo, đi thôi con!”
Nhà họ Đường cũng nhanh chóng treo khăn trắng.
Túc Bảo nhoài người bên cửa kính xe, nhìn nhà họ Đường mỗi lúc một xa dần, nói: “Chú Đường sẽ phát tài, phong thủy bảo địa.”
Tô Nhất Trần ừm một tiếng, anh ấy không hiểu gì về phong thủy.
Chỉ là, bản thân mình mới là phong thủy lớn nhất của chính mình, nhân phẩm Đường Điền Điền tốt như vậy, không phát tài cũng khó.
**
Đêm tối, gió thổi qua biệt thự nhà họ Quan, vải trắng tung bay.