Chương 276
Tô Tử Du đứng lên: “Con cũng muốn đi.”
Cuối cùng Tô Tử Chiến không nhịn được nữa tao nhã liếc mắt.
Đến đi nhà vệ sinh cũng muốn đi cùng?
Túc Bảo và Hân Hân chạy ở phía trước, hai bé gái tay trong tay đi.
Tô Tử Du thì thầm trong lòng, vì sao bé gái đi nhà vệ sinh lại cứ thích nắm tay nhau nhỉ?
Còn bé trai thì…
Tô Tử Du nhìn về phía anh trai đi sau mình một chút.
Tô Tử Chiến lập tức nói: “Đừng hòng mơ tưởng!”
Tô Tử Du lại gật đầu: Ừm, bé trai nếu nắm tay đi vệ sinh thì đúng là khác lạ.
Trong nhà vệ sinh, Túc Bảo nhanh hơn, cách một tấm cửa gọi lớn: “Chị ơi, chị xong chưa?”
Hân Hân: “Chị đi nặng á.”
Túc Bảo: “Hả, vừa rồi chị mới nói là đi nhẹ mà!”
Hân Hân: “Lúc ngồi xổm xuống không kẹp lại nên nó xổ ra mất tiêu.”
Túc Bảo: “…”
Hân Hân cất giọng nói: “Em đừng chạy mà, chờ chị với.”
Túc Bảo đứng mấy giây.
Hic… Chị hôi quá à! Làm sao bây giờ?
Túc Bảo nhìn ba-lô nhỏ trong tay mình, tìm một cái khẩu trang đeo lên.
Ừm vẫn còn hôi.
Túc Bảo tìm tiếp một cái khăn choàng vai, lúc ra ngoài bà ngoại sợ bé bị điều hòa không khí trên xe làm lạnh nên nhét thêm cho bé.
Túc Bảo lấy khăn choàng nhỏ ra, trùm lên đầu che mũi lại, bọc mình giống như cái bánh chưng nhỏ.
Một cô gái nhìn dáng vẻ này của bé không khỏi bị chọc cười.
“Chị cháu bảo cháu ở đây là cháu ở lại thật luôn à?” Cô ấy nói: “Thấy hôi thì đi ra cửa chờ đi!”
Túc Bảo: “Không được ạ, trẻ con nói chuyện phải giữ lời.”
Hân Hân cũng cao giọng nói ra: “Không cho phép đi!”
Cô gái kia cười ha ha một tiếng rồi lắc đầu đi ra.
Túc Bảo cảm giác mình không thở được.
“Chị ơi, chị xong chưa ạ?”
Hân Hân: “Chờ một chút, còn một chút xíu.”
Túc Bảo: “Một chút xíu là bao nhiêu ạ?”
Hân Hân: “Chị cũng không biết nữa, để chị xem…”
Người xếp hàng ở bên ngoài không nhịn được mà phì cười.
Trẻ con thú vị như thế đó!
Hai tay Túc Bảo khoác khăn choàng, tiếp tục che mũi: “Chị ơi nhanh lên, em sắp không nhịn nổi rồi!”
Cuối cùng Tô Tử Chiến không nhịn được nữa tao nhã liếc mắt.
Đến đi nhà vệ sinh cũng muốn đi cùng?
Túc Bảo và Hân Hân chạy ở phía trước, hai bé gái tay trong tay đi.
Tô Tử Du thì thầm trong lòng, vì sao bé gái đi nhà vệ sinh lại cứ thích nắm tay nhau nhỉ?
Còn bé trai thì…
Tô Tử Du nhìn về phía anh trai đi sau mình một chút.
Tô Tử Chiến lập tức nói: “Đừng hòng mơ tưởng!”
Tô Tử Du lại gật đầu: Ừm, bé trai nếu nắm tay đi vệ sinh thì đúng là khác lạ.
Trong nhà vệ sinh, Túc Bảo nhanh hơn, cách một tấm cửa gọi lớn: “Chị ơi, chị xong chưa?”
Hân Hân: “Chị đi nặng á.”
Túc Bảo: “Hả, vừa rồi chị mới nói là đi nhẹ mà!”
Hân Hân: “Lúc ngồi xổm xuống không kẹp lại nên nó xổ ra mất tiêu.”
Túc Bảo: “…”
Hân Hân cất giọng nói: “Em đừng chạy mà, chờ chị với.”
Túc Bảo đứng mấy giây.
Hic… Chị hôi quá à! Làm sao bây giờ?
Túc Bảo nhìn ba-lô nhỏ trong tay mình, tìm một cái khẩu trang đeo lên.
Ừm vẫn còn hôi.
Túc Bảo tìm tiếp một cái khăn choàng vai, lúc ra ngoài bà ngoại sợ bé bị điều hòa không khí trên xe làm lạnh nên nhét thêm cho bé.
Túc Bảo lấy khăn choàng nhỏ ra, trùm lên đầu che mũi lại, bọc mình giống như cái bánh chưng nhỏ.
Một cô gái nhìn dáng vẻ này của bé không khỏi bị chọc cười.
“Chị cháu bảo cháu ở đây là cháu ở lại thật luôn à?” Cô ấy nói: “Thấy hôi thì đi ra cửa chờ đi!”
Túc Bảo: “Không được ạ, trẻ con nói chuyện phải giữ lời.”
Hân Hân cũng cao giọng nói ra: “Không cho phép đi!”
Cô gái kia cười ha ha một tiếng rồi lắc đầu đi ra.
Túc Bảo cảm giác mình không thở được.
“Chị ơi, chị xong chưa ạ?”
Hân Hân: “Chờ một chút, còn một chút xíu.”
Túc Bảo: “Một chút xíu là bao nhiêu ạ?”
Hân Hân: “Chị cũng không biết nữa, để chị xem…”
Người xếp hàng ở bên ngoài không nhịn được mà phì cười.
Trẻ con thú vị như thế đó!
Hai tay Túc Bảo khoác khăn choàng, tiếp tục che mũi: “Chị ơi nhanh lên, em sắp không nhịn nổi rồi!”