Chương 277
Bên trong soạt một tiếng, cuối cùng Hân Hân cũng đi ra: “Đi đi, hôi quá.”
Túc Bảo ùa chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Chị đừng tự chê bản thân hôi chứ!”
Trên lối đi công cộng, Tô Nhất Trần đút một tay vào túi, đang đợi mấy cái đầu củ cải đi ra.
Chỉ thấy Túc Bảo bao bọc giống như bánh chưng nhỏ chạy ra đầu tiên.
Tô Nhất Trần: “?”
Đi nhà vệ sinh… khoa trương vậy sao?
Có vẻ như vệ sinh công cộng của khu vui chơi là không đủ tốt.
Tô Nhất Trần hờ hững cầm điện thoại gửi một tin nhắn đi: [Mua mảnh đất ở vùng ngoại ô, quy hoạch một công viên trò chơi, đêm nay gửi phương án cho tôi.]
Ở công ty, sau khi Khúc Hưởng nhận được tin nhắn: “?”
Sau khi Túc Bảo chạy ra ngoài lập tức kéo khăn choàng che miệng mũi mình lại, hít một hơi thật mạnh…
“Oa…”
Lúc đầu bé muốn nói là không khí bên ngoài tốt, nhưng mà bé còn đang đứng ở cửa nhà vệ sinh…
“ y.” Bé vội vàng rửa sạch tay, chạy về phía Tô Nhất Trần.
“Cậu cả!” Cục bột nhỏ thật vui vẻ, khi chạy hai bím tóc trên đầu khẽ vung vẩy.
Tô Nhất Trần vô thức xoay người đón được bé rồi bế bổng lên, anh bỗng ngửi thấy trên người bé một ‘mùi thơm’ như có như không.
“…”
Ngón tay thon dài của Tô Nhất Trần lướt trên màn hình, lại gửi thêm một tin nhắn: [Đặc biệt là trong lĩnh vực vệ sinh công cộng, phải lên kế hoạch tốt.]
Khúc Hưởng ở bên kia: “????”
Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy?
Anh ta nghe tổng giám đốc Tô nói hôm nay dẫn tiểu thư Túc Bảo đến công viên trò chơi, chẳng lẽ tiểu thư Túc Bảo rơi xuống nhà vệ sinh…
Túc Bảo ôm cổ Tô Nhất Trần, hỏi: “Cậu cả, cậu có thể giúp con tìm chỗ ở của cô Tân Tử Manh vừa nãy không?”
Tô Nhất Trần nhìn bọn Hân Hân Tô Tử Du đi tới, vừa nói: “Con tìm cô ấy làm gì?”
Túc Bảo ghé vào bên tai Tô Nhất Trần: “Bắt quỷ ạ!”
Tô Nhất Trần: “…”
“Được.”
Đúng là chẳng thèm hỏi tiếng nào.
Quả nhiên là Túc Bảo muốn cái gì sẽ được cái đó…
**
Một bên khác.
Mộc Quy Phàm lấy được ảnh chụp tư liệu của tất cả mọi người nhà họ Tô, bao gồm ảnh chụp của từng người.
“Tô Cẩm Ngọc…” Anh im lặng nhìn ảnh chụp, giọng nói trầm thấp: “Chết rồi sao?”
Túc Bảo ùa chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Chị đừng tự chê bản thân hôi chứ!”
Trên lối đi công cộng, Tô Nhất Trần đút một tay vào túi, đang đợi mấy cái đầu củ cải đi ra.
Chỉ thấy Túc Bảo bao bọc giống như bánh chưng nhỏ chạy ra đầu tiên.
Tô Nhất Trần: “?”
Đi nhà vệ sinh… khoa trương vậy sao?
Có vẻ như vệ sinh công cộng của khu vui chơi là không đủ tốt.
Tô Nhất Trần hờ hững cầm điện thoại gửi một tin nhắn đi: [Mua mảnh đất ở vùng ngoại ô, quy hoạch một công viên trò chơi, đêm nay gửi phương án cho tôi.]
Ở công ty, sau khi Khúc Hưởng nhận được tin nhắn: “?”
Sau khi Túc Bảo chạy ra ngoài lập tức kéo khăn choàng che miệng mũi mình lại, hít một hơi thật mạnh…
“Oa…”
Lúc đầu bé muốn nói là không khí bên ngoài tốt, nhưng mà bé còn đang đứng ở cửa nhà vệ sinh…
“ y.” Bé vội vàng rửa sạch tay, chạy về phía Tô Nhất Trần.
“Cậu cả!” Cục bột nhỏ thật vui vẻ, khi chạy hai bím tóc trên đầu khẽ vung vẩy.
Tô Nhất Trần vô thức xoay người đón được bé rồi bế bổng lên, anh bỗng ngửi thấy trên người bé một ‘mùi thơm’ như có như không.
“…”
Ngón tay thon dài của Tô Nhất Trần lướt trên màn hình, lại gửi thêm một tin nhắn: [Đặc biệt là trong lĩnh vực vệ sinh công cộng, phải lên kế hoạch tốt.]
Khúc Hưởng ở bên kia: “????”
Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy?
Anh ta nghe tổng giám đốc Tô nói hôm nay dẫn tiểu thư Túc Bảo đến công viên trò chơi, chẳng lẽ tiểu thư Túc Bảo rơi xuống nhà vệ sinh…
Túc Bảo ôm cổ Tô Nhất Trần, hỏi: “Cậu cả, cậu có thể giúp con tìm chỗ ở của cô Tân Tử Manh vừa nãy không?”
Tô Nhất Trần nhìn bọn Hân Hân Tô Tử Du đi tới, vừa nói: “Con tìm cô ấy làm gì?”
Túc Bảo ghé vào bên tai Tô Nhất Trần: “Bắt quỷ ạ!”
Tô Nhất Trần: “…”
“Được.”
Đúng là chẳng thèm hỏi tiếng nào.
Quả nhiên là Túc Bảo muốn cái gì sẽ được cái đó…
**
Một bên khác.
Mộc Quy Phàm lấy được ảnh chụp tư liệu của tất cả mọi người nhà họ Tô, bao gồm ảnh chụp của từng người.
“Tô Cẩm Ngọc…” Anh im lặng nhìn ảnh chụp, giọng nói trầm thấp: “Chết rồi sao?”