Chương 286
Tân Tử Manh tức giận nói: “Dì nhất định phải có phòng làm việc, công việc chính của dì là gõ chữ, rất cần một hoàn cảnh yên tĩnh, kết quả thím hai lại mắng dì già mồm cãi láo!”
“Cái khu tái định cư kia nữa, xung quanh toàn là công trường, thế mà mẹ chồng dì lại nghe lời thím ta muốn đi xem thử, dì tức giận quá nên đã chạy về đây.”
Túc Bảo nhăn mũi hỏi: “Vậy sao bọn họ không về?”
Tân Tử Manh nản lòng gục xuống bàn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Bọn họ muốn tự đi xem.”
“Tất cả những gì họ nói đều không hề cân nhắc gì đến dì, dì suy nghĩ đây là dì mua nhà ư? Dì thật sự bó tay rồi.”
“Thật ra ngày đầu tiên là dì và chồng cùng đi xem, sang hôm sau chồng dì nằng nặc đòi dẫn mẹ chồng theo, mẹ chồng xem xong bắt đầu dẫn bà con đi cùng.”
“Khoảng thời gian trước, chị họ của anh ta cũng tới, người này vô cùng nhiều chuyện, cái này không được cái kia cũng không được, hơn nữa cô ta còn nói gì con biết không? Cô ta nói bọn dì muốn mua nhà thì bình thường nên tiết kiệm một chút, đừng tiêu xài vào mấy thứ vô dụng như mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm các kiểu… Dì lớn lên thành như vậy rồi, đừng có trông chờ mấy thứ mỹ phẩm dưỡng da kia có thể biến dì thành người đẹp.”
Kỷ Trường thật sự bó tay.
“Vậy dì không vui thì phải nói chứ!” Hắn nói: “Không thích thì phải nói chứ!”
Túc Bảo truyền lời: “Vậy dì không vui thì phải nói chứ! Không thích thì phải nói chứ!”
Tân Tử Manh: “Thôi, dì không muốn nói.”
Túc Bảo: “…”
Kỷ Trường: “…”
Như này không gọi đáng đời thì như nào mới là đáng đời?
Bản thân không vui nhưng lại không muốn nói ra, rốt cuộc cô ấy muốn gì?
Tân Tử Manh tiếp tục nói: “Hóa ra tiền dì kiếm được không phải của dì, bọn họ quản chuyện mua nhà cũng thôi đi, còn không cho phép dì tiêu tiền luôn đấy!”
Túc Bảo: “…”
Kỷ Trường: “…”
Tô Nhất Trần ở bên cạnh sắp nhịn không nổi nữa.
“Hơn nữa…” Tân Tử Manh còn muốn nói tiếp, Túc Bảo lập tức che miệng cô ấy: “Được rồi, dì Tân đừng nói nữa.”
Thật kỳ lạ, bé càng nghe càng thấy tức, mặc dù không rõ chuyện của người lớn nhưng nghe xong vẫn cảm thấy bực bội.
Kỷ Trường cũng không hiểu nổi.
Theo lý mà nói thì chồng Tân Tử Manh không đi làm cũng không kiếm ra tiền, già trẻ lớn bé đều do cô ấy nuôi, sao còn phải uất ức như vậy?
Túc Bảo suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy sao dì không nói rõ ràng với chú ạ?”
Tân Tử Manh phàn nàn: “Ông chồng của dì có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, mỗi lần về quê, người khác đều tưởng là anh ta kiếm tiền, đồn tiền lương anh ta hơn trăm vạn một năm mà anh ta chẳng hề giải thích.”
“Cái gì anh ta cũng muốn quyết định, nếu dì không nghe theo thì anh ta sẽ không vui.”
“Cái khu tái định cư kia nữa, xung quanh toàn là công trường, thế mà mẹ chồng dì lại nghe lời thím ta muốn đi xem thử, dì tức giận quá nên đã chạy về đây.”
Túc Bảo nhăn mũi hỏi: “Vậy sao bọn họ không về?”
Tân Tử Manh nản lòng gục xuống bàn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Bọn họ muốn tự đi xem.”
“Tất cả những gì họ nói đều không hề cân nhắc gì đến dì, dì suy nghĩ đây là dì mua nhà ư? Dì thật sự bó tay rồi.”
“Thật ra ngày đầu tiên là dì và chồng cùng đi xem, sang hôm sau chồng dì nằng nặc đòi dẫn mẹ chồng theo, mẹ chồng xem xong bắt đầu dẫn bà con đi cùng.”
“Khoảng thời gian trước, chị họ của anh ta cũng tới, người này vô cùng nhiều chuyện, cái này không được cái kia cũng không được, hơn nữa cô ta còn nói gì con biết không? Cô ta nói bọn dì muốn mua nhà thì bình thường nên tiết kiệm một chút, đừng tiêu xài vào mấy thứ vô dụng như mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm các kiểu… Dì lớn lên thành như vậy rồi, đừng có trông chờ mấy thứ mỹ phẩm dưỡng da kia có thể biến dì thành người đẹp.”
Kỷ Trường thật sự bó tay.
“Vậy dì không vui thì phải nói chứ!” Hắn nói: “Không thích thì phải nói chứ!”
Túc Bảo truyền lời: “Vậy dì không vui thì phải nói chứ! Không thích thì phải nói chứ!”
Tân Tử Manh: “Thôi, dì không muốn nói.”
Túc Bảo: “…”
Kỷ Trường: “…”
Như này không gọi đáng đời thì như nào mới là đáng đời?
Bản thân không vui nhưng lại không muốn nói ra, rốt cuộc cô ấy muốn gì?
Tân Tử Manh tiếp tục nói: “Hóa ra tiền dì kiếm được không phải của dì, bọn họ quản chuyện mua nhà cũng thôi đi, còn không cho phép dì tiêu tiền luôn đấy!”
Túc Bảo: “…”
Kỷ Trường: “…”
Tô Nhất Trần ở bên cạnh sắp nhịn không nổi nữa.
“Hơn nữa…” Tân Tử Manh còn muốn nói tiếp, Túc Bảo lập tức che miệng cô ấy: “Được rồi, dì Tân đừng nói nữa.”
Thật kỳ lạ, bé càng nghe càng thấy tức, mặc dù không rõ chuyện của người lớn nhưng nghe xong vẫn cảm thấy bực bội.
Kỷ Trường cũng không hiểu nổi.
Theo lý mà nói thì chồng Tân Tử Manh không đi làm cũng không kiếm ra tiền, già trẻ lớn bé đều do cô ấy nuôi, sao còn phải uất ức như vậy?
Túc Bảo suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy sao dì không nói rõ ràng với chú ạ?”
Tân Tử Manh phàn nàn: “Ông chồng của dì có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, mỗi lần về quê, người khác đều tưởng là anh ta kiếm tiền, đồn tiền lương anh ta hơn trăm vạn một năm mà anh ta chẳng hề giải thích.”
“Cái gì anh ta cũng muốn quyết định, nếu dì không nghe theo thì anh ta sẽ không vui.”