Chương 287
“Hồi tết, bọn dì có về quê anh ta ăn tết, cũng bởi vì chút chuyện nhỏ mà bọn dì cãi nhau, dì bực mình nói muốn về thành phố, anh ta để dì đi thật luôn đấy.”
“Một mình dì đi từ nông thôn về thành phố hết hai tiếng đồng hồ, khi đó đã hơn mười một giờ đêm, tết nhất nên chẳng có chiếc taxi nào, dì về đến nơi cũng một hai giờ sáng rồi…”
Túc Bảo hiểu rõ, chắc con quỷ đã bám lên người cô ấy từ lúc đó…
Đi đường lúc mười hai giờ đêm rất dễ gặp ma, càng đừng nói đến việc Tân Tử Manh phải đi bộ một mình hơn hai tiếng đồng hồ.
Túc Bảo hỏi: “Vậy mà chú cũng không đi tìm dì ạ?”
Tân Tử Manh lắc đầu: “Thậm chí anh ta còn không biết là dì đã bỏ đi rồi cơ. Dì vừa đi vừa khóc, cảm giác tuyệt vọng lắm, kiếm nhiều tiền như vậy có ích gì đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo đầy vẻ khó hiểu: “Vậy tại sao dì không nói cho chú ấy biết ạ?”
Tân Tử Manh thở dài: “Dì không muốn nói, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Túc Bảo: “…”
Kỷ Trường: “…”
Tô Nhất Trần cau mày, trước giờ anh chưa từng xen vào chuyện của người khác nhưng lần này anh thực sự không thể nghe nổi nữa.
Anh lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc cô đang tính toán chuyện gì thế?”
Kiếm ra tiền mà còn phải bấm bụng cam chịu thì kiếm tiền để làm cái gì?
Ý nghĩa của việc chăm chỉ kiếm tiền là để bản thân không phải sầu lo, được sống theo ý mình muốn, khi người khác muốn cưỡi lên đầu mình thì có thể đánh lại kẻ đó thật đau.
Kỷ Trường khoanh tay, lắc đầu tặc lưỡi: “Cái loại này mà không ly hôn thì tự làm tự chịu thôi.”
Túc Bảo gật đầu, cái hiểu cái không mà rằng: “Đúng vậy, dì ly hôn đi ạ!”
Nói đến ly hôn, Tân Tử Manh lại do dự: “Thật ra chồng dì cũng tốt lắm, ít nhất anh ta không ra ngoài gây chuyện…”
Những lời này thật khiến người ta phải câm nín, Kỷ Trường không biết nên nói cái gì cho phải nữa.
Túc Bảo lấy làm lạ: “Dì Tân ơi, lẽ nào đây không phải là chuyện đương nhiên sao ạ?”
Hai người trưởng thành kết hôn với nhau, tuân thủ ước hẹn là điều nên làm cơ mà?
Túc Bảo nhớ bé từng thấy cảnh hai cô chú kết hôn trong TV, bọn họ trang trọng thề: Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, xin hứa sẽ yêu thương và tôn trọng cô ấy (anh ấy) mỗi ngày đến khi nhắm mắt lìa đời.
Vốn là chuyện nên làm mà, sao lại biến thành ưu điểm được?
Túc Bảo cảm thấy mình còn quá nhỏ, nghĩ muốn nát cả óc rồi nhưng vẫn không hiểu được lý lẽ của người lớn.
Bé lắc đầu, nghiêm túc nói: “Dì Tân ơi, hôm nay Túc Bảo sẽ giúp dì đuổi vận xui đi, hy vọng sau này dì Tân sẽ dũng cảm hơn một chút. Không thích làm cái gì thì phải can đảm lên tiếng từ chối!”
Tân Tử Manh nhìn cục bột nhỏ chỉ mới vài tuổi trước mặt đầy sửng sốt, bỗng nhiên có cảm giác thế mà mình còn không bằng một đứa trẻ.
Thật ra có đôi khi cô ấy cũng muốn lớn tiếng từ chối, đứng lên chống cự lại nhưng trong thế giới của người trưởng thành, lấy đâu là nhiều cơ hội để tùy hứng như vậy chứ?
Cô ấy sợ cãi vã sẽ ảnh hưởng không tốt đến con cái, cũng sợ cãi vã sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, rồi còn bị người ngoài chê cười.
“Một mình dì đi từ nông thôn về thành phố hết hai tiếng đồng hồ, khi đó đã hơn mười một giờ đêm, tết nhất nên chẳng có chiếc taxi nào, dì về đến nơi cũng một hai giờ sáng rồi…”
Túc Bảo hiểu rõ, chắc con quỷ đã bám lên người cô ấy từ lúc đó…
Đi đường lúc mười hai giờ đêm rất dễ gặp ma, càng đừng nói đến việc Tân Tử Manh phải đi bộ một mình hơn hai tiếng đồng hồ.
Túc Bảo hỏi: “Vậy mà chú cũng không đi tìm dì ạ?”
Tân Tử Manh lắc đầu: “Thậm chí anh ta còn không biết là dì đã bỏ đi rồi cơ. Dì vừa đi vừa khóc, cảm giác tuyệt vọng lắm, kiếm nhiều tiền như vậy có ích gì đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo đầy vẻ khó hiểu: “Vậy tại sao dì không nói cho chú ấy biết ạ?”
Tân Tử Manh thở dài: “Dì không muốn nói, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Túc Bảo: “…”
Kỷ Trường: “…”
Tô Nhất Trần cau mày, trước giờ anh chưa từng xen vào chuyện của người khác nhưng lần này anh thực sự không thể nghe nổi nữa.
Anh lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc cô đang tính toán chuyện gì thế?”
Kiếm ra tiền mà còn phải bấm bụng cam chịu thì kiếm tiền để làm cái gì?
Ý nghĩa của việc chăm chỉ kiếm tiền là để bản thân không phải sầu lo, được sống theo ý mình muốn, khi người khác muốn cưỡi lên đầu mình thì có thể đánh lại kẻ đó thật đau.
Kỷ Trường khoanh tay, lắc đầu tặc lưỡi: “Cái loại này mà không ly hôn thì tự làm tự chịu thôi.”
Túc Bảo gật đầu, cái hiểu cái không mà rằng: “Đúng vậy, dì ly hôn đi ạ!”
Nói đến ly hôn, Tân Tử Manh lại do dự: “Thật ra chồng dì cũng tốt lắm, ít nhất anh ta không ra ngoài gây chuyện…”
Những lời này thật khiến người ta phải câm nín, Kỷ Trường không biết nên nói cái gì cho phải nữa.
Túc Bảo lấy làm lạ: “Dì Tân ơi, lẽ nào đây không phải là chuyện đương nhiên sao ạ?”
Hai người trưởng thành kết hôn với nhau, tuân thủ ước hẹn là điều nên làm cơ mà?
Túc Bảo nhớ bé từng thấy cảnh hai cô chú kết hôn trong TV, bọn họ trang trọng thề: Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, xin hứa sẽ yêu thương và tôn trọng cô ấy (anh ấy) mỗi ngày đến khi nhắm mắt lìa đời.
Vốn là chuyện nên làm mà, sao lại biến thành ưu điểm được?
Túc Bảo cảm thấy mình còn quá nhỏ, nghĩ muốn nát cả óc rồi nhưng vẫn không hiểu được lý lẽ của người lớn.
Bé lắc đầu, nghiêm túc nói: “Dì Tân ơi, hôm nay Túc Bảo sẽ giúp dì đuổi vận xui đi, hy vọng sau này dì Tân sẽ dũng cảm hơn một chút. Không thích làm cái gì thì phải can đảm lên tiếng từ chối!”
Tân Tử Manh nhìn cục bột nhỏ chỉ mới vài tuổi trước mặt đầy sửng sốt, bỗng nhiên có cảm giác thế mà mình còn không bằng một đứa trẻ.
Thật ra có đôi khi cô ấy cũng muốn lớn tiếng từ chối, đứng lên chống cự lại nhưng trong thế giới của người trưởng thành, lấy đâu là nhiều cơ hội để tùy hứng như vậy chứ?
Cô ấy sợ cãi vã sẽ ảnh hưởng không tốt đến con cái, cũng sợ cãi vã sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, rồi còn bị người ngoài chê cười.