Chương 13: Gương Mặt Trong Trí Tưởng Tượng
Cả ba cùng chụp hình vui vẻ, chắc hơn ba mươi kiểu, thanh niên trẻ đẹp đầy nhiệt huyết có khác. Nguyễn Văn Nguyễn ra về trước vì anh còn có việc, chỉ tranh thủ chạy qua chung vui với Uyển Nhi. Còn lại Chân Lý tha thẩn cùng cô ngắm tranh. Một lúc sau Chân Lý rời đi, cô ấy học thiết kế đồ hoạ, chương trình học bốn năm, hiện là giai đoạn tốt nghiệp khá bận rộn. Những buổi triển lãm như thế này, được bạn bè gia đình tới chung vui là một sự ủng hộ to lớn. Cô thật lòng cảm động trước tình cảm của hai người bạn này.Thưởng lãm hết số tranh, nhìn đồng hồ gần mười hai giờ. Ngô Uyển Nhi rời khỏi bảo tàng, ra trạm đón xe buýt về nhà. Buổi trưa vắng vẻ, trạm chờ chỉ có mình cô, có lẽ mọi người ngại nắng nên chọn những phương tiện di chuyển khác. Vừa chờ xe, Uyển Nhi vừa giơ tay đón lấy những trái dầu xoay tròn trong gió. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi từ lúc rời cành đến khi chạm đất, trái dầu vẫn kịp tạo nên vũ điệu đẹp mắt của chính mình. Thiên nhiên luôn có những điều thú vị. Lúc này, một chiếc xe Porsche Cayenne Turbo GT (1) đen bóng lướt qua Uyển Nhi mà cô không hay biết. Người ngồi ở trong xe vô tình ngước lên, bắt gặp bên đường hình ảnh cô gái mặc váy dài màu thiên thanh, tóc huyền buông xõa, ngước lên không trung đón những quả dầu rơi xuống. Một thoáng ngẩn người, hình ảnh ấy đọng lại trong tâm trí, trong sáng sạch sẽ, tươi mát thuần khiết làm dịu đi cái gay gắt của ánh nắng ban trưa. Buổi trưa xe buýt giãn tuyến, đợi một lúc mà chưa có xe. Uyển Nhi phân vân nên ngồi chờ tiếp hay đi tìm gì đó ăn. Chợt chuông điện thoại reo vang, số gọi đến từ phòng tổ chức của Bảo tàng.“Dạ Ngô Uyển Nhi nghe.” Cô bấm phím nghe, nhỏ nhẹ lên tiếng.“Anh Đức đây. Có người muốn mua tranh của em, muốn gặp qua tác giả. Em đến chỗ triển lãm ngay nhé. Bao lâu nữa?” Giọng nói của anh Đức gọn gàng truyền tải đủ thông tin.“Dạ, em ở ngay trước bảo tàng. Em đến ngay ạ.” Cô vừa trả lời vừa vội đứng dậy, đi ngược về phía bảo tàng. Bỏ qua cơn đói và cái nắng tháng tư gay gắt, Uyển Nhi thấy lòng vui phơi phới. Khác với tranh vẽ bán theo dạng thị trường để kiếm sống. Tranh triển lãm được khách chọn mua thể hiện một tầm cao mới của hoạ sĩ. Đã nhiều lần tranh của cô được chọn mua, nhưng mà là sau khi kết thúc, khi khách xem tới xem lui nhiều lần, đắn đo cân nhắc. Đây là lần đầu tiên tranh được mua trong lúc triển lãm, ngay ngày đầu. Ngô Uyển Nhi đoán khách ở chỗ treo tranh nên lên thẳng đó luôn. Vừa hết cầu thang, chuẩn bị bước vô phòng, nhìn thoáng qua thấy nhiều người đứng trước bức tranh của cô. Nghe loáng thoáng tiếng của anh Đức: “Cảm ơn anh đã tài trợ cho cuộc triển lãm này. Chất lượng tranh lần này rất tốt, lại đa dạng…” Đứng cạnh anh ấy là một người đàn ông đang chuyên chú xem tranh. Uyển Nhi chỉ thấy bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của anh ta. Nhìn có vẻ là một doanh nhân. Ăn mặc lịch sự, giày da bóng loáng, quần tây áo sơ mi sơ vin chỉnh chu, phẳng phiu không một nếp nhăn. Có lẽ trưa nóng nên anh ta không khoác áo vest, tay áo được xắn lên cao để lộ cánh tay màu nâu rắn chắc. Uyển Nhi đoán đây là người muốn mua tranh của cô. Anh Đức thấy cô, tươi cười lên tiếng: “Hoạ sĩ Ngô Uyển Nhi đây rồi.” Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía cô. Uyển Nhi không vì vậy mà bối rối, ung dung mỉm cười chào anh Đức: “Anh Đức quá khen, em chưa chính thức là hoạ sĩ mà.”“Chưa tốt nghiệp nhưng thành tích của em cũng tính là hoạ sĩ rồi.” Anh Đức vốn quý mến cô, nhân cơ hội nói thêm vài câu khen ngợi trước mặt nhiều người. Đúng lúc Uyển Nhi đưa mắt nhìn về phía người đàn ông, anh ta xoay người nhìn cô. Góc nhìn này làm Uyển Nhi suýt nghẹt thở, trong đầu vang lên tiếng ầm. Bình thường cô khá bình tĩnh, lịch thiệp, vậy mà giờ đây mở to mắt nhìn thẳng vào người đàn ông không chớp mắt. Trước mắt là gương mặt mà cô đã tưởng tượng không biết bao lần, mất biết bao công sức tìm kiếm năm năm nay. Cô cảm thấy tim đập nhanh, chân tay bủn rủn, đầu óc không nghĩ được gì. Anh ta nhìn Uyển Nhi, mắt thoáng ánh lên tia ngạc nhiên thích thú, rồi nhanh chóng tĩnh lặng lại, bình thản quan sát cô. Ánh mắt của anh ta có một chút ấm áp, một chút cao ngạo, nhưng trên hết là khí thế bức người. Điều đó khiến Uyển Nhi giật mình, nhìn sang chỗ khác, cố trấn tĩnh lại. “Hít sâu, bình tĩnh, Ngô Uyển Nhi.” Cô nhủ thầm với chính mình. Tiếng của anh Đức vang lên: “Uyển Nhi, đây là anh Lý Minh Trí, nhà tài trợ cuộc triển lãm này. Cũng là người muốn mua tranh của em.” Uyển Nhi đã ổn định cảm xúc, khẽ mỉm cười gật đầu chào anh ta: “Chào anh. Tôi là Ngô Uyển Nhi, tác giả bức tranh “Mùa bướm” này. Rất vui khi biết anh thích nó.”*********Chú thích:(1) Porsche là thương hiệu xe ô tô thể thao hạng sang của Đức, được đánh giá cao bởi sự chau chuốt về đường nét, hiện đại thể hiện phong cách thể thao. (2) Porsche Cayenne Turbo GT là phiên bản mới nhất, được xem là mẫu xe tăng tốc nhanh nhất thế giới. Giá công bố chưa bao gồm phụ phí là 12,25 tỷ đồng.