Chương 14: Bức Tranh “Mùa Bướm”
Lý Minh Trí gật đầu chào cô, rồi dời ánh mắt sang bức tranh. Anh cất giọng trầm trầm không nghe ra chút cảm xúc nào: “Anh Đức có gửi cho tôi xem một số bức tranh, tôi thích bức này. Cũng muốn gặp qua tác giả để hiểu rõ thêm về nội dung của nó.” Lý Minh Trí chỉ nói bấy nhiêu, không nhận xét gì về bức tranh, trông anh có vẻ kiệm lời, chữ “thích” đối với anh đã bao hàm tất cả rồi. Hiểu ý của Lý Minh Trí, Uyển Nhi cất giọng trong trẻo thuyết minh: “Bức này tôi mô tả mùa bướm ở Tây Nguyên. Nơi đây người dân chủ yếu làm rẫy, trồng trà, cà phê. Họ trồng cây muồng xen kẽ bên trong nương rẫy để lấy bóng mát. Những tháng khác, sâu nấp dưới tán cây muồng, làm kén, lúc này không ai để ý tới. Rồi đến tháng tư, khi mà cái nắng chói chang nhất, những con bướm sâu muồng sẽ phá kén bay ra. Bướm chỉ có một màu vàng nhạt, nên có người gọi nó là bướm vàng. Nếu chỉ một vài con đơn lẻ, có lẽ sẽ lẫn mất vào không gian, nhưng đồng loạt hàng triệu con cùng bay, rợp trời, tạo nên cảnh tượng đẹp mắt. Bướm bay đến đâu tạo nên khung cảnh thơ mộng đến đó. Nếu anh có dịp đến Tây Nguyên dịp này, anh sẽ cảm nhận được.” Uyển Nhi khẽ nhìn anh nói tiếp: “Trong bức hình tôi chọn nền là cây cà phê, vì tháng tư cũng là mùa cà phê ra hoa. Hoa cà phê trắng muốt rất đẹp, nhưng ít người biết đến. Hai nét đẹp ấy tô điểm cho nhau, để tôn lên vẻ đẹp trong tranh, cũng để giới thiệu cảnh đẹp Tây Nguyên đến với người thưởng lãm.” Uyển Nhi giảng giải một hơi dài, đối với đứa con tinh thần của mình, cô nói rất hăng say và truyền cảm.“Hình ảnh bé gái giơ tay đón bướm là cô sao, không phải là bắt, mà là đón?” Lý Minh Trí hỏi Uyển Nhi. Nói đến đây, trong đầu anh chợt hiện ra hình ảnh cô giơ tay lên đón quả dầu, nhẹ nhàng nâng niu, để thiên nhiên chạm vào. Lúc nhìn thấy cô ở cửa, anh hơi ngạc nhiên, có chút thú vị. Thì ra cô gái thuần khiết bên đường anh nhìn thấy trước khi vô bảo tàng chính là tác giả của bức tranh mà con gái anh thích. Rất nhiều tranh được ban tổ chức chọn gửi đến cho anh xem, anh và con gái vừa nhìn liền thích bức này. Màu sắc tươi sáng, cảnh đẹp động lòng, dâng trào cảm xúc, khó có bức tranh nào làm được nhiều điều như vậy. Cho nên hôm nay anh đến đây để biết thêm thông tin về bức tranh, về còn trả bài cho cô con gái rượu. “Bé gái ấy có thể là bất kỳ ai, đứng trong không gian đó, chạm vào thiên nhiên, thưởng thức chứ không phải sở hữu.” Uyển Nhi nhẹ nhàng trả lời.Lý Minh Trí nghe câu trả lời đầy tình cảm ấy, trong lòng thầm tán thưởng nhưng ánh mắt không lộ ra tí cảm xúc gì, đó là tác phong của anh. Anh nhàn nhạt nói: “Tôi đã hỏi xong. Tôi muốn mua bức này, trợ lý của tôi sẽ làm việc với cô về giá cả, giao nhận.” Lý Minh Trí chốt vấn đề.Người đàn ông trạc tuổi Lý Minh Trí nãy giờ đứng phía sau anh, bước lên một chút gật đầu chào Uyển Nhi. Cô khéo léo nhìn Lý Minh Trí rồi nhìn anh ta, trả lời: “Bức tranh này treo đến hết thời gian triển lãm. Sau đó sẽ giao cho anh. Để tôi xem lại rồi báo cho anh giá hợp lý ạ.” “Giá cả không quan trọng, chỉ là đừng để người khác mua mất.” Anh trợ lý lên tiếng. Uyển Nhi đưa mắt nhìn sang anh Đức, anh ấy nhanh nhẹn nói: “Tôi sẽ dán chữ “Đã bán” lên bức tranh. Như vậy người khác chỉ thưởng lãm chứ không mua nữa. Anh yên tâm.”“Cô cho tôi số điện thoại của cô để liên lạc sau khi triển lãm kết thúc nhé.” Anh trợ lý cất tiếng. Uyển Nhi đọc số của mình cho anh ta. Anh ấy lấy điện thoại, bấm số gọi vào điện thoại của Uyển Nhi để cô cũng có số của anh ấy. Vậy là cuộc giao dịch kết thúc. Mọi người bắt tay nói vài câu xã giao. Anh Đức mời Lý Minh Trí và trợ lý đi ăn, có lẽ vì là nhà tài trợ nên được tiếp đãi nồng hậu. Nhưng Lý Minh Trí từ chối, nói có việc ra về ngay. Uyển Nhi đứng một bên yên lặng xem mọi người tiễn anh ta xuống xe. Lúc ra đến cửa, có vẻ anh ta khẽ nhìn về phía cô, nhưng rất nhanh, cô chưa kịp phản ứng, anh ta đã dời tầm mắt đi khỏi.Bần thần một lúc Uyển Nhi mới chầm chậm bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống lầu và không gian xung quanh. Trong lòng cô dâng trào muôn vàn cảm xúc.Thứ nhất là tranh của cô được đánh giá cao, được chọn mua một cách nhanh chóng, mà người mua là người biết thưởng thức, chịu khó tìm hiểu về bối cảnh sáng tác khiến tác giả như cô nhân đôi niềm vui.Thứ hai, chiếm hầu hết cảm xúc của Uyển Nhi lúc này, là, cô đã gặp được người đàn ông trong điện thoại của Dương Phước An, đầu mối quan trọng nhất mà bấy lâu cô tìm kiếm, không phụ sự uỷ thác của Phước An. Uyển Nhi thầm nhủ: “Phước An, em vừa tìm thấy anh ta. Chắc sẽ tìm ra con gái của chị. Chị chỉ lối cho em nhé.” Đôi mắt cô ươn ướt, cô quá xúc động. Bấy lâu nay cô mò mẫm trong đêm đen, giờ lần tìm được chút ánh sáng. Người đã gặp, thân phận đã biết, từ từ điều tra sau. Lấy tay gạt đi giọt nước mắt, cô mỉm cười ngửa đầu hít một hơi căng đầy buồng phổi, thở ra thật chậm, trút đi một phần gánh nặng trong năm năm qua. Cô không biết rằng hình ảnh này một lần nữa lọt vào tầm mắt của Lý Minh Trí. Thấy cảnh này anh chỉ nghĩ, “bán được tranh chắc cô ấy vui lắm.” Môi cong lên nụ cười vui vẻ. Trong đầu vang lên ca từ của khúc hát nổi tiếng:Nắng Sài Gòn, anh đi mà chợt mátBởi vì em mặc áo lụa Hà Đông (1).Váy áo cô ấy mặc không biết có phải là áo lụa Hà Đông hay không, nhưng màu thiên thanh cùng sự trong sáng của cô ấy đủ làm dịu mát tâm hồn người đối diện.*********Chú thích:(1) Lời trong bài hát “Áo lụa Hà Đông” của tác giả Ngô Thuỵ Miên.