Chương 7: Chọn Cách Mỉm Cười Để Động Viên Mình Bước Tiếp
Ngô Uyển Nhi đặt nhiều giả thiết về khoảng thời gian này, mà giả thiết nào cũng chỉ hợp lý một nửa: Có khi nào lúc đó mình làm chuyện gì xấu bị truy lùng phải bỏ trốn đi đâu đó không. Nhưng xét lại thấy mình vẫn là người lương thiện, từ nhỏ ba mẹ đã giáo dục rất kĩ, không lý nào lại làm chuyện trái đạo đức. Hay là do Mạc Anh Khôi đi du học không ở cạnh cô, cô trúng tiếng sét ái tình với chàng trai nào đó, rồi thất tình mất trí như mấy phim Hàn lãng mạn. Hay là cô bị bệnh gì ở não, hoặc gặp tai nạn gì, hôn mê ngủ một giấc dài, tỉnh dậy thấy mình đã gần hết hai mươi mốt tuổi. Lúc này mới lo đi ôn luyện thi vào đại học Mỹ thuật, làm sinh viên năm nhất ở tuổi hai mươi hai…Giờ hai tay vỗ vỗ đầu cho bình tâm trở lại, Ngô Uyển Nhi dứt khoát ngồi dậy, thực hiện vài động tác thể dục cho giãn gân cốt. Bước vào toilet (nhà vệ sinh), cô mỉm cười ngắm mình trong đó. Khóc hay cười thì sự việc cũng không biến chuyển gì được, vậy thì cô chọn cách mỉm cười để động viên mình bước tiếp.Vừa súc miệng Uyển Nhi vừa nghĩ xem sáng nay mình ăn gì. Nhớ ra còn cái bánh bao trong tủ lạnh, cô trở ra đem hấp lên, bắc thêm ấm nước để tí pha ly sữa nóng, vậy là giải quyết xong thực đơn bữa sáng.Hôm nay là thứ bảy, tám giờ Uyển Nhi có lớp dạy vẽ cho thiếu nhi ở trung tâm văn hoá quận Bình Thạnh. Cô dùng hai buổi sáng cuối tuần cho công việc này, vừa có niềm vui truyền cảm hứng hội hoạ cho những mầm non tương lai, vừa có thêm thu nhập. Ăn sáng xong, thay bộ đồ tây lịch sự, Uyển Nhi xuống bãi giữ xe lấy con ngựa sắt của mình. Thường trong tuần đường xá đông đúc cô đi học đi làm bằng xe buýt. Cuối tuần giao thông thoải mái hơn, cô đi xe đạp, vừa tiết kiệm vừa tập thể dục luôn. Đạp xe trên đường, ngắm nhìn hoa bằng lăng đang dịu dàng khoe sắc tím, cánh hoa chen chúc nhau đung đưa trong gió, mong mang trong nắng.Đến trung tâm, loay hoay ra đề tài vẽ, kèm cập từng bé, chỉnh sửa bài cho bé này, bé kia. Trong lớp rộn ràng tiếng í ới gọi: “cô ơi, con vẽ vầy được chưa”, “cô ơi, con vẽ không được”, thậm chí là “cô ơi, con đi vệ sinh nha”, “cô ơi con đi mua nước nha”… Tất bật mà vui, Uyển Nhi nhìn thấy hình ảnh của mình trong đó, hồi đó cô cũng nói với ba những câu như vậy khi ba chỉ cô tô vẽ.Dạy xong hai ca, nhìn đồng hồ mười một giờ. Chuẩn bị đạp xe về, Uyển Nhi nhớ ra có hứa nấu cơm đãi Chân Lý, bèn lần tìm trong chiếc túi xách bằng vải canvas (1) chiếc điện thoại, bấm gọi cho cô nàng. Trong đầu đang thầm đoán xem giờ này nàng ấy đang đi làm thêm hay đang cuộn mình làm con mèo lười mà nướng. Điện thoại vang lên bài nhạc chờ giai điệu pop ballad da diết:Chẳng một ai có thểCản được trái timKhi đã lỡ yêu rồiĐừng ai can ngăn tôiKhuyên tôi buông xuôiVì yêu không có lỗiAi cũng ước muốnKhao khát được yêuĐược chờ mong tới giờAi nhắc đưa đón buổi chiềuMỗi sáng thức dậyĐược ngắm một ngườiNằm cạnh ngủ sayNên anh lùi bước về sauĐể thấy em rõ hơnĐể có thể ngắm emTừ xa âu yếm hơnCả nguồn sốngBỗng chốc thu bé lạiVừa bằng một cô gáiHay anh vẫn sẽLặng lẽ kế bênDù không nắm tayNhưng đường chungMãi mãiVà từ ấy ánh mắt anhHồn nhiên đến lạVì sao anh không thểGặp được em sớm hơnCòn đang đắm chìm trong giai điệu thì nghe tiếng “alo” lười biếng của Chân Lý. Uyển Nhi cười cười, “đang làm con mèo lười à”“Cuối tuần không làm thêm, em có quyền thưởng cho bản thân một chút chứ chị gái.” Chân Lý cất giọng nũng nịu, “mà chị nghe bài nhạc chờ của em hay không, em mới cài hôm qua.” “Mà là bài gì thế? Chị nghe quen nhưng không nhớ ra.” Uyển Nhi cố nghĩ.“Bài hit (2) nổi tiếng mấy năm nay mà chị không biết ư?” Chân Lý ngạc nhiên như thế thấy con quái vật trước mặt. “Bài Phía sau một cô gái, tác giả Tiên Cookie, Soobin Hoàng Sơn hát đó bà chị lạc hậu của tôi ơi.”Uyển Nhi đánh trống lảng đi sự lạc hậu của mình: “Da diết, sâu lắng, không hợp với em chút nào.”“Không hợp cũng không sao. Em nghe hay nên cài, cũng ước mong có một chàng trai yêu mình như thế. He he. Với lại cài nhạc chờ có lợi lắm à nghe”, Chân Lý lại cất giọng giảng giải: “Thứ nhất người gọi không sốt ruột vì chờ lâu. Thứ hai, nghe bài hát da diết vậy, có đang giận cũng sẽ nguôi đi không trút giận vào em nữa.”“Em lại chọc ai giận mà cần tìm biện pháp cho nguôi vậy?” Uyển Nhi trêu, “chị gọi định mời em ăn bữa tối chị nấu, mà chị cũng nguôi ý định rồi, vậy khỏi nhé!”“Sao khỏi được, em đang mong chờ món bún riêu thần thánh của chị đấy, trưa nay nhịn để chiều ăn luôn nè. Khoảng bốn giờ em qua chở chị đi chợ mua đồ về cùng nấu nha.” Chân Lý vội nói một mạch.“Được, vậy chiều gặp lại em, tạm biệt.”“Tạm biệt tình yêu của em.” Có ăn là giọng cô ấy trở nên ngọt ngào đến rợn da gà. Uyển Nhi mỉm cười vui vẻ.******Chú thích:(1) Vải canvas là tên gọi chung chỉ những loại vải được dệt từ cây gai dầu, với đặc điểm riêng biệt là sợi vải được dệt ngang dưới dạng lưới, thô nhưng khá bền chắc, ít thấm nước, rất thích hợp làm túi đựng. Tên gọi Canvas cũng đã có từ rất lâu, bắt nguồn từ “canabis” trong tiếng Ả – rập, hiểu theo nghĩa la-tinh là cây gai dầu. Ở giai đoạn đầu, loại cây này là nguyên liệu chính để dệt vải Canvas. Nhờ những đặc tính như bền, chắc, không thấm nước… mà ngay từ khi ra đời, vải canvas đã được tận dụng để làm lều, bạt buồm, hay thậm chí là ‘giấy’ vẽ tranh của các họa sĩ.(2) Bài hit: bài hát nổi tiếng, được nhiều người quan tâm tại một thời điểm.