Chương : 4
Hàn Kiệt nhìn cái móng heo đặt lên vai tiểu Omega rất là chói mắt.
Chỉ muốn lập tức đi tới đem cái móng heo to gan đó chặt đi.
Cố Lễ đi ở phía sau phát hiện Hàn Kiệt lúc này biểu cảm đặc biệt tối tăm, không biết đang nổi lên bão táp gì.
Theo bản năng mà liếc mắt nhìn việc xảy ra cách đây không xa.
"Cậu sao thế?"
Hàn Kiệt không chớp mắt, lạnh nhạt nói với Cố Lễ: "Cậu về trước đi."
Nói xong liền nhanh chân đi về phía tiểu Omega.
Cố Lễ nhìn phương hướng hắn đi qua, nhịn không được nhướng mày.
Hàn Kiệt đi qua trực tiếp từ trong sự giam cầm của đối phương đem Hòa Đào kéo ra.
Hòa Đào vốn dĩ thất kinh (rất sợ hãi, mất cả hồn vía) đột nhiên bị một nguồn sức mạnh kéo ra khỏi, trọng tâm không ổn mà trực tiếp đâm vào lồng ngực Hàn Kiệt, lập tức liền đau mà rên lên một tiếng.
Bất quá vẫn là rất nhanh liền ngẩng đầu lên nhìn người đem cậu kéo ra ngoài.
Hàn Kiệt!
Hòa Đào thật sự không nghĩ tới, lại một lần nữa gặp được Hàn Kiệt.
Hai người quá có duyên đi!
Hàn Kiệt không phản ứng nhìn Hòa Đào ngẩn người tại đó, đem người kéo ra phía sau, chuyển sang nhìn về phía Alpha đang nhìn mình chằm chằm.
"Nó là của mày?"
Đối phương đột nhiên mở miệng, trong lòng Hàn Kiệt chấn động, ngoài miệng lại nói: "Không phải."
Đối phương nghe đến hai chữ này liền nở nụ cười: "Không phải, mày quản cái gì chuyện vô bổ, chán sống rồi phải không?"
Đối phương ỷ có nhiều người, nên không đem Hàn Kiệt để ở trong mắt.
Hòa Đào trốn ở phía sau anh, nắm lấy ống tay áo Hàn Kiệt, rất lo lắng Hàn Kiệt sẽ bởi vì cậu mà bị liên lụy.
Cảm giác được tiểu Omega trốn ở sau lưng anh bị doạ phát run.
Hàn Kiệt duỗi tay nắm lấy tay của Hòa Đào.
Hòa Đào lập tức cũng không dám động.
Hàn Kiệt nhíu mày: "Chuyện hôm nay tôi nhất định quản chắc rồi!"
Lời nói vừa dứt, Hàn Kiệt thừa dịp đối phương không phòng bị, một quyền đánh tới, trực tiếp nện vào mắt đối phương.
Sau đó dắt Hòa Đào, chạy như điên.
Cố Lễ đứng tại cách đó không xa xem cuộc vui, sửng sốt một chút, sau đó không nói nên lời lắc đầu một cái, xoay người đi.
Hòa Đào vốn dĩ nhìn thấy Hàn Kiệt đột nhiên động thủ, cũng lo lắng, dù sao đối phương nhiều người như vậy.
Nếu là đánh nhau thật, Hàn Kiệt coi như đánh lại, cũng sẽ bị thương.
Lại không nghĩ rằng, Hàn Kiệt đánh đối phương một quyền, lôi kéo cậu bỏ chạy.
Hàn Kiệt đem Hòa Đào đẩy mạnh vào một con hẻm: "Đừng lên tiếng."
Hai người căng thẳng dính chặt vào nhau, trốn ở phía sau thùng rác.
Nghe được đám người kia ở phía sau đuổi theo bọn cậu từng người từng người chạy qua.
Mãi đến khi người của đối phương toàn bộ đều chạy qua, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Một khi thả lỏng, liền phát hiện tình cảnh hiện giờ có chút lúng túng.
Bởi vì khoảng cách tương đối gần, cơ hồ cả người Hòa Đào đều bị Hàn Kiệt ôm vào trong ngực.
Hàn Kiệt sửng sốt một chút, nhanh chóng lui về phía sau một bước sau đó xoay người ra ngõ hẻm.
Hòa Đào lúng túng vuốt lại mái tóc, đi tới: "Cái kia, cám ơn anh lại giúp tôi một lần nữa."
Không đề cập đến còn tốt, khi đề cập đến việc này Hàn Kiệt liền nổi nóng.
Anh nghĩ không thông, một Omega không cố gắng ngốc ở nhà, cứ chạy ra ngoài làm gì!
Kết quả vừa quay đầu liền đối mặt với đôi mắt đen nhánh sáng long lanh của Hòa Đào.
Hàn Kiệt: "......."
Tim đập nhanh hơn là cái quỷ gì?
"Xin lỗi, khiến quần áo anh bị dơ rồi."
Hòa Đào nhìn đồng phục học sinh trên người Hàn Kiệt có một vết tích rất lớn, thấy thật có lỗi.
Hàn Kiệt sững sờ cúi đầu liếc mắt nhìn, sau đó phản ứng lại, bây giờ là thời điểm quan tâm vấn đề này sao?
"Cái đó cậu không phải nghĩ nhiều, tôi không phải nhìn thấy cậu mới giúp cậu, đổi thành người khác, cho dù là một con heo, tôi thấy ngứa mắt cũng sẽ quản." Hàn Kiệt cố ý nói khó nghe như vậy, ánh mắt luôn quan sát biểu cảm của Hòa Đào, nhìn thấy ánh mắt tiểu Omega ảm đạm đi rất nhiều, theo bản năng mà nói: "Cho nên cứu cậu chỉ là bất ngờ, cậu là một Omega, đừng có một mình đi lung tung trên đường lớn, mau về nhà đi."
Hàn Kiệt nói ra câu này, cảm thấy chính mình quả thực rất kỳ quái, cư nhiên lại có chút ngượng ngùng?
Thấy quỷ rồi!
Hàn Kiệt có chút thẹn quá hóa giận nhìn tiểu Omega lại càng không vừa mắt: "Này, chuyện hôm nay còn có chuyện hôm trước, cũng không được phép để người nào ngoài tôi và cậu biết, nghe thấy không?"
Hòa Đào không hề trả lời lại chỉ gật đầu.
Hàn Kiệt nhìn bộ dáng muốn khóc mà không được của tiểu Omega, chỉ cảm thấy buồn bực mất tập trung, rốt cuộc không ở lại nữa, xoay người như một làn khói chạy mất dạng.
Hòa Đào khịt khịt mũi, cảm thấy được chính mình có chút không có tiền đồ.
Rõ ràng đối phương nói không có sai, không muốn bị người khác biết sự tình phát sinh giữa hai người bọn họ, cũng không có gì đáng trách.
Nhưng chính là trong lòng rất khó vượt qua.
Đều do kỳ phát tình chết tiệt này.
Cậu nếu không phải là Omega thì tốt rồi.
Hòa Đào xoa nhẹ đôi mắt một cái, xoay người đi về phương hướng cũ.
Mà Hàn Kiệt lúc nãy vừa chạy đi lại không hề rời khỏi mà nhìn theo bóng lưng của tiểu Omega, do dự một chút, vẻ mặt cứ xoắn xuýt mà đi theo.
Làm người tốt đến cùng vậy!
Hòa Đào đối với Hàn Kiệt có cảm giác rất phức tạp, hai lần bất ngờ cứu giúp, hơn nữa lại bị tin tức tố quấy nhiễu, cậu đối với Hàn Kiệt có thể nói là sinh ra ỷ lại nhất định, lại bởi vì lý trí hiểu được cậu và Hàn Kiệt căn bản không có khả năng, mà Hàn Kiệt cũng chỉ là có lòng tốt mà hỗ trợ thôi.
Cậu không thể có tâm tư khác, nhưng cũng không khống chế được chính mình suy nghĩ.
Cậu cảm thấy được Hàn Kiệt thật sự giống như kỵ sĩ của cậu vậy.
Khi cậu gặp nguy hiểm, anh luôn là người đầu tiên, kịp thời chạy tới.
Tô Khả là bạn tốt duy nhất của Hòa Đào, dĩ nhiên cũng được cậu chia sẻ phần bí mật đó.
"Hòa Đào, cậu có phải là thích anh ta không vậy?"
Đột nhiên bị Tô Khả hỏi như vậy, Hòa Đào sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt.
"Làm sao có thể chứ, tớ và anh ấy căn bản không thể, tớ đã sớm biết, làm sao có khả năng còn có thể đi yêu thích anh ấy a, ha ha ha ha, không thể, Tô Khả cậu không nên nói lung tung, tớ chính là rất cảm kích anh ấy mà thôi."
Tô Khả nhìn đôi mắt né tránh của Hòa Đào: "Cậu đừng lừa gạt chính mình, cậu coi như thuyết phục được tớ, cũng không lừa được tâm của bản thân cậu, chẳng qua giống như cậu đã tự nói, hai người các cậu căn bản không phải là người của một thế giới, không có phát triển gì mới tốt."
Miễn cho lại bị tổn thương.
Hòa Đào vội vã liếc Tô Khả một cái, rất mau liền nhìn sang nơi khác: "Tớ đã nói là không thích anh ấy, cậu làm sao lại không tin hả."
Cậu làm sao có thể thích anh đây, không thể thích anh.
Hàn Kiệt ngày hôm nay có chút tâm thần không yên, cứ luôn vô tình hay cố ý nhìn bên ngoài phòng học.
Cậu ngày hôm nay không đến ngỏ ý cảm ơn sao?
Coi như trà sữa ngọt quá đi, anh cũng có thể cố hết sức uống một chút, ngược lại nhìn dáng vẻ của cậu dường như cũng không bỏ ra nổi thứ gì khác cảm ơn anh được.
Đần như vậy, cũng biết dùng trà sữa cảm ơn anh, đã thật không đơn giản.
Nhưng mà cậu làm sao còn chưa tới đây, cũng sắp tan học rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn - nói một đằng làm một nẻo - Kiệt: Không vui, vô cùng không vui.
Chỉ muốn lập tức đi tới đem cái móng heo to gan đó chặt đi.
Cố Lễ đi ở phía sau phát hiện Hàn Kiệt lúc này biểu cảm đặc biệt tối tăm, không biết đang nổi lên bão táp gì.
Theo bản năng mà liếc mắt nhìn việc xảy ra cách đây không xa.
"Cậu sao thế?"
Hàn Kiệt không chớp mắt, lạnh nhạt nói với Cố Lễ: "Cậu về trước đi."
Nói xong liền nhanh chân đi về phía tiểu Omega.
Cố Lễ nhìn phương hướng hắn đi qua, nhịn không được nhướng mày.
Hàn Kiệt đi qua trực tiếp từ trong sự giam cầm của đối phương đem Hòa Đào kéo ra.
Hòa Đào vốn dĩ thất kinh (rất sợ hãi, mất cả hồn vía) đột nhiên bị một nguồn sức mạnh kéo ra khỏi, trọng tâm không ổn mà trực tiếp đâm vào lồng ngực Hàn Kiệt, lập tức liền đau mà rên lên một tiếng.
Bất quá vẫn là rất nhanh liền ngẩng đầu lên nhìn người đem cậu kéo ra ngoài.
Hàn Kiệt!
Hòa Đào thật sự không nghĩ tới, lại một lần nữa gặp được Hàn Kiệt.
Hai người quá có duyên đi!
Hàn Kiệt không phản ứng nhìn Hòa Đào ngẩn người tại đó, đem người kéo ra phía sau, chuyển sang nhìn về phía Alpha đang nhìn mình chằm chằm.
"Nó là của mày?"
Đối phương đột nhiên mở miệng, trong lòng Hàn Kiệt chấn động, ngoài miệng lại nói: "Không phải."
Đối phương nghe đến hai chữ này liền nở nụ cười: "Không phải, mày quản cái gì chuyện vô bổ, chán sống rồi phải không?"
Đối phương ỷ có nhiều người, nên không đem Hàn Kiệt để ở trong mắt.
Hòa Đào trốn ở phía sau anh, nắm lấy ống tay áo Hàn Kiệt, rất lo lắng Hàn Kiệt sẽ bởi vì cậu mà bị liên lụy.
Cảm giác được tiểu Omega trốn ở sau lưng anh bị doạ phát run.
Hàn Kiệt duỗi tay nắm lấy tay của Hòa Đào.
Hòa Đào lập tức cũng không dám động.
Hàn Kiệt nhíu mày: "Chuyện hôm nay tôi nhất định quản chắc rồi!"
Lời nói vừa dứt, Hàn Kiệt thừa dịp đối phương không phòng bị, một quyền đánh tới, trực tiếp nện vào mắt đối phương.
Sau đó dắt Hòa Đào, chạy như điên.
Cố Lễ đứng tại cách đó không xa xem cuộc vui, sửng sốt một chút, sau đó không nói nên lời lắc đầu một cái, xoay người đi.
Hòa Đào vốn dĩ nhìn thấy Hàn Kiệt đột nhiên động thủ, cũng lo lắng, dù sao đối phương nhiều người như vậy.
Nếu là đánh nhau thật, Hàn Kiệt coi như đánh lại, cũng sẽ bị thương.
Lại không nghĩ rằng, Hàn Kiệt đánh đối phương một quyền, lôi kéo cậu bỏ chạy.
Hàn Kiệt đem Hòa Đào đẩy mạnh vào một con hẻm: "Đừng lên tiếng."
Hai người căng thẳng dính chặt vào nhau, trốn ở phía sau thùng rác.
Nghe được đám người kia ở phía sau đuổi theo bọn cậu từng người từng người chạy qua.
Mãi đến khi người của đối phương toàn bộ đều chạy qua, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Một khi thả lỏng, liền phát hiện tình cảnh hiện giờ có chút lúng túng.
Bởi vì khoảng cách tương đối gần, cơ hồ cả người Hòa Đào đều bị Hàn Kiệt ôm vào trong ngực.
Hàn Kiệt sửng sốt một chút, nhanh chóng lui về phía sau một bước sau đó xoay người ra ngõ hẻm.
Hòa Đào lúng túng vuốt lại mái tóc, đi tới: "Cái kia, cám ơn anh lại giúp tôi một lần nữa."
Không đề cập đến còn tốt, khi đề cập đến việc này Hàn Kiệt liền nổi nóng.
Anh nghĩ không thông, một Omega không cố gắng ngốc ở nhà, cứ chạy ra ngoài làm gì!
Kết quả vừa quay đầu liền đối mặt với đôi mắt đen nhánh sáng long lanh của Hòa Đào.
Hàn Kiệt: "......."
Tim đập nhanh hơn là cái quỷ gì?
"Xin lỗi, khiến quần áo anh bị dơ rồi."
Hòa Đào nhìn đồng phục học sinh trên người Hàn Kiệt có một vết tích rất lớn, thấy thật có lỗi.
Hàn Kiệt sững sờ cúi đầu liếc mắt nhìn, sau đó phản ứng lại, bây giờ là thời điểm quan tâm vấn đề này sao?
"Cái đó cậu không phải nghĩ nhiều, tôi không phải nhìn thấy cậu mới giúp cậu, đổi thành người khác, cho dù là một con heo, tôi thấy ngứa mắt cũng sẽ quản." Hàn Kiệt cố ý nói khó nghe như vậy, ánh mắt luôn quan sát biểu cảm của Hòa Đào, nhìn thấy ánh mắt tiểu Omega ảm đạm đi rất nhiều, theo bản năng mà nói: "Cho nên cứu cậu chỉ là bất ngờ, cậu là một Omega, đừng có một mình đi lung tung trên đường lớn, mau về nhà đi."
Hàn Kiệt nói ra câu này, cảm thấy chính mình quả thực rất kỳ quái, cư nhiên lại có chút ngượng ngùng?
Thấy quỷ rồi!
Hàn Kiệt có chút thẹn quá hóa giận nhìn tiểu Omega lại càng không vừa mắt: "Này, chuyện hôm nay còn có chuyện hôm trước, cũng không được phép để người nào ngoài tôi và cậu biết, nghe thấy không?"
Hòa Đào không hề trả lời lại chỉ gật đầu.
Hàn Kiệt nhìn bộ dáng muốn khóc mà không được của tiểu Omega, chỉ cảm thấy buồn bực mất tập trung, rốt cuộc không ở lại nữa, xoay người như một làn khói chạy mất dạng.
Hòa Đào khịt khịt mũi, cảm thấy được chính mình có chút không có tiền đồ.
Rõ ràng đối phương nói không có sai, không muốn bị người khác biết sự tình phát sinh giữa hai người bọn họ, cũng không có gì đáng trách.
Nhưng chính là trong lòng rất khó vượt qua.
Đều do kỳ phát tình chết tiệt này.
Cậu nếu không phải là Omega thì tốt rồi.
Hòa Đào xoa nhẹ đôi mắt một cái, xoay người đi về phương hướng cũ.
Mà Hàn Kiệt lúc nãy vừa chạy đi lại không hề rời khỏi mà nhìn theo bóng lưng của tiểu Omega, do dự một chút, vẻ mặt cứ xoắn xuýt mà đi theo.
Làm người tốt đến cùng vậy!
Hòa Đào đối với Hàn Kiệt có cảm giác rất phức tạp, hai lần bất ngờ cứu giúp, hơn nữa lại bị tin tức tố quấy nhiễu, cậu đối với Hàn Kiệt có thể nói là sinh ra ỷ lại nhất định, lại bởi vì lý trí hiểu được cậu và Hàn Kiệt căn bản không có khả năng, mà Hàn Kiệt cũng chỉ là có lòng tốt mà hỗ trợ thôi.
Cậu không thể có tâm tư khác, nhưng cũng không khống chế được chính mình suy nghĩ.
Cậu cảm thấy được Hàn Kiệt thật sự giống như kỵ sĩ của cậu vậy.
Khi cậu gặp nguy hiểm, anh luôn là người đầu tiên, kịp thời chạy tới.
Tô Khả là bạn tốt duy nhất của Hòa Đào, dĩ nhiên cũng được cậu chia sẻ phần bí mật đó.
"Hòa Đào, cậu có phải là thích anh ta không vậy?"
Đột nhiên bị Tô Khả hỏi như vậy, Hòa Đào sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt.
"Làm sao có thể chứ, tớ và anh ấy căn bản không thể, tớ đã sớm biết, làm sao có khả năng còn có thể đi yêu thích anh ấy a, ha ha ha ha, không thể, Tô Khả cậu không nên nói lung tung, tớ chính là rất cảm kích anh ấy mà thôi."
Tô Khả nhìn đôi mắt né tránh của Hòa Đào: "Cậu đừng lừa gạt chính mình, cậu coi như thuyết phục được tớ, cũng không lừa được tâm của bản thân cậu, chẳng qua giống như cậu đã tự nói, hai người các cậu căn bản không phải là người của một thế giới, không có phát triển gì mới tốt."
Miễn cho lại bị tổn thương.
Hòa Đào vội vã liếc Tô Khả một cái, rất mau liền nhìn sang nơi khác: "Tớ đã nói là không thích anh ấy, cậu làm sao lại không tin hả."
Cậu làm sao có thể thích anh đây, không thể thích anh.
Hàn Kiệt ngày hôm nay có chút tâm thần không yên, cứ luôn vô tình hay cố ý nhìn bên ngoài phòng học.
Cậu ngày hôm nay không đến ngỏ ý cảm ơn sao?
Coi như trà sữa ngọt quá đi, anh cũng có thể cố hết sức uống một chút, ngược lại nhìn dáng vẻ của cậu dường như cũng không bỏ ra nổi thứ gì khác cảm ơn anh được.
Đần như vậy, cũng biết dùng trà sữa cảm ơn anh, đã thật không đơn giản.
Nhưng mà cậu làm sao còn chưa tới đây, cũng sắp tan học rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn - nói một đằng làm một nẻo - Kiệt: Không vui, vô cùng không vui.