Chương : 5
Tiếng chuông tan học như trước đúng giờ vang lên, ngày hôm nay lão sư cũng không có ý tứ muốn áp đường*.
(*áp đường: không có ý muốn thêm giờ giảng bài)
Hàn Kiệt nhìn sự vắng vẻ bên ngoài phòng học, cảm thấy được chính mình sắp tức nổ phổi rồi!
Vong ân phụ nghĩa tiểu bạch nhãn lang, a, được lắm!
Hoàn toàn quên mất lúc trước là ai nhắc nhở Hòa Đào nhiều lần, không muốn dính líu quan hệ với cậu.
Hàn Kiệt ở nơi đó giả vờ dọn cặp sách, thời điểm Cố Lễ tới tìm anh, liền thấy anh chậm chạp, hồn vía lên mây, bộ dáng không biết đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ngoài cửa một cái.
"Này, chờ ai đó?"
Hàn Kiệt nhìn về phía Cố Lễ, lông mày liền nhíu lại: "Tớ hôm nay không có tâm trạng, chỗ nào cũng không muốn đi."
"Cậu không phải nói là mời tớ uống trà sữa sao, tớ đang chờ đây!"
Hàn Kiệt: "......" Trở ngại trà sữa quả là không bỏ qua được có phải không!
Chờ chút!
Ngày hôm qua quần áo mà tiểu Omega kia mặc hình như là trang phục nhân viên phục vụ của tiệm trà sữa ở cửa trường học bọn họ đi.
Nghĩ tới đây, động tác trên tay Hàn Kiệt liền nhanh hơn rất nhiều: "Đi thôi."
Cố Lễ nhìn tinh thần bỗng nhiên tỉnh táo của Hàn Kiệt, thực sự không nhịn được nội tâm bát quái (nhiều chuyện), giơ cánh tay ôm lấy cổ Hàn Kiệt: "Đúng rồi tớ có chuyện hỏi cậu."
"Chuyện gì?" Hàn Kiệt nhúc nhích một chút, bị Cố Lễ ôm lấy cổ thật sự có chút khó chịu.
"Người hôm qua là ai?"
"Ai?" Hàn Kiệt trong lòng run lên, nghĩ đến ngày hôm qua rất có thể cái tên Cố Lễ này không nghe theo lời anh nói đi trước, mà nhìn thấy toàn bộ quá trình, ngày hôm nay chạy tới hỏi anh vấn đề này, cũng không ngoài ý muốn.
"Đừng có giả bộ, tiểu Omega kia là ai?"
"Ai nói cho cậu biết là Omega?"
Cố Lễ sửng sốt một chút: "Chẳng lẽ là tiểu Beta?"
"Cậu làm sao lại nhiều chuyện như vậy?"
Hàn Kiệt đẩy Cố Lễ ra: "Cậu có còn muốn uống hay không, không uống tớ đi à!"
"Uống chứ, liền đến tiệm ở cửa trường học chúng ta đi, xa quá thì không đi đâu." Cố Lễ cố ý nói như vậy, Hàn Kiệt liền đi nhanh không để ý đến hắn*.
(*mình giải thích theo ý mình hiểu nha)
Kì thực nơi quá xa, anh cũng sẽ không dẫn Cố Lễ đi.
Hàn Kiệt đi theo sau Cố Lễ tiến vào tiệm trà sữa, khi đi đến quầy bar, chỉ nhìn thấy một nam sinh cao to đứng ở bên trong.
Không nhìn thấy bóng dáng tiểu Omega, Hàn Kiệt theo bản năng mà nhìn bốn phía, lẽ nào anh nhớ lầm?
Cố Lễ đứng ở bên cạnh anh, hài hước nhìn anh: "Cậu là đến mời tớ uống trà sữa hay là đến tìm người?"
Hàn Kiệt trực tiếp móc ra bóp tiền nhét vào trong lồng ngực của hắn: "Muốn uống gì tự mình mua, làm ơn ngậm miệng lại."
Cố Lễ cười nhận lấy, quay đầu đối với nam sinh trong quầy bar đọc tên trà sữa.
Hàn Kiệt nhìn rất lâu cũng không thấy người anh muốn tìm, liền hoài nghi có khi nào chính mình nhớ lầm rồi.
Liền thấy tiểu Omega anh muốn tìm đeo cặp sách đi vào.
Hàn Kiệt: "!!!"
Theo bản năng mà xoay người, che khuất mặt, một bộ dáng chột dạ, sợ đối phương nhìn thấy.
Cố Lễ cầm trà sữa quay đầu lại liền thấy bộ dáng này của anh, lập tức liền hiểu xảy ra chuyện gì, quay đầu liếc mắt nhìn tiểu Omega đang đi tới.
Cố ý lớn tiếng nói: "Hàn Kiệt cho cậu!"
Hàn Kiệt không nghĩ tới Cố Lễ sẽ gọi tên của anh, trừng mắt liếc Cố Lễ một cái, nhanh chóng nhìn lướt qua Hòa Đào.
Lúc này Cố Lễ đem trà sữa trong tay đưa tới trước mặt Hàn Kiệt: "Uống không, bên trong có bỏ thêm thịt quả đào mà cậu yêu thích."
Hàn Kiệt trực tiếp đẩy tay hắn ra: "Cái gì tớ thích nhất, tớ không thích nhất chính là quả đào, sau này ít để tớ thấy quả đào đi!"
Cố Lễ sửng sốt một chút, thực sự không hiểu nổi nhóc này lên cơn điên gì, là ai không phải sữa tắm vị mật đào thì không được?
Hòa Đào đứng ở nơi đó đem lời Hàn Kiệt vừa nói ra đều nghe được.
Khi vừa mới nhìn thấy Hàn Kiệt cậu rất mừng rỡ, nhưng khi nghe đến Hàn Kiệt nói anh ghét nhất quả đào, Hòa Đào liền nhịn không được khó chịu.
Nghĩ Hàn Kiệt có lẽ rất chán ghét cậu đi, bởi vì thứ anh trước đây thích nhất giờ lại không thích nữa.
Vừa ra tới, Hàn Kiệt liền cho Cố Lễ một quyền.
Cố Lễ nở nụ cười, xoa chỗ bị đánh: "Tớ nói, nếu cậu thích người ta, tốt nhất là nói với người ta, bộ dáng theo đuổi này của cậu......."
"Ai nói với cậu ông đây thích cậu ấy?" Hàn Kiệt bày bộ dạng hắn không biết nguyên nhân có thể hay không đừng nói bừa.
Cố Lễ nhướng mày: "Cậu thật sự không thích cậu ta?"
"Tớ thích cậu ta, cậu đùa gì thế, tớ là người như thế nào cậu không biết?"
Hàn Kiệt hất cằm lên, đường hoàng một bộ dáng ông đây đệ nhất thiên hạ, người phàm ai dám mơ ước đều phải chết.
Cố Lễ: "......" Hi vọng Hàn Kiệt sau này không phải chết quá thảm, một đường ném thẳng xuống đi.
Giơ tay vỗ vai Hàn Kiệt: "Cậu vui vẻ là được rồi, cảm ơn trà sữa của cậu, tớ đi trước."
Cố Lễ vừa đi, Hàn Kiệt liền buồn bực mà vò đầu bứt tóc, ông đây làm sao có khả năng thích cậu ta đây, đúng là chuyện cười: "Anh là ai, anh là đại thiếu gia Hàn gia, côn đồ của trường cao trung K, sao lại có thể yêu thích Omega mềm yếu như thế, không thể!"
Niệm như vậy xong, Hàn Kiệt cảm thấy được chính mình giống như đã sống lại, khi xoay người rời đi, bước đi cũng mang theo gió.
Về đến nhà, lúc Hàn Kiệt tắm, nhìn thấy dì giúp việc đem vật phẩm tắm rửa đều thay đổi rồi.
Chỉ có điều mùi vị vẫn là vị mật đào.
Theo bản năng mà cầm lên ngửi một cái, sau đó liền nhíu mày.
Như thế nào cùng mùi vị trên người tiểu Omega không giống nhau?
Cái này quá nhạt, không đủ ngọt chút nào.
Anh thủy chung nhớ tới, ngày đó khi tiểu Omega đột nhiên xông vào phòng rửa tay, trên người là hương vị mật đào thơm ngọt.
"Quả nhiên, giả chính là giả."
Đột nhiên ý thức được chính mình đang làm gì, Hàn Kiệt cứng đờ tại đó.
Sau đó giống như phỏng tay mà đem sữa tắm trong tay ném ra ngoài.
Gặp quỷ, anh đang làm gì vậy!
Vuốt tóc một cái, Hàn Kiệt cảm thấy được ngày hôm nay nên tắm nước lạnh để bình tĩnh lại một chút.
Hai ngày nay anh quả thực không bình thường rồi!
Tô Khả nhìn thấy người trong gian phòng riêng*, sửng sốt một chút, cậu không nghĩ tới Cố Lễ sẽ đến chỗ này.
(*包厢: nghĩa là một gian phòng tách biệt có chỗ ngồi)
Bất quá liếc nhìn qua một cái, liền nhanh chóng cúi đầu, đặt chai rượu lên trên bàn.
Lúc đang muốn lui ra, Cố Lễ đột nhiên nói: "Nơi này khi nào lại tuyển Omega?"
Tô Khả thân thể cứng đờ, anh nhận ra cậu sao?
Quay đầu giả vờ tự nhiên nhìn về phía Cố Lễ: "Tiên sinh tôi không biết ngài đang nói cái gì?"
Trên người cậu có thuốc che giấu, tin tức tố thuộc về Omega cũng sẽ không tỏa ra.
Cố Lễ nhìn tiểu Omega trước mắt hoang mang.
Nở nụ cười, đứng lên: "Chẳng lẽ là tôi nhận lầm sao, cậu không phải người ngày đó ở trong trường học đụng phải tôi, bạn học Tô Khả sao?"
Tô Khả trong mắt lóe lên vẻ bối rối, cậu không nghĩ tới Cố Lễ lúc đó chỉ liếc nhìn một lần liền nhớ kỹ tên của cậu.
Điều này làm cho cậu mừng rỡ lại bất an.
Vui mừng chính là, Cố Lễ rốt cuộc nhớ kỹ tên của cậu.
Bất an chính là cậu không biết Cố Lễ muốn làm gì.
"Đừng căng thẳng, không phải thì không phải đi, ở đây chính mình cẩn thận một chút."
Cố Lễ nhìn Omega sắp bị chính mình doạ khóc, mềm lòng đi, nói lời an ủi cậu một chút, chỉ vì cậu và bóng dáng nào đó trong trí nhớ rất giống.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Tôi là ai!
(*áp đường: không có ý muốn thêm giờ giảng bài)
Hàn Kiệt nhìn sự vắng vẻ bên ngoài phòng học, cảm thấy được chính mình sắp tức nổ phổi rồi!
Vong ân phụ nghĩa tiểu bạch nhãn lang, a, được lắm!
Hoàn toàn quên mất lúc trước là ai nhắc nhở Hòa Đào nhiều lần, không muốn dính líu quan hệ với cậu.
Hàn Kiệt ở nơi đó giả vờ dọn cặp sách, thời điểm Cố Lễ tới tìm anh, liền thấy anh chậm chạp, hồn vía lên mây, bộ dáng không biết đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ngoài cửa một cái.
"Này, chờ ai đó?"
Hàn Kiệt nhìn về phía Cố Lễ, lông mày liền nhíu lại: "Tớ hôm nay không có tâm trạng, chỗ nào cũng không muốn đi."
"Cậu không phải nói là mời tớ uống trà sữa sao, tớ đang chờ đây!"
Hàn Kiệt: "......" Trở ngại trà sữa quả là không bỏ qua được có phải không!
Chờ chút!
Ngày hôm qua quần áo mà tiểu Omega kia mặc hình như là trang phục nhân viên phục vụ của tiệm trà sữa ở cửa trường học bọn họ đi.
Nghĩ tới đây, động tác trên tay Hàn Kiệt liền nhanh hơn rất nhiều: "Đi thôi."
Cố Lễ nhìn tinh thần bỗng nhiên tỉnh táo của Hàn Kiệt, thực sự không nhịn được nội tâm bát quái (nhiều chuyện), giơ cánh tay ôm lấy cổ Hàn Kiệt: "Đúng rồi tớ có chuyện hỏi cậu."
"Chuyện gì?" Hàn Kiệt nhúc nhích một chút, bị Cố Lễ ôm lấy cổ thật sự có chút khó chịu.
"Người hôm qua là ai?"
"Ai?" Hàn Kiệt trong lòng run lên, nghĩ đến ngày hôm qua rất có thể cái tên Cố Lễ này không nghe theo lời anh nói đi trước, mà nhìn thấy toàn bộ quá trình, ngày hôm nay chạy tới hỏi anh vấn đề này, cũng không ngoài ý muốn.
"Đừng có giả bộ, tiểu Omega kia là ai?"
"Ai nói cho cậu biết là Omega?"
Cố Lễ sửng sốt một chút: "Chẳng lẽ là tiểu Beta?"
"Cậu làm sao lại nhiều chuyện như vậy?"
Hàn Kiệt đẩy Cố Lễ ra: "Cậu có còn muốn uống hay không, không uống tớ đi à!"
"Uống chứ, liền đến tiệm ở cửa trường học chúng ta đi, xa quá thì không đi đâu." Cố Lễ cố ý nói như vậy, Hàn Kiệt liền đi nhanh không để ý đến hắn*.
(*mình giải thích theo ý mình hiểu nha)
Kì thực nơi quá xa, anh cũng sẽ không dẫn Cố Lễ đi.
Hàn Kiệt đi theo sau Cố Lễ tiến vào tiệm trà sữa, khi đi đến quầy bar, chỉ nhìn thấy một nam sinh cao to đứng ở bên trong.
Không nhìn thấy bóng dáng tiểu Omega, Hàn Kiệt theo bản năng mà nhìn bốn phía, lẽ nào anh nhớ lầm?
Cố Lễ đứng ở bên cạnh anh, hài hước nhìn anh: "Cậu là đến mời tớ uống trà sữa hay là đến tìm người?"
Hàn Kiệt trực tiếp móc ra bóp tiền nhét vào trong lồng ngực của hắn: "Muốn uống gì tự mình mua, làm ơn ngậm miệng lại."
Cố Lễ cười nhận lấy, quay đầu đối với nam sinh trong quầy bar đọc tên trà sữa.
Hàn Kiệt nhìn rất lâu cũng không thấy người anh muốn tìm, liền hoài nghi có khi nào chính mình nhớ lầm rồi.
Liền thấy tiểu Omega anh muốn tìm đeo cặp sách đi vào.
Hàn Kiệt: "!!!"
Theo bản năng mà xoay người, che khuất mặt, một bộ dáng chột dạ, sợ đối phương nhìn thấy.
Cố Lễ cầm trà sữa quay đầu lại liền thấy bộ dáng này của anh, lập tức liền hiểu xảy ra chuyện gì, quay đầu liếc mắt nhìn tiểu Omega đang đi tới.
Cố ý lớn tiếng nói: "Hàn Kiệt cho cậu!"
Hàn Kiệt không nghĩ tới Cố Lễ sẽ gọi tên của anh, trừng mắt liếc Cố Lễ một cái, nhanh chóng nhìn lướt qua Hòa Đào.
Lúc này Cố Lễ đem trà sữa trong tay đưa tới trước mặt Hàn Kiệt: "Uống không, bên trong có bỏ thêm thịt quả đào mà cậu yêu thích."
Hàn Kiệt trực tiếp đẩy tay hắn ra: "Cái gì tớ thích nhất, tớ không thích nhất chính là quả đào, sau này ít để tớ thấy quả đào đi!"
Cố Lễ sửng sốt một chút, thực sự không hiểu nổi nhóc này lên cơn điên gì, là ai không phải sữa tắm vị mật đào thì không được?
Hòa Đào đứng ở nơi đó đem lời Hàn Kiệt vừa nói ra đều nghe được.
Khi vừa mới nhìn thấy Hàn Kiệt cậu rất mừng rỡ, nhưng khi nghe đến Hàn Kiệt nói anh ghét nhất quả đào, Hòa Đào liền nhịn không được khó chịu.
Nghĩ Hàn Kiệt có lẽ rất chán ghét cậu đi, bởi vì thứ anh trước đây thích nhất giờ lại không thích nữa.
Vừa ra tới, Hàn Kiệt liền cho Cố Lễ một quyền.
Cố Lễ nở nụ cười, xoa chỗ bị đánh: "Tớ nói, nếu cậu thích người ta, tốt nhất là nói với người ta, bộ dáng theo đuổi này của cậu......."
"Ai nói với cậu ông đây thích cậu ấy?" Hàn Kiệt bày bộ dạng hắn không biết nguyên nhân có thể hay không đừng nói bừa.
Cố Lễ nhướng mày: "Cậu thật sự không thích cậu ta?"
"Tớ thích cậu ta, cậu đùa gì thế, tớ là người như thế nào cậu không biết?"
Hàn Kiệt hất cằm lên, đường hoàng một bộ dáng ông đây đệ nhất thiên hạ, người phàm ai dám mơ ước đều phải chết.
Cố Lễ: "......" Hi vọng Hàn Kiệt sau này không phải chết quá thảm, một đường ném thẳng xuống đi.
Giơ tay vỗ vai Hàn Kiệt: "Cậu vui vẻ là được rồi, cảm ơn trà sữa của cậu, tớ đi trước."
Cố Lễ vừa đi, Hàn Kiệt liền buồn bực mà vò đầu bứt tóc, ông đây làm sao có khả năng thích cậu ta đây, đúng là chuyện cười: "Anh là ai, anh là đại thiếu gia Hàn gia, côn đồ của trường cao trung K, sao lại có thể yêu thích Omega mềm yếu như thế, không thể!"
Niệm như vậy xong, Hàn Kiệt cảm thấy được chính mình giống như đã sống lại, khi xoay người rời đi, bước đi cũng mang theo gió.
Về đến nhà, lúc Hàn Kiệt tắm, nhìn thấy dì giúp việc đem vật phẩm tắm rửa đều thay đổi rồi.
Chỉ có điều mùi vị vẫn là vị mật đào.
Theo bản năng mà cầm lên ngửi một cái, sau đó liền nhíu mày.
Như thế nào cùng mùi vị trên người tiểu Omega không giống nhau?
Cái này quá nhạt, không đủ ngọt chút nào.
Anh thủy chung nhớ tới, ngày đó khi tiểu Omega đột nhiên xông vào phòng rửa tay, trên người là hương vị mật đào thơm ngọt.
"Quả nhiên, giả chính là giả."
Đột nhiên ý thức được chính mình đang làm gì, Hàn Kiệt cứng đờ tại đó.
Sau đó giống như phỏng tay mà đem sữa tắm trong tay ném ra ngoài.
Gặp quỷ, anh đang làm gì vậy!
Vuốt tóc một cái, Hàn Kiệt cảm thấy được ngày hôm nay nên tắm nước lạnh để bình tĩnh lại một chút.
Hai ngày nay anh quả thực không bình thường rồi!
Tô Khả nhìn thấy người trong gian phòng riêng*, sửng sốt một chút, cậu không nghĩ tới Cố Lễ sẽ đến chỗ này.
(*包厢: nghĩa là một gian phòng tách biệt có chỗ ngồi)
Bất quá liếc nhìn qua một cái, liền nhanh chóng cúi đầu, đặt chai rượu lên trên bàn.
Lúc đang muốn lui ra, Cố Lễ đột nhiên nói: "Nơi này khi nào lại tuyển Omega?"
Tô Khả thân thể cứng đờ, anh nhận ra cậu sao?
Quay đầu giả vờ tự nhiên nhìn về phía Cố Lễ: "Tiên sinh tôi không biết ngài đang nói cái gì?"
Trên người cậu có thuốc che giấu, tin tức tố thuộc về Omega cũng sẽ không tỏa ra.
Cố Lễ nhìn tiểu Omega trước mắt hoang mang.
Nở nụ cười, đứng lên: "Chẳng lẽ là tôi nhận lầm sao, cậu không phải người ngày đó ở trong trường học đụng phải tôi, bạn học Tô Khả sao?"
Tô Khả trong mắt lóe lên vẻ bối rối, cậu không nghĩ tới Cố Lễ lúc đó chỉ liếc nhìn một lần liền nhớ kỹ tên của cậu.
Điều này làm cho cậu mừng rỡ lại bất an.
Vui mừng chính là, Cố Lễ rốt cuộc nhớ kỹ tên của cậu.
Bất an chính là cậu không biết Cố Lễ muốn làm gì.
"Đừng căng thẳng, không phải thì không phải đi, ở đây chính mình cẩn thận một chút."
Cố Lễ nhìn Omega sắp bị chính mình doạ khóc, mềm lòng đi, nói lời an ủi cậu một chút, chỉ vì cậu và bóng dáng nào đó trong trí nhớ rất giống.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Tôi là ai!