Chương : 6
Tiết thể dục của lớp Hòa Đào có một phần trùng với tiết thể dục của lớp trên.
Cho nên khi Hòa Đào đang hoạt động tự do, sau đó nhìn thấy Hàn Kiệt ở sân luyện tập chơi bóng rổ, thì có chút không muốn nhúc nhích.
Tô Khả đi theo bên cạnh cậu, đem bộ dáng bạn tốt hồn vía lên mây thu vào trong mắt, thò tay chọc vai Hòa Đào: "Nhìn cái gì vậy, Tiểu Hòa Đào?"
"Không, không nhìn cái gì, chúng ta đi thôi."
Hòa Đào quay đầu chột dạ nhìn Tô Khả nở nụ cười, không biết cái tai đỏ lên của cậu đã bán đứng cậu.
"Nếu không chúng ta qua bên kia ngồi một chút nha, ngược lại cũng không có chuyện gì làm, tiết sau chính là giờ ăn cơm trưa rồi."
Tô Khả nói xong liền muốn kéo Hòa Đào đi tới khán đài bên kia.
Hòa Đào lại đột nhiên có chút trốn tránh: "Không, không được, chúng ta hay là đi chỗ khác dạo chơi đi, chơi bóng rổ có cái gì có thể nhìn chứ."
Tô Khả đến gần cười híp mắt nhìn cậu: "Thật không nghĩ tới đó?"
"Ừ, đi thôi." Hòa Đào nói xong, dường như sợ Tô Khả lại nói ra điều gì giống vậy, lại nhanh chóng đi lên.
Tô Khả liếc nhìn về phía sân bóng rổ, kỳ thực chỗ đó cũng có người cậu vô cùng muốn gặp, chỉ là cậu biết không có khả năng, không chạm mặt, mới là kết quả tốt nhất.
Ngay tại lúc Hòa Đào bước chân đi, muốn rời khỏi, cách đó không xa ở sân bóng rổ đột nhiên hô to một tiếng: "Này, Hàn Kiệt!"
Hòa Đào theo bản năng mà nhìn sang, liền thấy Hàn Kiệt ngồi chồm hõm trên mặt đất ôm đầu.
Hòa Đào căng thẳng trong lòng, xoay người muốn đi qua, liền thấy trên khán đài có rất nhiều người chạy tới, có đưa nước, có đưa khăn mặt, rất nhiều người quan tâm Hàn Kiệt, hiển nhiên không thiếu một mình cậu.
Huống hồ Hàn Kiệt đã cảnh cáo cậu hai lần, không muốn cùng cậu dính líu quan hệ.
Tô Khả vốn cho là Hòa Đào sẽ chạy tới, lại không nghĩ rằng Hòa Đào chỉ là liếc mắt nhìn liền xoay người lại đối với cậu nói: "Đi thôi."
Tô Khả có chút lo lắng: "Thật không đi qua xem một chút sao?"
Hòa Đào lắc đầu một cái: "Không cần, ở đó có nhiều người như vậy, không có gì đâu."
Anh cũng không cần cậu, nếu là cậu đi qua ngược lại chọc giận anh sinh khí.
Trương Ngạo nhìn Hàn Kiệt bị bóng đập phải, thực sự không rõ, cú ném bóng vừa nãy dựa theo trình độ của Hàn Kiệt, hoàn toàn có cơ hội né tránh, làm sao có thể bị đập trúng mạnh như vậy?
"Này, lão đại không có sao chứ?"
Hàn Kiệt không muốn thừa nhận chính mình vừa mới nhìn thấy thân ảnh tiểu Omega lướt qua.
Cho nên mặt khó chịu mà đứng lên, đẩy ra đoàn người rồi đi mất.
Trương Ngạo bị lưu lại có chút không tốt, cậu có phải xong đời rồi không?
Hàn Kiệt chạy đến phòng rửa tay rửa mặt, đối mới hành vi vừa rồi anh rất ảo não.
Bất quá vừa nghĩ tới, tiểu Omega rõ ràng nhìn thấy anh bị thương lại không đến xem anh có bị gì không, hành vi này khiến anh đột nhiên cảm giác thấy có chút ủy khuất!
ĐM ủy khuất quá mà!
Thời gian ăn trưa Hòa Đào và Tô Khả đều thuộc về học sinh tự mình mang cơm ăn, chẳng hề đi nhà ăn ăn cơm, càng sẽ không đi ra ngoài ăn.
Hai người tìm một chỗ không có ai dựa lưng vào nhau, ăn bữa trưa của từng người, ngày thường bọn họ cảm thấy độc hưởng một phần thời gian như vậy là chuyện không tồi.
Chỉ là ngày hôm nay rõ ràng có người không có tâm trạng.
Ngày hôm nay Hàn Kiệt cũng không có tâm trạng, Cố Lễ nhìn Hàn Kiệt dùng đũa liều mạng chọt cơm, rốt cục nhịn không được nói: "Cơm này có đắc tội cậu à, cậu phải chọt nó như vậy sao, buông tha lẫn nhau không phải tốt sao?"
"Cố Lễ, tớ phát hiện cậu gần đây lại (ti) tiện như vậy?"
Cố Lễ cười nhạt, không cảm thấy vậy chút nào: "Lại nghĩ đến tiểu Omega của cậu?"
"Nếu như cậu không có gì để nói, thì có thể xin cậu ngậm miệng lại được không?"
"Bị chọt trúng tâm tư nên thẹn quá hóa giận sao?" Cố Lễ lì lợm, có thể nói là phi thường vui vẻ.
Hàn Kiệt lại liều mạng dối lòng: "Tớ sẽ cùng cậu nói một lần nữa, tớ và cậu ta hiện tại không có quan hệ, sau đó cũng sẽ không có quan hệ, OK, cái đề tài này có thể cho qua được không?"
"Cậu có thể thì tớ có thể." Cố Lễ nở nụ cười, cúi đầu ăn phần cơm.
Mà Hàn Kiệt bị hắn chọc như thế, hoàn toàn không muốn ăn nữa, đứng lên nói: "Cậu tự mình ăn đi."
Nói xong quay đầu rời khỏi nhà ăn.
Sau khi hắn đi rồi, Cố Lễ cầm lấy giấy ăn bên cạnh lau miệng.
Hàn Kiệt trở lại lớp, muốn từ bên trong hộc bàn lấy quyển sách ra để kê ngủ, lại đụng phải vật kỳ quái.
Lấy ra xem là một bao tăm bông ngoáy tai cùng rượu thuốc.
Nhíu mày, Hàn Kiệt không nghĩ ra được ai sẽ tẻ nhạt như vậy đặt những thứ đồ này vào trong hộc bàn của anh.
Vừa vặn Trương Ngạo trở về, Hàn Kiệt hỏi thẳng: "Đây là cậu đặt?"
Trương Ngạo sau khi thấy nhất thời căng thẳng nói: "Kiệt ca, anh bị thương, em, em giúp anh xoa thuốc?"
Nói xong liền muốn lấy đi ngoáy tai cùng rượu thuốc, lại bị Hàn Kiệt né tránh, một ánh mắt sắc bén bay qua, làm cho Trương Ngạo khiếp sợ.
Biết không phải là Trương Ngạo đặt vào, liền không nghĩ ra là ai, Hàn Kiệt dứt khoát không suy nghĩ nữa, đem đồ vật trên bàn vứt đi, tùy tiện móc quyển sách đi ra, nằm lên.
Hòa Đào nhìn thấy Tô Khả trở về, không nhịn được hỏi: "Đã, đã đặt vào rồi sao?"
Tô Khả gật gật đầu: "Đã đặt vào rồi, cậu đừng lo lắng, tớ cảm thấy anh ta không bị thương."
"Không bị thương đương nhiên là tốt rồi." Hòa Đào mang bộ dáng trong lòng vẫn rất lo lắng.
Tô Khả không biết an ủi Hòa Đào như thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ vai Hòa Đào, vì cậu mà tiếp sức.
Hòa Đào biết cậu làm như vậy cũng không có lợi ích gì, chính vì muốn tâm cậu yên lòng hơn thôi.
Cậu không dám ngang nhiên biểu hiện ra bộ dáng quan tâm Hàn Kiệt, bởi vì Hàn Kiệt sẽ không tiếp nhận.
Cho nên cậu chỉ có thể lén lút làm những việc vô dụng này.
o0o
Hòa Đào là học sinh trực nhật hôm nay, nên về so với thường ngày trễ hơn một chút.
Đổ rác xong lại quay trở về, bạn học trực nhật khác trong lớp đều đi hết sạch.
Đối với chuyện như vậy, Hòa Đào đã quen, cậu và Tô Khả, cơ hồ là hai Omega bị lớp cô lập.
Đem đồ vật thu thập xong, Hòa Đào đeo cặp sách trên lưng khóa kỹ cửa, đi xuống dưới lầu.
Lại không nghĩ rằng đột nhiên nhìn thấy Hàn Kiệt chạy tới.
Hàn Kiệt hiển nhiên cũng không nghĩ tới chính mình trở về lấy đồ vật, lại đụng phải tiểu Omega.
Ngay lúc đó hai người không ai nói lời nào.
Cho đến khi Hàn Kiệt lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, nhíu mày, Hòa Đào mới theo bản năng mà lui một bước nhường cầu thang, muốn cho Hàn Kiệt lên trước.
Hàn Kiệt nhìn bộ dáng này của cậu liền rất khó chịu, làm cái gì vậy, làm như anh sẽ đánh cậu thật vậy!
Không phải là lúc cứu cậu, cậu đã tránh phía sau anh sao!
"Cậu tránh cái gì, tôi còn có thể ăn cậu à?"
Hòa Đào đột nhiên bị rống một tiếng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhất thời trắng bệch: "Không, không có tránh."
Vội vã liếc mắt nhìn Hàn Kiệt một cái, liền tránh tầm mắt của anh.
"Cậu phải sợ tôi, sau này nhìn thấy tôi tốt nhất đi xa một chút." Miễn cho tình cờ gặp cậu như vậy làm anh tức giận!
Bỏ lại câu nói này, Hàn Kiệt liền bước đi lên.
Hòa Đào biết anh hiểu lầm, cậu thật không có sợ anh, bởi vì sợ anh nhìn thấy chính mình sẽ không cao hứng cho nên mới như vậy, không nghĩ khiến cho anh hiểu lầm.
Nhìn thấy Hàn Kiệt sắp đi khỏi, Hòa Đào liền sốt ruột kéo cánh tay áo của cậu một chút.
"Tôi không có sợ anh, tôi chính là, chính là, sợ anh thấy tôi không cao hứng, tôi thật không có sợ anh mà."
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Cậu ta nói không sợ tôi mọi người tin sao?
Cho nên khi Hòa Đào đang hoạt động tự do, sau đó nhìn thấy Hàn Kiệt ở sân luyện tập chơi bóng rổ, thì có chút không muốn nhúc nhích.
Tô Khả đi theo bên cạnh cậu, đem bộ dáng bạn tốt hồn vía lên mây thu vào trong mắt, thò tay chọc vai Hòa Đào: "Nhìn cái gì vậy, Tiểu Hòa Đào?"
"Không, không nhìn cái gì, chúng ta đi thôi."
Hòa Đào quay đầu chột dạ nhìn Tô Khả nở nụ cười, không biết cái tai đỏ lên của cậu đã bán đứng cậu.
"Nếu không chúng ta qua bên kia ngồi một chút nha, ngược lại cũng không có chuyện gì làm, tiết sau chính là giờ ăn cơm trưa rồi."
Tô Khả nói xong liền muốn kéo Hòa Đào đi tới khán đài bên kia.
Hòa Đào lại đột nhiên có chút trốn tránh: "Không, không được, chúng ta hay là đi chỗ khác dạo chơi đi, chơi bóng rổ có cái gì có thể nhìn chứ."
Tô Khả đến gần cười híp mắt nhìn cậu: "Thật không nghĩ tới đó?"
"Ừ, đi thôi." Hòa Đào nói xong, dường như sợ Tô Khả lại nói ra điều gì giống vậy, lại nhanh chóng đi lên.
Tô Khả liếc nhìn về phía sân bóng rổ, kỳ thực chỗ đó cũng có người cậu vô cùng muốn gặp, chỉ là cậu biết không có khả năng, không chạm mặt, mới là kết quả tốt nhất.
Ngay tại lúc Hòa Đào bước chân đi, muốn rời khỏi, cách đó không xa ở sân bóng rổ đột nhiên hô to một tiếng: "Này, Hàn Kiệt!"
Hòa Đào theo bản năng mà nhìn sang, liền thấy Hàn Kiệt ngồi chồm hõm trên mặt đất ôm đầu.
Hòa Đào căng thẳng trong lòng, xoay người muốn đi qua, liền thấy trên khán đài có rất nhiều người chạy tới, có đưa nước, có đưa khăn mặt, rất nhiều người quan tâm Hàn Kiệt, hiển nhiên không thiếu một mình cậu.
Huống hồ Hàn Kiệt đã cảnh cáo cậu hai lần, không muốn cùng cậu dính líu quan hệ.
Tô Khả vốn cho là Hòa Đào sẽ chạy tới, lại không nghĩ rằng Hòa Đào chỉ là liếc mắt nhìn liền xoay người lại đối với cậu nói: "Đi thôi."
Tô Khả có chút lo lắng: "Thật không đi qua xem một chút sao?"
Hòa Đào lắc đầu một cái: "Không cần, ở đó có nhiều người như vậy, không có gì đâu."
Anh cũng không cần cậu, nếu là cậu đi qua ngược lại chọc giận anh sinh khí.
Trương Ngạo nhìn Hàn Kiệt bị bóng đập phải, thực sự không rõ, cú ném bóng vừa nãy dựa theo trình độ của Hàn Kiệt, hoàn toàn có cơ hội né tránh, làm sao có thể bị đập trúng mạnh như vậy?
"Này, lão đại không có sao chứ?"
Hàn Kiệt không muốn thừa nhận chính mình vừa mới nhìn thấy thân ảnh tiểu Omega lướt qua.
Cho nên mặt khó chịu mà đứng lên, đẩy ra đoàn người rồi đi mất.
Trương Ngạo bị lưu lại có chút không tốt, cậu có phải xong đời rồi không?
Hàn Kiệt chạy đến phòng rửa tay rửa mặt, đối mới hành vi vừa rồi anh rất ảo não.
Bất quá vừa nghĩ tới, tiểu Omega rõ ràng nhìn thấy anh bị thương lại không đến xem anh có bị gì không, hành vi này khiến anh đột nhiên cảm giác thấy có chút ủy khuất!
ĐM ủy khuất quá mà!
Thời gian ăn trưa Hòa Đào và Tô Khả đều thuộc về học sinh tự mình mang cơm ăn, chẳng hề đi nhà ăn ăn cơm, càng sẽ không đi ra ngoài ăn.
Hai người tìm một chỗ không có ai dựa lưng vào nhau, ăn bữa trưa của từng người, ngày thường bọn họ cảm thấy độc hưởng một phần thời gian như vậy là chuyện không tồi.
Chỉ là ngày hôm nay rõ ràng có người không có tâm trạng.
Ngày hôm nay Hàn Kiệt cũng không có tâm trạng, Cố Lễ nhìn Hàn Kiệt dùng đũa liều mạng chọt cơm, rốt cục nhịn không được nói: "Cơm này có đắc tội cậu à, cậu phải chọt nó như vậy sao, buông tha lẫn nhau không phải tốt sao?"
"Cố Lễ, tớ phát hiện cậu gần đây lại (ti) tiện như vậy?"
Cố Lễ cười nhạt, không cảm thấy vậy chút nào: "Lại nghĩ đến tiểu Omega của cậu?"
"Nếu như cậu không có gì để nói, thì có thể xin cậu ngậm miệng lại được không?"
"Bị chọt trúng tâm tư nên thẹn quá hóa giận sao?" Cố Lễ lì lợm, có thể nói là phi thường vui vẻ.
Hàn Kiệt lại liều mạng dối lòng: "Tớ sẽ cùng cậu nói một lần nữa, tớ và cậu ta hiện tại không có quan hệ, sau đó cũng sẽ không có quan hệ, OK, cái đề tài này có thể cho qua được không?"
"Cậu có thể thì tớ có thể." Cố Lễ nở nụ cười, cúi đầu ăn phần cơm.
Mà Hàn Kiệt bị hắn chọc như thế, hoàn toàn không muốn ăn nữa, đứng lên nói: "Cậu tự mình ăn đi."
Nói xong quay đầu rời khỏi nhà ăn.
Sau khi hắn đi rồi, Cố Lễ cầm lấy giấy ăn bên cạnh lau miệng.
Hàn Kiệt trở lại lớp, muốn từ bên trong hộc bàn lấy quyển sách ra để kê ngủ, lại đụng phải vật kỳ quái.
Lấy ra xem là một bao tăm bông ngoáy tai cùng rượu thuốc.
Nhíu mày, Hàn Kiệt không nghĩ ra được ai sẽ tẻ nhạt như vậy đặt những thứ đồ này vào trong hộc bàn của anh.
Vừa vặn Trương Ngạo trở về, Hàn Kiệt hỏi thẳng: "Đây là cậu đặt?"
Trương Ngạo sau khi thấy nhất thời căng thẳng nói: "Kiệt ca, anh bị thương, em, em giúp anh xoa thuốc?"
Nói xong liền muốn lấy đi ngoáy tai cùng rượu thuốc, lại bị Hàn Kiệt né tránh, một ánh mắt sắc bén bay qua, làm cho Trương Ngạo khiếp sợ.
Biết không phải là Trương Ngạo đặt vào, liền không nghĩ ra là ai, Hàn Kiệt dứt khoát không suy nghĩ nữa, đem đồ vật trên bàn vứt đi, tùy tiện móc quyển sách đi ra, nằm lên.
Hòa Đào nhìn thấy Tô Khả trở về, không nhịn được hỏi: "Đã, đã đặt vào rồi sao?"
Tô Khả gật gật đầu: "Đã đặt vào rồi, cậu đừng lo lắng, tớ cảm thấy anh ta không bị thương."
"Không bị thương đương nhiên là tốt rồi." Hòa Đào mang bộ dáng trong lòng vẫn rất lo lắng.
Tô Khả không biết an ủi Hòa Đào như thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ vai Hòa Đào, vì cậu mà tiếp sức.
Hòa Đào biết cậu làm như vậy cũng không có lợi ích gì, chính vì muốn tâm cậu yên lòng hơn thôi.
Cậu không dám ngang nhiên biểu hiện ra bộ dáng quan tâm Hàn Kiệt, bởi vì Hàn Kiệt sẽ không tiếp nhận.
Cho nên cậu chỉ có thể lén lút làm những việc vô dụng này.
o0o
Hòa Đào là học sinh trực nhật hôm nay, nên về so với thường ngày trễ hơn một chút.
Đổ rác xong lại quay trở về, bạn học trực nhật khác trong lớp đều đi hết sạch.
Đối với chuyện như vậy, Hòa Đào đã quen, cậu và Tô Khả, cơ hồ là hai Omega bị lớp cô lập.
Đem đồ vật thu thập xong, Hòa Đào đeo cặp sách trên lưng khóa kỹ cửa, đi xuống dưới lầu.
Lại không nghĩ rằng đột nhiên nhìn thấy Hàn Kiệt chạy tới.
Hàn Kiệt hiển nhiên cũng không nghĩ tới chính mình trở về lấy đồ vật, lại đụng phải tiểu Omega.
Ngay lúc đó hai người không ai nói lời nào.
Cho đến khi Hàn Kiệt lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, nhíu mày, Hòa Đào mới theo bản năng mà lui một bước nhường cầu thang, muốn cho Hàn Kiệt lên trước.
Hàn Kiệt nhìn bộ dáng này của cậu liền rất khó chịu, làm cái gì vậy, làm như anh sẽ đánh cậu thật vậy!
Không phải là lúc cứu cậu, cậu đã tránh phía sau anh sao!
"Cậu tránh cái gì, tôi còn có thể ăn cậu à?"
Hòa Đào đột nhiên bị rống một tiếng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhất thời trắng bệch: "Không, không có tránh."
Vội vã liếc mắt nhìn Hàn Kiệt một cái, liền tránh tầm mắt của anh.
"Cậu phải sợ tôi, sau này nhìn thấy tôi tốt nhất đi xa một chút." Miễn cho tình cờ gặp cậu như vậy làm anh tức giận!
Bỏ lại câu nói này, Hàn Kiệt liền bước đi lên.
Hòa Đào biết anh hiểu lầm, cậu thật không có sợ anh, bởi vì sợ anh nhìn thấy chính mình sẽ không cao hứng cho nên mới như vậy, không nghĩ khiến cho anh hiểu lầm.
Nhìn thấy Hàn Kiệt sắp đi khỏi, Hòa Đào liền sốt ruột kéo cánh tay áo của cậu một chút.
"Tôi không có sợ anh, tôi chính là, chính là, sợ anh thấy tôi không cao hứng, tôi thật không có sợ anh mà."
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Cậu ta nói không sợ tôi mọi người tin sao?