Chương : 7
Hòa Đào không biết giải thích như thế nào, Hàn Kiệt mới tin tưởng, thân là Omega trời sinh đối với Alpha có bản năng sợ hãi.
Hàn Kiệt kỳ thực tại thời điểm Hòa Đào kéo ống tay áo của anh, tâm giống như bị thắt lại một chút, mềm nhũn ra.
Nhưng làm cho anh mất mặt, thì tuyệt đối không thể được.
Anh là ai, anh lại là côn đồ trường cao trung K.
Lại bởi vì một Omega mà ăn nói nhẹ nhàng sao?
Tuyệt đối không thể!
"Bỏ tay ra!" Hàn Kiệt đánh văng tay Hòa Đào ra: "Nhớ kỹ lời mà tôi đã nói với cậu."
Bỏ lại câu nói này, không liếc mắt nhìn Hòa Đào, liền xoay người chạy.
Tốc độ rất nhanh, nếu có tâm nhìn, nhất định sẽ phát hiện đây là biểu hiện chột dạ của người nào đó.
Chỉ có điều Hòa Đào lại hơi ửng đỏ vành mắt.
Bị bỏ lại trong nháy mắt đó, tâm Hòa Đào liền nguội lạnh.
Cậu không nghĩ tới Hàn Kiệt lại chán ghét cậu như vậy, ngay cả khi bị cậu chạm một chút lại....
Ổn định lại tinh thần, Hòa Đào cảm thấy kết quả không phải đã sớm biết sao, cho nên không sao cả.
Giống như Hàn Kiệt đã nói, cậu sau này vẫn là ít xuất hiện trước mặt anh thì tốt hơn.
Hàn Kiệt chạy một hơi về lớp, mở cửa dựa vào tường, thở ra một hơi.
Tin tức tố của tiểu Omega quá ngọt, lẽ nào cậu không có thuốc ức chế sao?
Nghĩ đến loại khả năng này, Hàn Kiệt thiếu chút nữa nhịn không được phải quay lại tìm người.
Nhưng nghĩ lại chính mình vừa nói gì, Hàn Kiệt cũng có chút chột dạ, có thể hay không nói quá nặng, cậu ta thoạt nhìn giống như rất sợ chính mình.
Anh thật sự đáng sợ như vậy sao?
Sờ sờ gò má của chính mình, Hàn Kiệt lớn như vậy lần đầu tiên có chút hoài nghi tướng mạo của mình.
Về vấn đề này không có xoắn xuýt quá lâu, Hàn Kiệt liền ý thức được chính mình cư nhiên bởi vì một cái tiểu Omega bắt đầu suy nghĩ lung tung!
Buồn bực mà vuốt tóc.
Hàn Kiệt tìm đồ đạc của mình, bỏ vào trong túi, rời khỏi phòng học.
Trên đường trở về đi ngang qua tiệm trà sữa, Hàn Kiệt theo bản năng mà liếc mắt nhìn vào bên trong, sau đó ý thức được chính mình đang làm gì, biểu cảm Hàn Kiệt cứng đờ một chút, mặt tối sầm lại bước nhanh qua.
Buổi tối Cố Lễ ở vùng ngoại ô cũ Nam Thành có một buổi tụ hội*.
(*tụ hội: hội họp lại để gặp nhau).
Hàn Kiệt đến bên đó mới biết là buổi tụ hội đua xe.
Có điều xe máy trong nhà anh một chiếc một chiếc đặt trong hầm để xe, thật sự chính là để trưng.
Cố Lễ nhìn thấy anh đi đến liền hướng anh vẫy tay: "Đến rồi!"
Hàn Kiệt vừa nhìn thấy hắn như vậy cũng biết là cố ý, không phản ứng hắn trực tiếp lướt qua hắn đi ăn gì đó.
Anh cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, tuy rằng chưa bao giờ chơi, nhưng thân phận anh bày ra ở đó, rất nhiều người đều biết đến anh.
Alpha duy nhất của thế hệ Hàn gia này, tại toàn bộ K thị vẫn luôn vô cùng nổi tiếng.
"Kiệt ca đến!"
"Kiệt ca!"
Lướt qua mấy người cùng anh bắt chuyện, Hàn Kiệt ngồi ở trên ghế sa lông, dĩ nhiên là có người đem thức ăn bưng tới cho cậu.
Hàn Kiệt kỳ thực không hiểu tại sao Cố Lễ lại yêu thích chơi cái này.
Dưới cái nhìn của anh, chuyện đua xe như vậy không khác gì là đang tìm cái chết.
Bên cạnh có người mở cho anh bình rượu, Hàn Kiệt trực tiếp xua tay, Cố Lễ nhìn thấy cười nói: "Đừng cho Kiệt ca của các cậu uống cái này, tớ đã đặt trà sữa rồi, đợi một chút."
Nghe đến hai chữ trà sữa, trong lòng Hàn Kiệt có chút chấn động, theo bản năng mà liếc mắt nhìn Cố Lễ thần sắc tự nhiên bên cạnh, không có tiếp lời.
Hòa Đào đã dùng thời gian gần một tiếng cưỡi xe máy điện tới đây.
Cho nên sau khi dừng xe, Hòa Đào liền chạy lại đây: "Xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe."
Cậu đội nón bảo hiểm, nói chuyện có chút không rõ ràng.
Chẳng qua cậu mặc trên người đồng phục của tiệm trà sữa lại khiến cho Hàn Kiệt nhíu mày.
Sau đó nhìn Cố Lễ bên cạnh đang lẳng lặng nhìn anh.
Đằng một cái liền đứng lên, hành động đột ngột này của anh, khiến bầu không khí vốn náo nhiệt yên tĩnh lại.
Mà Hòa Đào cũng vào lúc này thấy được anh.
Cố Lễ không nhúc nhích chỉ là ngẩng đầu nhìn Hàn Kiệt đem tình tự đều viết lên mặt: "Làm sao vậy?"
Hàn Kiệt giơ tay chỉ Cố Lễ, quay người nhấc chân muốn đi.
"Không uống trà sữa à?"
Hàn Kiệt vốn áp chế lửa giận, bởi vì câu nói này, đằng một cái trả lời lại.
"Uống cái ĐM, Cố Lễ!"
Một cước đạp lên bàn, rầm một tiếng, khiến Hòa Đào đứng ở nơi đó run lên một cái.
Trong lúc nhất thời không có người nào dám nói chuyện, rất nhiều người còn không biết xảy ra chuyện gì nữa.
Rõ ràng mới vừa rồi hai người còn rất tốt làm sao lại đột nhiên ầm ĩ.
Cố Lễ đứng lên liếc mắt nhìn cái bàn bị đá ngã, ánh mắt nhìn lướt qua Hòa Đào bên cạnh: "Chơi một ván, thế nào Hàn Kiệt?"
Hàn Kiệt nhìn hắn chằm chằm, anh muốn nhìn xem Cố Lễ ngày hôm nay muốn làm gì.
"Cậu có thể tìm một người đồng hành cùng, chúng ta tới so với một ván."
Hàn Kiệt biết đến Cố Lễ đang gây hấn với anh, mà mục đích của Cố Lễ cũng biểu đạt rất rõ ràng.
Hàn Kiệt quay đầu nhìn về phía Hòa Đào đang đứng một mình bên cạnh, Hòa Đào bị anh đột nhiên nhìn chăm chú như thế, trong lòng run lên.
Quay đầu lại nhìn về phía Cố Lễ: "Cậu được lắm."
Cố Lễ nhìn Hàn Kiệt xoay người đi tới kéo tay Hòa Đào lại, khóe miệng nhếch lên, rất nhanh lại hạ xuống, dặn dò người bên cạnh chuẩn bị hai chiếc xe lại đây.
Hàn Kiệt đem Hòa Đào kéo qua một bên, buông tay ra, quay đầu nhìn tiểu Omega giống như chim cút ngờ nghệch đứng ở đó.
"Trong tiệm của các cậu không có người khác giao hàng sao, tại sao lần nào cũng là cậu?"
Beta cao to kia là ăn cơm chùa sao!
Nằm không cũng trúng đạn tiểu Hắc lớn tiếng hắt xì một cái.
Hòa Đào không biết Hàn Kiệt tại sao lại phát hỏa, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái mặt đen của Hàn Kiệt: "Trong tiệm quá bận rộn, bên này thúc giục vội quá, nên tôi tới, tôi, tôi không biết anh ở đây, nếu biết tôi....."
"Nếu biết cậu liền không đến có đúng không!" Hàn Kiệt giúp cậu đem câu nói kế tiếp nói xong, chỉ cảm thấy tức muốn nổ phổi rồi.
"Tôi....." Bị chọc thủng tâm tư, Hòa Đào cũng không biết nói cái gì nữa, mà nhìn bộ dáng này của cậu, Hàn Kiệt liền buồn bực như gặp trở ngại.
"Kiệt ca, xe đã chuẩn bị xong rồi, Lễ ca nhờ em hỏi anh chuẩn bị xong chưa?"
"Biết rồi." Hàn Kiệt nhịn không được nhìn người kia liếc mắt một cái quay đầu nhìn về phía Hòa Đào: "Một hồi ôm chặt tôi, bị văng ra tôi sẽ không chịu trách nhiệm!"
Nói xong liền nắm cánh tay Hòa Đào kéo cậu đi.
Hòa Đào không kịp hỏi gì đã bị Hàn Kiệt kéo lên xe.
Trên xe Cố Lễ lúc này cũng có một nữ Omega ăn mặc kiểu tiền vệ ngồi lên xe.
Khi nhìn thấy Hòa Đào, cô gái kia lại nhướng mày khiêu khích.
Hàn Kiệt trực tiếp khó chịu mà hướng Hòa Đào quát: "Không được nhìn, ôm chặt tôi!"
Dứt lời, cầm lấy tay Hòa Đào vòng qua eo của chính mình.
Cố Lễ nhìn sang: "Kiệt ca, có muốn hay không thêm cái điềm tốt, người thắng có thể chỉ định người thua làm một việc, thế nào?"
"Không thể tốt hơn!" Hàn Kiệt hất cằm, một bộ dáng ông đây chẳng lẽ lại sợ cậu.
Cố Lễ cười gật đầu: "Vậy bắt đầu đi, chú ý an toàn nha, Kiệt ca!"
Nói xong liền xông ra ngoài đầu tiên.
Hàn Kiệt thấp giọng mắng một câu, chạy theo sau.
Không so được với Cố Lễ cái tay già đời này, Hàn Kiệt xác thực không am hiểu trò này, dù cho cũng cố chống đỡ được một chút, lại thiếu vận may một chút.
Hòa Đào ôm eo Hàn Kiệt, trốn ở sau lưng anh, rõ ràng mang mũ bảo hiểm, vẫn như cũ có thể nghe thấy tiếng gió vù vù.
Cậu không biết Hàn Kiệt tại sao muốn cùng người kia thi đấu.
Bọn họ không là bạn tốt sao?
Hay là nói, những việc này liền do cậu mà ra?
Nếu là như vậy, chẳng trách Hàn Kiệt lại tức giận như vậy.
Cứ như thế có thể lại ghét cậu hơn đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Thật là phiền nha lại là cậu ta, ngọt như vậy còn muốn chạy loạn!
Hàn Kiệt kỳ thực tại thời điểm Hòa Đào kéo ống tay áo của anh, tâm giống như bị thắt lại một chút, mềm nhũn ra.
Nhưng làm cho anh mất mặt, thì tuyệt đối không thể được.
Anh là ai, anh lại là côn đồ trường cao trung K.
Lại bởi vì một Omega mà ăn nói nhẹ nhàng sao?
Tuyệt đối không thể!
"Bỏ tay ra!" Hàn Kiệt đánh văng tay Hòa Đào ra: "Nhớ kỹ lời mà tôi đã nói với cậu."
Bỏ lại câu nói này, không liếc mắt nhìn Hòa Đào, liền xoay người chạy.
Tốc độ rất nhanh, nếu có tâm nhìn, nhất định sẽ phát hiện đây là biểu hiện chột dạ của người nào đó.
Chỉ có điều Hòa Đào lại hơi ửng đỏ vành mắt.
Bị bỏ lại trong nháy mắt đó, tâm Hòa Đào liền nguội lạnh.
Cậu không nghĩ tới Hàn Kiệt lại chán ghét cậu như vậy, ngay cả khi bị cậu chạm một chút lại....
Ổn định lại tinh thần, Hòa Đào cảm thấy kết quả không phải đã sớm biết sao, cho nên không sao cả.
Giống như Hàn Kiệt đã nói, cậu sau này vẫn là ít xuất hiện trước mặt anh thì tốt hơn.
Hàn Kiệt chạy một hơi về lớp, mở cửa dựa vào tường, thở ra một hơi.
Tin tức tố của tiểu Omega quá ngọt, lẽ nào cậu không có thuốc ức chế sao?
Nghĩ đến loại khả năng này, Hàn Kiệt thiếu chút nữa nhịn không được phải quay lại tìm người.
Nhưng nghĩ lại chính mình vừa nói gì, Hàn Kiệt cũng có chút chột dạ, có thể hay không nói quá nặng, cậu ta thoạt nhìn giống như rất sợ chính mình.
Anh thật sự đáng sợ như vậy sao?
Sờ sờ gò má của chính mình, Hàn Kiệt lớn như vậy lần đầu tiên có chút hoài nghi tướng mạo của mình.
Về vấn đề này không có xoắn xuýt quá lâu, Hàn Kiệt liền ý thức được chính mình cư nhiên bởi vì một cái tiểu Omega bắt đầu suy nghĩ lung tung!
Buồn bực mà vuốt tóc.
Hàn Kiệt tìm đồ đạc của mình, bỏ vào trong túi, rời khỏi phòng học.
Trên đường trở về đi ngang qua tiệm trà sữa, Hàn Kiệt theo bản năng mà liếc mắt nhìn vào bên trong, sau đó ý thức được chính mình đang làm gì, biểu cảm Hàn Kiệt cứng đờ một chút, mặt tối sầm lại bước nhanh qua.
Buổi tối Cố Lễ ở vùng ngoại ô cũ Nam Thành có một buổi tụ hội*.
(*tụ hội: hội họp lại để gặp nhau).
Hàn Kiệt đến bên đó mới biết là buổi tụ hội đua xe.
Có điều xe máy trong nhà anh một chiếc một chiếc đặt trong hầm để xe, thật sự chính là để trưng.
Cố Lễ nhìn thấy anh đi đến liền hướng anh vẫy tay: "Đến rồi!"
Hàn Kiệt vừa nhìn thấy hắn như vậy cũng biết là cố ý, không phản ứng hắn trực tiếp lướt qua hắn đi ăn gì đó.
Anh cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, tuy rằng chưa bao giờ chơi, nhưng thân phận anh bày ra ở đó, rất nhiều người đều biết đến anh.
Alpha duy nhất của thế hệ Hàn gia này, tại toàn bộ K thị vẫn luôn vô cùng nổi tiếng.
"Kiệt ca đến!"
"Kiệt ca!"
Lướt qua mấy người cùng anh bắt chuyện, Hàn Kiệt ngồi ở trên ghế sa lông, dĩ nhiên là có người đem thức ăn bưng tới cho cậu.
Hàn Kiệt kỳ thực không hiểu tại sao Cố Lễ lại yêu thích chơi cái này.
Dưới cái nhìn của anh, chuyện đua xe như vậy không khác gì là đang tìm cái chết.
Bên cạnh có người mở cho anh bình rượu, Hàn Kiệt trực tiếp xua tay, Cố Lễ nhìn thấy cười nói: "Đừng cho Kiệt ca của các cậu uống cái này, tớ đã đặt trà sữa rồi, đợi một chút."
Nghe đến hai chữ trà sữa, trong lòng Hàn Kiệt có chút chấn động, theo bản năng mà liếc mắt nhìn Cố Lễ thần sắc tự nhiên bên cạnh, không có tiếp lời.
Hòa Đào đã dùng thời gian gần một tiếng cưỡi xe máy điện tới đây.
Cho nên sau khi dừng xe, Hòa Đào liền chạy lại đây: "Xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe."
Cậu đội nón bảo hiểm, nói chuyện có chút không rõ ràng.
Chẳng qua cậu mặc trên người đồng phục của tiệm trà sữa lại khiến cho Hàn Kiệt nhíu mày.
Sau đó nhìn Cố Lễ bên cạnh đang lẳng lặng nhìn anh.
Đằng một cái liền đứng lên, hành động đột ngột này của anh, khiến bầu không khí vốn náo nhiệt yên tĩnh lại.
Mà Hòa Đào cũng vào lúc này thấy được anh.
Cố Lễ không nhúc nhích chỉ là ngẩng đầu nhìn Hàn Kiệt đem tình tự đều viết lên mặt: "Làm sao vậy?"
Hàn Kiệt giơ tay chỉ Cố Lễ, quay người nhấc chân muốn đi.
"Không uống trà sữa à?"
Hàn Kiệt vốn áp chế lửa giận, bởi vì câu nói này, đằng một cái trả lời lại.
"Uống cái ĐM, Cố Lễ!"
Một cước đạp lên bàn, rầm một tiếng, khiến Hòa Đào đứng ở nơi đó run lên một cái.
Trong lúc nhất thời không có người nào dám nói chuyện, rất nhiều người còn không biết xảy ra chuyện gì nữa.
Rõ ràng mới vừa rồi hai người còn rất tốt làm sao lại đột nhiên ầm ĩ.
Cố Lễ đứng lên liếc mắt nhìn cái bàn bị đá ngã, ánh mắt nhìn lướt qua Hòa Đào bên cạnh: "Chơi một ván, thế nào Hàn Kiệt?"
Hàn Kiệt nhìn hắn chằm chằm, anh muốn nhìn xem Cố Lễ ngày hôm nay muốn làm gì.
"Cậu có thể tìm một người đồng hành cùng, chúng ta tới so với một ván."
Hàn Kiệt biết đến Cố Lễ đang gây hấn với anh, mà mục đích của Cố Lễ cũng biểu đạt rất rõ ràng.
Hàn Kiệt quay đầu nhìn về phía Hòa Đào đang đứng một mình bên cạnh, Hòa Đào bị anh đột nhiên nhìn chăm chú như thế, trong lòng run lên.
Quay đầu lại nhìn về phía Cố Lễ: "Cậu được lắm."
Cố Lễ nhìn Hàn Kiệt xoay người đi tới kéo tay Hòa Đào lại, khóe miệng nhếch lên, rất nhanh lại hạ xuống, dặn dò người bên cạnh chuẩn bị hai chiếc xe lại đây.
Hàn Kiệt đem Hòa Đào kéo qua một bên, buông tay ra, quay đầu nhìn tiểu Omega giống như chim cút ngờ nghệch đứng ở đó.
"Trong tiệm của các cậu không có người khác giao hàng sao, tại sao lần nào cũng là cậu?"
Beta cao to kia là ăn cơm chùa sao!
Nằm không cũng trúng đạn tiểu Hắc lớn tiếng hắt xì một cái.
Hòa Đào không biết Hàn Kiệt tại sao lại phát hỏa, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái mặt đen của Hàn Kiệt: "Trong tiệm quá bận rộn, bên này thúc giục vội quá, nên tôi tới, tôi, tôi không biết anh ở đây, nếu biết tôi....."
"Nếu biết cậu liền không đến có đúng không!" Hàn Kiệt giúp cậu đem câu nói kế tiếp nói xong, chỉ cảm thấy tức muốn nổ phổi rồi.
"Tôi....." Bị chọc thủng tâm tư, Hòa Đào cũng không biết nói cái gì nữa, mà nhìn bộ dáng này của cậu, Hàn Kiệt liền buồn bực như gặp trở ngại.
"Kiệt ca, xe đã chuẩn bị xong rồi, Lễ ca nhờ em hỏi anh chuẩn bị xong chưa?"
"Biết rồi." Hàn Kiệt nhịn không được nhìn người kia liếc mắt một cái quay đầu nhìn về phía Hòa Đào: "Một hồi ôm chặt tôi, bị văng ra tôi sẽ không chịu trách nhiệm!"
Nói xong liền nắm cánh tay Hòa Đào kéo cậu đi.
Hòa Đào không kịp hỏi gì đã bị Hàn Kiệt kéo lên xe.
Trên xe Cố Lễ lúc này cũng có một nữ Omega ăn mặc kiểu tiền vệ ngồi lên xe.
Khi nhìn thấy Hòa Đào, cô gái kia lại nhướng mày khiêu khích.
Hàn Kiệt trực tiếp khó chịu mà hướng Hòa Đào quát: "Không được nhìn, ôm chặt tôi!"
Dứt lời, cầm lấy tay Hòa Đào vòng qua eo của chính mình.
Cố Lễ nhìn sang: "Kiệt ca, có muốn hay không thêm cái điềm tốt, người thắng có thể chỉ định người thua làm một việc, thế nào?"
"Không thể tốt hơn!" Hàn Kiệt hất cằm, một bộ dáng ông đây chẳng lẽ lại sợ cậu.
Cố Lễ cười gật đầu: "Vậy bắt đầu đi, chú ý an toàn nha, Kiệt ca!"
Nói xong liền xông ra ngoài đầu tiên.
Hàn Kiệt thấp giọng mắng một câu, chạy theo sau.
Không so được với Cố Lễ cái tay già đời này, Hàn Kiệt xác thực không am hiểu trò này, dù cho cũng cố chống đỡ được một chút, lại thiếu vận may một chút.
Hòa Đào ôm eo Hàn Kiệt, trốn ở sau lưng anh, rõ ràng mang mũ bảo hiểm, vẫn như cũ có thể nghe thấy tiếng gió vù vù.
Cậu không biết Hàn Kiệt tại sao muốn cùng người kia thi đấu.
Bọn họ không là bạn tốt sao?
Hay là nói, những việc này liền do cậu mà ra?
Nếu là như vậy, chẳng trách Hàn Kiệt lại tức giận như vậy.
Cứ như thế có thể lại ghét cậu hơn đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Thật là phiền nha lại là cậu ta, ngọt như vậy còn muốn chạy loạn!