Chương 16: Chẳng phải cô muốn mời tôi ăn bữa tối à?
“Cô đang cười gì?”
Thấy cô như đang mừng thầm trong lòng, Cố Tinh Hà cảm thấy dường như sự ghen tuông đang phun trào trong lòng mình.
Ngay cả theo học cùng một chuyên ngành mà cô cũng liên tưởng tới Hạ Thanh Hàn được à?
“À, không có gì đâu, chúng ta mau tập luyện cho xong đi, buổi tối tôi mời anh ăn cơm để chúc mừng một chút nhé?”
“Chúc mừng ư? Có chuyện gì đáng để ăn mừng à?”
“Trông anh như thế này, tôi chúc anh sớm ngày gặp được Chu Cửu Chân của cuộc đời anh.”
“Cô chúc tôi kiểu đó hả? Tôi không cần mấy người phụ nữ kia, tôi chỉ cần một Triệu Mẫn thôi là đủ.”
Thấy thái độ nghiêm túc của Cố Tinh Hà, Mộng Viện trêu ghẹo: “Vậy thì anh nói tôi nghe xem, Triệu Mẫn trong lòng anh là người như thế nào?”
“Mái tóc bồng bềnh, mặc váy đầm màu vàng nhạt…”
Thật là khoa trương! Mộng Viện cười phá lên, cắt ngang qua câu nói của Cố Tinh Hà. Anh mím môi, nhìn cô không chớp mắt, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp cô, khi ấy cô mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, hấp tấp đẩy cửa bước vào phòng, sau đó hốt hoảng xoay người né tránh mình.
Nếu anh không ngoảnh đầu lại nhìn cô thêm một lần thì có lẽ cô sẽ ngơ ngác ngồi ở đó cho đến khi có người đi ngang qua.
Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ là người thương hoa tiếc ngọc, sẽ không tùy tiện tiếp cận một cô gái lạ mặt, huống chi là giúp đỡ cô gái ấy. Nhưng khi ấy, ngay cả chính anh cũng không rõ vì sao anh lại bế cô lên, còn vừa ngẩng đầu lên đã nhận ra cô giữa sân thể dục đông người đến thế, thậm chí còn chủ động hỏi tên cô, lo lắng vết thương của cô có đau hay không.
Đừng Nhắc Lại, cuối cùng cô trả lời anh một cái tên giả dối mà không đỏ mặt.
“Lúc nãy tôi vừa đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh, không biết phòng ngủ của cô ở đâu nên tôi đang định lớn tiếng gọi cô, ai ngờ cô lại gọi tên tôi trước, đây là vì chúng ta có ăn ý với nhau hay là vì các cô đang nói về tôi vậy?”
Mộng Viện nhớ lại lời trêu ghẹo của Ngô Du Du, sao cô dám mặt dày nói thật ngay trước mặt Cố Tinh Hà? Thế là Mộng Viện hắng giọng, chẳng buồn chớp mắt lấy một lần, nhanh chóng bán đứng cô bạn cùng phòng của mình: “Bạn cùng phòng của tôi khen anh đẹp trai, muốn trở thành fan hâm mộ của anh nên mới điên cuồng gọi tên anh, ai ngờ lại bị anh nghe thấy.”
Cố Tinh Hà sẽ không tin lời giải thích này đâu. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt hăng hái của cô lúc nói chuyện, anh đành tạm thời tin cô một lần.
Năng suất hợp tác của hai người rất cao, chẳng mấy chốc đã hoàn thành bài soạn cho ngày mai. Hai người dọn dẹp sách vở, đến khi xem đồng hồ thì cũng chỉ mới bốn giờ rưỡi mà thôi.
“Thời gian vẫn còn sớm, chi bằng chúng ta…” Mộng Viện vốn định hẹn anh sáu giờ hẵng ra ngoài ăn tối.
“Tôi dẫn cô đến một nơi rất đặc biệt, tôi bảo đảm cô chưa từng đến đó bao giờ.”
Đi ra ngoài chơi với chàng trai ư?
Thực ra, gia đình Mộng Viện dạy dỗ con cái rất nghiêm khắc, sau khi bước vào tuổi dậy thì, cha mẹ cô không cho phép cô chơi với con trai, cho dù có bạn cùng lớp là con trai gọi điện vào điện thoại bàn trong nhà để hỏi bài tập thì cũng sẽ bị ba cô phàn nàn mấy câu. Thế nên cô vẫn rất cẩn thận, trừ phi cần thảo luận việc học, những lúc bình thường cô sẽ không có quan hệ cá nhân với bất cứ đứa con trai nào khác.
Có thể nói rằng trong đám con gái, cô thuộc tuýp khá hoạt bát và năng nổ, tuy nhiên có những lúc cô vừa yết ớt vừa nhạy cảm.
Chẳng trách Cố Tinh Hà lại hỏi cô, sao đôi khi cô là Lâm Đại Ngọc, đôi khi lại biến thành Hoa Mộc Lan.
Cô sợ gặp phải người quen sẽ bị nói ra nói vào nhưng trong mắt Cố Tinh Hà, thái độ do dự của cô lại đồng nghĩa với cô không bằng lòng.
“Chẳng phải cô vừa nói buổi tối sẽ mời tôi ăn cơm à? Mới đó mà đã định đổi ý rồi hả?”
Là vì buổi trưa Cố Tinh Hà đã trả tiền cho bữa ăn của hai người nên Mộng Viện không muốn hưởng lợi từ chỗ anh, càng không muốn dính líu tới anh quá nhiều nên mới định mời anh ăn một bữa để trả lại ân tình cho anh mà thôi.
“Thì tôi muốn mời anh ăn cơm nhưng anh xem, bây giờ vẫn còn sớm…” Cô cảm thấy thời gian quá dài, nếu cứ ở bên cạnh anh mãi thì sẽ hơi phiền phức.
Cố Tinh Hà nhận thấy thái độ do dự của cô.
“Nhưng Chu Cửu Chân sẽ không chỉ xuất hiện vào giờ cơm tối, vậy nên chúng ta phải ra ngoài trước đã, cô xem rồi đánh giá hộ tôi.”
Thấy cô như đang mừng thầm trong lòng, Cố Tinh Hà cảm thấy dường như sự ghen tuông đang phun trào trong lòng mình.
Ngay cả theo học cùng một chuyên ngành mà cô cũng liên tưởng tới Hạ Thanh Hàn được à?
“À, không có gì đâu, chúng ta mau tập luyện cho xong đi, buổi tối tôi mời anh ăn cơm để chúc mừng một chút nhé?”
“Chúc mừng ư? Có chuyện gì đáng để ăn mừng à?”
“Trông anh như thế này, tôi chúc anh sớm ngày gặp được Chu Cửu Chân của cuộc đời anh.”
“Cô chúc tôi kiểu đó hả? Tôi không cần mấy người phụ nữ kia, tôi chỉ cần một Triệu Mẫn thôi là đủ.”
Thấy thái độ nghiêm túc của Cố Tinh Hà, Mộng Viện trêu ghẹo: “Vậy thì anh nói tôi nghe xem, Triệu Mẫn trong lòng anh là người như thế nào?”
“Mái tóc bồng bềnh, mặc váy đầm màu vàng nhạt…”
Thật là khoa trương! Mộng Viện cười phá lên, cắt ngang qua câu nói của Cố Tinh Hà. Anh mím môi, nhìn cô không chớp mắt, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp cô, khi ấy cô mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, hấp tấp đẩy cửa bước vào phòng, sau đó hốt hoảng xoay người né tránh mình.
Nếu anh không ngoảnh đầu lại nhìn cô thêm một lần thì có lẽ cô sẽ ngơ ngác ngồi ở đó cho đến khi có người đi ngang qua.
Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ là người thương hoa tiếc ngọc, sẽ không tùy tiện tiếp cận một cô gái lạ mặt, huống chi là giúp đỡ cô gái ấy. Nhưng khi ấy, ngay cả chính anh cũng không rõ vì sao anh lại bế cô lên, còn vừa ngẩng đầu lên đã nhận ra cô giữa sân thể dục đông người đến thế, thậm chí còn chủ động hỏi tên cô, lo lắng vết thương của cô có đau hay không.
Đừng Nhắc Lại, cuối cùng cô trả lời anh một cái tên giả dối mà không đỏ mặt.
“Lúc nãy tôi vừa đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh, không biết phòng ngủ của cô ở đâu nên tôi đang định lớn tiếng gọi cô, ai ngờ cô lại gọi tên tôi trước, đây là vì chúng ta có ăn ý với nhau hay là vì các cô đang nói về tôi vậy?”
Mộng Viện nhớ lại lời trêu ghẹo của Ngô Du Du, sao cô dám mặt dày nói thật ngay trước mặt Cố Tinh Hà? Thế là Mộng Viện hắng giọng, chẳng buồn chớp mắt lấy một lần, nhanh chóng bán đứng cô bạn cùng phòng của mình: “Bạn cùng phòng của tôi khen anh đẹp trai, muốn trở thành fan hâm mộ của anh nên mới điên cuồng gọi tên anh, ai ngờ lại bị anh nghe thấy.”
Cố Tinh Hà sẽ không tin lời giải thích này đâu. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt hăng hái của cô lúc nói chuyện, anh đành tạm thời tin cô một lần.
Năng suất hợp tác của hai người rất cao, chẳng mấy chốc đã hoàn thành bài soạn cho ngày mai. Hai người dọn dẹp sách vở, đến khi xem đồng hồ thì cũng chỉ mới bốn giờ rưỡi mà thôi.
“Thời gian vẫn còn sớm, chi bằng chúng ta…” Mộng Viện vốn định hẹn anh sáu giờ hẵng ra ngoài ăn tối.
“Tôi dẫn cô đến một nơi rất đặc biệt, tôi bảo đảm cô chưa từng đến đó bao giờ.”
Đi ra ngoài chơi với chàng trai ư?
Thực ra, gia đình Mộng Viện dạy dỗ con cái rất nghiêm khắc, sau khi bước vào tuổi dậy thì, cha mẹ cô không cho phép cô chơi với con trai, cho dù có bạn cùng lớp là con trai gọi điện vào điện thoại bàn trong nhà để hỏi bài tập thì cũng sẽ bị ba cô phàn nàn mấy câu. Thế nên cô vẫn rất cẩn thận, trừ phi cần thảo luận việc học, những lúc bình thường cô sẽ không có quan hệ cá nhân với bất cứ đứa con trai nào khác.
Có thể nói rằng trong đám con gái, cô thuộc tuýp khá hoạt bát và năng nổ, tuy nhiên có những lúc cô vừa yết ớt vừa nhạy cảm.
Chẳng trách Cố Tinh Hà lại hỏi cô, sao đôi khi cô là Lâm Đại Ngọc, đôi khi lại biến thành Hoa Mộc Lan.
Cô sợ gặp phải người quen sẽ bị nói ra nói vào nhưng trong mắt Cố Tinh Hà, thái độ do dự của cô lại đồng nghĩa với cô không bằng lòng.
“Chẳng phải cô vừa nói buổi tối sẽ mời tôi ăn cơm à? Mới đó mà đã định đổi ý rồi hả?”
Là vì buổi trưa Cố Tinh Hà đã trả tiền cho bữa ăn của hai người nên Mộng Viện không muốn hưởng lợi từ chỗ anh, càng không muốn dính líu tới anh quá nhiều nên mới định mời anh ăn một bữa để trả lại ân tình cho anh mà thôi.
“Thì tôi muốn mời anh ăn cơm nhưng anh xem, bây giờ vẫn còn sớm…” Cô cảm thấy thời gian quá dài, nếu cứ ở bên cạnh anh mãi thì sẽ hơi phiền phức.
Cố Tinh Hà nhận thấy thái độ do dự của cô.
“Nhưng Chu Cửu Chân sẽ không chỉ xuất hiện vào giờ cơm tối, vậy nên chúng ta phải ra ngoài trước đã, cô xem rồi đánh giá hộ tôi.”