Chương 17: Cô tặng một món quà nhỏ cho anh
Mộng Viện khẽ bật cười.
Cô nở nụ cười không hề che giấu, cảm thấy Cố Tinh Hà mà nói đùa thì thật là thú vị.
Cô không ngờ Cố Tinh Hà sẽ dẫn mình đến phố cổ.
Với tư cách là người dân của thành phố Hải Thanh, cô vẫn sống trong khu đô thị mới, thế nên không có nhiều cơ hội đến trung tâm thành phố để tham quan. Nơi mà cô thường xuyên ghé qua là vườn bách thảo và vườn bách thú, ngay cả trung tâm thương mại cỡ lớn cô cũng rất ít khi đi dạo, huống chi là những ngõ hẻm hoang vắng tràn đầy bản sắc văn hóa của thành phố này.
Đứng trước lối vào phố cổ, từ gần đến xa là một con đường nhỏ được lót bằng đá gạch xanh, thể hiện nét đặc trưng của thời đại.
Cô rất thích những nơi như thế này. Đúng thế, so với trung tâm thương mại ồn ào và sầm uất, cô càng thích đi dạo những nơi có bản sắc văn hóa như thế này. Trên thực tế, bản chất của con người cô vẫn rất nhã nhặn trầm tĩnh.
“Ôi trời ơi, sao anh lại tìm được một nơi như thế nào? Hình như nơi này đâu được xếp vào khu du lịch, cũng có nổi tiếng đâu nhỉ?”
Cố Tinh Hà lộ vẻ đắc chí.
“Tôi thường xuyên đi dạo khắp hang cùng ngõ hẻm, có lần lơ đễnh đi ngang qua nơi này. Trên con phố này vẫn lưu giữ những tòa kiến trúc, cửa hàng từ thời nhà Minh, chẳng qua các thanh niên trẻ tuổi từng sống ở đây giờ đã chuyển nhà hết rồi, chỉ còn các cụ già ở lại, ngồi tựa lưng vào cửa nhà được chạm trổ hoa văn cổ xưa để phơi nắng, cảnh tượng này khiến người ta tràn đầy thương cảm.”
Mộng Viện đi dạo một chút rồi dừng chân, chụp rất nhiều bức ảnh. Cô thầm nghĩ, nếu mình chuẩn bị viết một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ đại thì những tấm ảnh này đều có thể làm tư liệu tham khảo.
Hai người đi đến trước cửa một căn nhà, bên cửa sổ điêu khắc hoa văn màu vàng nhạt, một bà cụ mặc áo vải thô màu xanh đang thêu một đôi giày thêu tinh xảo. Cô tiến lại gần, khom lưng chăm chú xem cách thêu thùa của bà cụ, trong mắt tràn đầy khen ngợi và thán phục.
Cố Tinh Hà lùi về sau mấy bước, lấy di động ra rồi âm thầm chụp một bức ảnh góc nghiêng của cô.
Dưới ánh nắng hoàng hôn, mái tóc đen dài ngang lưng của cô xõa xuống, áo sơ mi màu trắng làm tôn lên khí chất ngây thơ và mộc mạc của cô, đồng thời cũng mang lại màu sắc tươi trẻ và hoạt bát cho con phố cổ tang thương này. Cố Tinh Hà vuốt v e bức ảnh trong điện thoại, dường như sự rung động không thể miêu tả thành lời đang dần dần mọc rễ nảy mầm trong lòng anh.
Anh đang ngẩn người thì bỗng Mộng Viện chạy đến gần, giơ một đôi giày vải lụa màu xanh lam lên rồi vui sướng hỏi anh: “Anh xem, hoa văn bông sen mà tôi chọn này có đẹp không?”
Ánh mắt Cố Tinh Hà dừng lại trên hàm răng trắng tinh như ngọc trai của cô, ngơ ngác trả lời: “Đẹp.”
Mộng Viện nhìn đôi giày, cười híp mắt nói: “Mẹ tôi rất thích mấy món đồ tinh xảo như thế này, bà cụ tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ đấy nhé, cuối tuần tôi sẽ mang về nhà cho mẹ.”
Dứt lời, cô tháo balo xuống rồi đặt đôi giày thêu vào ba lô, sau đó lại đeo lên vai.
Phố cổ này không dài, tuy rằng cổng nhà vẫn giữ nguyên phong cách thời nhà Minh nhưng nội thất trong nhà đều được trang hoàng theo phong cách hiện đại, ít nhiều gì cũng trông không phù hợp cho lắm. Tuy nhiên, bởi vì con đường này rất yên tĩnh nên cho người ta cảm giác như năm tháng yên bình, khiến lòng người cũng được yên tĩnh.
Đi được mấy bước, Mộng Viện nắm chặt tay, vui sướng nói: “Để cảm ơn anh đã cho tôi biết con phố cổ xinh đẹp này, tôi sẽ tặng một món quà nhỏ cho anh. Anh đoán xem đó là cái gì?”
Nhìn những ngón tay trắng tinh như ngọc của cô, Cố Tinh Hà lắc đầu.
“Tén tén tén tèn, đáp án được công bố.”
Dứt lời, cô chậm rãi xòe bàn tay, trong lòng bàn tay là một món đồ trang trí thêu hoa. Chắc là cô mua trong nhà bà cụ lúc nãy, chỉ to bằng ngón út, song hình tượng Patrick Star lại rất sống động, đang ưỡn bụng thổi bong bóng.
“Vì sao?”
“Chao ôi, gì mà lắm vì sao vậy? Anh có phải là mười vạn câu hỏi vì sao đâu. Anh tên là Cố Tinh Hà đúng không? Rõ là một ngôi sao to bự rồi còn gì nữa! Tuy rằng anh không đáng yêu bằng Patrick Star nhưng anh có thể ngắm nó nhiều một chút, cố gắng sau này trở nên đáng yêu như nó.”
Cô nở nụ cười không hề che giấu, cảm thấy Cố Tinh Hà mà nói đùa thì thật là thú vị.
Cô không ngờ Cố Tinh Hà sẽ dẫn mình đến phố cổ.
Với tư cách là người dân của thành phố Hải Thanh, cô vẫn sống trong khu đô thị mới, thế nên không có nhiều cơ hội đến trung tâm thành phố để tham quan. Nơi mà cô thường xuyên ghé qua là vườn bách thảo và vườn bách thú, ngay cả trung tâm thương mại cỡ lớn cô cũng rất ít khi đi dạo, huống chi là những ngõ hẻm hoang vắng tràn đầy bản sắc văn hóa của thành phố này.
Đứng trước lối vào phố cổ, từ gần đến xa là một con đường nhỏ được lót bằng đá gạch xanh, thể hiện nét đặc trưng của thời đại.
Cô rất thích những nơi như thế này. Đúng thế, so với trung tâm thương mại ồn ào và sầm uất, cô càng thích đi dạo những nơi có bản sắc văn hóa như thế này. Trên thực tế, bản chất của con người cô vẫn rất nhã nhặn trầm tĩnh.
“Ôi trời ơi, sao anh lại tìm được một nơi như thế nào? Hình như nơi này đâu được xếp vào khu du lịch, cũng có nổi tiếng đâu nhỉ?”
Cố Tinh Hà lộ vẻ đắc chí.
“Tôi thường xuyên đi dạo khắp hang cùng ngõ hẻm, có lần lơ đễnh đi ngang qua nơi này. Trên con phố này vẫn lưu giữ những tòa kiến trúc, cửa hàng từ thời nhà Minh, chẳng qua các thanh niên trẻ tuổi từng sống ở đây giờ đã chuyển nhà hết rồi, chỉ còn các cụ già ở lại, ngồi tựa lưng vào cửa nhà được chạm trổ hoa văn cổ xưa để phơi nắng, cảnh tượng này khiến người ta tràn đầy thương cảm.”
Mộng Viện đi dạo một chút rồi dừng chân, chụp rất nhiều bức ảnh. Cô thầm nghĩ, nếu mình chuẩn bị viết một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ đại thì những tấm ảnh này đều có thể làm tư liệu tham khảo.
Hai người đi đến trước cửa một căn nhà, bên cửa sổ điêu khắc hoa văn màu vàng nhạt, một bà cụ mặc áo vải thô màu xanh đang thêu một đôi giày thêu tinh xảo. Cô tiến lại gần, khom lưng chăm chú xem cách thêu thùa của bà cụ, trong mắt tràn đầy khen ngợi và thán phục.
Cố Tinh Hà lùi về sau mấy bước, lấy di động ra rồi âm thầm chụp một bức ảnh góc nghiêng của cô.
Dưới ánh nắng hoàng hôn, mái tóc đen dài ngang lưng của cô xõa xuống, áo sơ mi màu trắng làm tôn lên khí chất ngây thơ và mộc mạc của cô, đồng thời cũng mang lại màu sắc tươi trẻ và hoạt bát cho con phố cổ tang thương này. Cố Tinh Hà vuốt v e bức ảnh trong điện thoại, dường như sự rung động không thể miêu tả thành lời đang dần dần mọc rễ nảy mầm trong lòng anh.
Anh đang ngẩn người thì bỗng Mộng Viện chạy đến gần, giơ một đôi giày vải lụa màu xanh lam lên rồi vui sướng hỏi anh: “Anh xem, hoa văn bông sen mà tôi chọn này có đẹp không?”
Ánh mắt Cố Tinh Hà dừng lại trên hàm răng trắng tinh như ngọc trai của cô, ngơ ngác trả lời: “Đẹp.”
Mộng Viện nhìn đôi giày, cười híp mắt nói: “Mẹ tôi rất thích mấy món đồ tinh xảo như thế này, bà cụ tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ đấy nhé, cuối tuần tôi sẽ mang về nhà cho mẹ.”
Dứt lời, cô tháo balo xuống rồi đặt đôi giày thêu vào ba lô, sau đó lại đeo lên vai.
Phố cổ này không dài, tuy rằng cổng nhà vẫn giữ nguyên phong cách thời nhà Minh nhưng nội thất trong nhà đều được trang hoàng theo phong cách hiện đại, ít nhiều gì cũng trông không phù hợp cho lắm. Tuy nhiên, bởi vì con đường này rất yên tĩnh nên cho người ta cảm giác như năm tháng yên bình, khiến lòng người cũng được yên tĩnh.
Đi được mấy bước, Mộng Viện nắm chặt tay, vui sướng nói: “Để cảm ơn anh đã cho tôi biết con phố cổ xinh đẹp này, tôi sẽ tặng một món quà nhỏ cho anh. Anh đoán xem đó là cái gì?”
Nhìn những ngón tay trắng tinh như ngọc của cô, Cố Tinh Hà lắc đầu.
“Tén tén tén tèn, đáp án được công bố.”
Dứt lời, cô chậm rãi xòe bàn tay, trong lòng bàn tay là một món đồ trang trí thêu hoa. Chắc là cô mua trong nhà bà cụ lúc nãy, chỉ to bằng ngón út, song hình tượng Patrick Star lại rất sống động, đang ưỡn bụng thổi bong bóng.
“Vì sao?”
“Chao ôi, gì mà lắm vì sao vậy? Anh có phải là mười vạn câu hỏi vì sao đâu. Anh tên là Cố Tinh Hà đúng không? Rõ là một ngôi sao to bự rồi còn gì nữa! Tuy rằng anh không đáng yêu bằng Patrick Star nhưng anh có thể ngắm nó nhiều một chút, cố gắng sau này trở nên đáng yêu như nó.”