Chương 20: Có lẽ Cố Tinh Hà sẽ chiến thắng người đến trước
Mộng Viện nhét túi giấy vào tay Ngô Du Du.
“Đây là món quà cảm ơn mà Cố Tinh Hà đặc biệt mua để đáp lại sự thừa nhận của cậu dành cho anh ta hồi trưa.”
Trong túi có bốn gói hạt dẻ rang đường được bọc bằng giấy dai, Ngô Du Du phấn khởi kêu lên một tiếng, sau đó vừa phát hạt dẻ cho đám bạn cùng phòng vừa nói: “Nếu biết trước sẽ có quà thì tớ nhất định sẽ khen anh ấy thêm mấy câu.”
Mộng Viện nhận gói hạt dẻ của mình, sau đó lấy mấy món đồ trang trí thêu thùa trong ba lô. Hình quả bóng yo-yo tặng cho Ngô Du Du, hình nhóc Maruko tặng cho Nam Anh Văn, còn một cái hình sóc con tặng cho Trần Thiến, bởi vì cô ấy rất thích ăn quà vặt.
Mọi người đều rất vui vẻ, lập tức móc vật trang sức vào di động của mình.
“Bạn cùng phòng yêu đương khiến tụi mình thật hạnh phúc, ngay cả quà cũng có hai phần.” Một người ít nói như Nam Anh Văn bất thình lình bình luận một câu.
“Lại bậy bạ nữa rồi, chẳng lẽ tớ chưa từng mua quà cho các cậu bao giờ à? Hồi chiều tớ đi dạo phố thấy thứ này nên mới mua về làm quà lưu niệm cho phòng ngủ tụi mình, còn Cố Tinh Hà thì trùng hợp thấy quầy bán…”
“Được rồi, cậu đừng giải thích nữa, có những chuyện càng giải thích càng lạy ông tôi ở bụi này.” Trần Thiến lột một viên hạt dẻ rồi bắt đầu nhai răng rắc.
Ngô Du Du phụ họa: “Đúng đấy, tớ nghĩ nói không chừng Cố Tinh Hà sẽ chiến thắng người đến trước, anh chàng này có tâm quá trời.”
Mộng Viện ngồi trên ghế chơi weibo, bỗng nghe thấy Ngô Du Du gọi tên mình. Cô ngẩng đầu lên, trên môi vẫn giữ nụ cười ngọt ngào.
“Sao lại chụp lén tớ?”
“Quào, tay nghề chụp ảnh của tớ hơi bị đỉnh đấy nhé, để tớ gửi ảnh cho cậu.”
“Tiểu Viên Tử, bọn tớ đều ăn hạt dẻ rang đường rồi, cậu gửi tin nhắn WeChat cho Cố Tinh Hà nói là bọn tớ cảm ơn anh ấy nhé.”
Đây là điều nên làm, Mộng Viện không nghi ngờ gì mà bật WeChat lên, gửi cho Cố Tinh Hà một sticker cảm ơn.
Ngô Du Du nháy mắt một cái, Trần Thiến và Nam Anh Văn nhanh chóng tiến lên, cầm bài tập tiếng Anh hỏi Mộng Viện. Nhờ vào sự yểm hộ của hai cô bạn cùng phòng, Ngô Du Du âm thầm cầm điện thoại di động của Mộng Viện, chuyển phát bức ảnh mà mình vừa gửi cho Mộng Viện sang người liên lạc gần nhất là Cố Tinh Hà.
Thấy trong đoạn hội thoại của hai người chỉ có một sticker đơn giản bày tỏ lòng cảm ơn, Ngô Du Du không khỏi nhíu mày. Cô ấy suy nghĩ rồi gõ chữ: cảm ơn món quà của anh, tôi và các bạn cùng phòng đều rất vui, lần sau gặp nhau tiếp nhé.
Cho dù là một cặp trai gái xa lạ, chỉ cần có qua có lại hẹn nhau mấy lần thì một ngày nào đó sẽ bắ n ra tia lửa nào đó. Hơn nữa, Cố Tinh Hà nhìn kiểu gì cũng thấy đáng tin cậy hơn Hạ Thanh Hàn.
Cô ấy vừa thoát WeChat, đặt di động của Mộng Viện xuống thì bỗng nhiên di động đổ chuông.
Không ngờ lại là Hạ Thanh Hàn gọi điện tới. Đám bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Hàn gọi điện cho mình, Mộng Viện vừa kinh ngạc vừa bối rối, hắng giọng rồi mới bấm nút nghe điện thoại.
“Alo anh Hạ à, có chuyện gì không ạ?”
“Ừm… Hôm nay em đi dự sự kiện có thuận lợi không?”
Hỏng rồi, hôm nay cô đi dự sự kiện về, nhất thời vui vẻ nên quên mất báo cáo tình hình cho Hạ Thanh Hàn.
“Xin lỗi anh, buổi chiều em bận chút việc nên không đi tìm anh để trình bày rõ ràng. Sự kiện hôm nay diễn ra rất thuận lợi, bọn em có lòng tin sẽ giành chiến thắng. Anh yên tâm, em sẽ phối hợp với anh Cố chuẩn bị đầy đủ cho giải đấu sắp tới.”
Đột nhiên trở nên nghiêm túc nề nếp như thế này, ngay cả chính Mộng Viện cũng cảm thấy không còn giống bản thân mình chút nào. Nhưng trước mặt Hạ Thanh Hàn, cô không tài nào bình tĩnh được.
Nếu có ai đó kêu cô uống nước có gas rồi ợ trước mặt Hạ Thanh Hàn thì cô sẽ cảm thấy người kia điên rồi. Nhưng hôm nay ăn cơm với Cố Tinh Hà, cô cảm thấy rất thoải mái, không cần bị gò bó trói buộc, hoàn toàn không suy xét đến chuyện giữ gìn hình tượng và phẩm giá của mình.
Có lẽ, đây là sự khác biệt giữa thích và yêu chăng?
“Bây giờ em xuống chỗ bồn hoa dưới lầu ký túc xá được không?”
“Đàn anh, anh có chuyện gì vậy ạ?” Mộng Viện cảm thấy thái độ của Hạ Thanh Hàn có gì đó là lạ.
“Bây giờ, anh có lời rất quan trọng muốn nói với em. Anh, đưa ra lời mời hẹn gặp em một cách chính thức.”
“Đây là món quà cảm ơn mà Cố Tinh Hà đặc biệt mua để đáp lại sự thừa nhận của cậu dành cho anh ta hồi trưa.”
Trong túi có bốn gói hạt dẻ rang đường được bọc bằng giấy dai, Ngô Du Du phấn khởi kêu lên một tiếng, sau đó vừa phát hạt dẻ cho đám bạn cùng phòng vừa nói: “Nếu biết trước sẽ có quà thì tớ nhất định sẽ khen anh ấy thêm mấy câu.”
Mộng Viện nhận gói hạt dẻ của mình, sau đó lấy mấy món đồ trang trí thêu thùa trong ba lô. Hình quả bóng yo-yo tặng cho Ngô Du Du, hình nhóc Maruko tặng cho Nam Anh Văn, còn một cái hình sóc con tặng cho Trần Thiến, bởi vì cô ấy rất thích ăn quà vặt.
Mọi người đều rất vui vẻ, lập tức móc vật trang sức vào di động của mình.
“Bạn cùng phòng yêu đương khiến tụi mình thật hạnh phúc, ngay cả quà cũng có hai phần.” Một người ít nói như Nam Anh Văn bất thình lình bình luận một câu.
“Lại bậy bạ nữa rồi, chẳng lẽ tớ chưa từng mua quà cho các cậu bao giờ à? Hồi chiều tớ đi dạo phố thấy thứ này nên mới mua về làm quà lưu niệm cho phòng ngủ tụi mình, còn Cố Tinh Hà thì trùng hợp thấy quầy bán…”
“Được rồi, cậu đừng giải thích nữa, có những chuyện càng giải thích càng lạy ông tôi ở bụi này.” Trần Thiến lột một viên hạt dẻ rồi bắt đầu nhai răng rắc.
Ngô Du Du phụ họa: “Đúng đấy, tớ nghĩ nói không chừng Cố Tinh Hà sẽ chiến thắng người đến trước, anh chàng này có tâm quá trời.”
Mộng Viện ngồi trên ghế chơi weibo, bỗng nghe thấy Ngô Du Du gọi tên mình. Cô ngẩng đầu lên, trên môi vẫn giữ nụ cười ngọt ngào.
“Sao lại chụp lén tớ?”
“Quào, tay nghề chụp ảnh của tớ hơi bị đỉnh đấy nhé, để tớ gửi ảnh cho cậu.”
“Tiểu Viên Tử, bọn tớ đều ăn hạt dẻ rang đường rồi, cậu gửi tin nhắn WeChat cho Cố Tinh Hà nói là bọn tớ cảm ơn anh ấy nhé.”
Đây là điều nên làm, Mộng Viện không nghi ngờ gì mà bật WeChat lên, gửi cho Cố Tinh Hà một sticker cảm ơn.
Ngô Du Du nháy mắt một cái, Trần Thiến và Nam Anh Văn nhanh chóng tiến lên, cầm bài tập tiếng Anh hỏi Mộng Viện. Nhờ vào sự yểm hộ của hai cô bạn cùng phòng, Ngô Du Du âm thầm cầm điện thoại di động của Mộng Viện, chuyển phát bức ảnh mà mình vừa gửi cho Mộng Viện sang người liên lạc gần nhất là Cố Tinh Hà.
Thấy trong đoạn hội thoại của hai người chỉ có một sticker đơn giản bày tỏ lòng cảm ơn, Ngô Du Du không khỏi nhíu mày. Cô ấy suy nghĩ rồi gõ chữ: cảm ơn món quà của anh, tôi và các bạn cùng phòng đều rất vui, lần sau gặp nhau tiếp nhé.
Cho dù là một cặp trai gái xa lạ, chỉ cần có qua có lại hẹn nhau mấy lần thì một ngày nào đó sẽ bắ n ra tia lửa nào đó. Hơn nữa, Cố Tinh Hà nhìn kiểu gì cũng thấy đáng tin cậy hơn Hạ Thanh Hàn.
Cô ấy vừa thoát WeChat, đặt di động của Mộng Viện xuống thì bỗng nhiên di động đổ chuông.
Không ngờ lại là Hạ Thanh Hàn gọi điện tới. Đám bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Hàn gọi điện cho mình, Mộng Viện vừa kinh ngạc vừa bối rối, hắng giọng rồi mới bấm nút nghe điện thoại.
“Alo anh Hạ à, có chuyện gì không ạ?”
“Ừm… Hôm nay em đi dự sự kiện có thuận lợi không?”
Hỏng rồi, hôm nay cô đi dự sự kiện về, nhất thời vui vẻ nên quên mất báo cáo tình hình cho Hạ Thanh Hàn.
“Xin lỗi anh, buổi chiều em bận chút việc nên không đi tìm anh để trình bày rõ ràng. Sự kiện hôm nay diễn ra rất thuận lợi, bọn em có lòng tin sẽ giành chiến thắng. Anh yên tâm, em sẽ phối hợp với anh Cố chuẩn bị đầy đủ cho giải đấu sắp tới.”
Đột nhiên trở nên nghiêm túc nề nếp như thế này, ngay cả chính Mộng Viện cũng cảm thấy không còn giống bản thân mình chút nào. Nhưng trước mặt Hạ Thanh Hàn, cô không tài nào bình tĩnh được.
Nếu có ai đó kêu cô uống nước có gas rồi ợ trước mặt Hạ Thanh Hàn thì cô sẽ cảm thấy người kia điên rồi. Nhưng hôm nay ăn cơm với Cố Tinh Hà, cô cảm thấy rất thoải mái, không cần bị gò bó trói buộc, hoàn toàn không suy xét đến chuyện giữ gìn hình tượng và phẩm giá của mình.
Có lẽ, đây là sự khác biệt giữa thích và yêu chăng?
“Bây giờ em xuống chỗ bồn hoa dưới lầu ký túc xá được không?”
“Đàn anh, anh có chuyện gì vậy ạ?” Mộng Viện cảm thấy thái độ của Hạ Thanh Hàn có gì đó là lạ.
“Bây giờ, anh có lời rất quan trọng muốn nói với em. Anh, đưa ra lời mời hẹn gặp em một cách chính thức.”