Chương 21: Rất nhiều người đã thấy bọn họ ở bên nhau
Điện thoại di động của Mộng Viện rơi xuống bàn học, một tiếng “lạch cạch” vang lên.
Không phải chứ?
Nếu có việc gì cấp thiết thì đã nói ra trước đó rồi. Nhưng lúc này còn có chuyện quan trọng nào cần phải gặp mặt nói trực tiếp nữa chứ?
Chắc không phải là những điều cô đang nghĩ đâu nhỉ?
Ngô Du Du thấy phản ứng của Mộng Viện hết sức bất thường nên vội vàng đứng dậy rồi bước sang để hỏi cô có chuyện gì.
Mộng Viện lắc đầu. Cô còn chẳng biết là việc gì nữa cơ mà? Cô có thể nói gì bây giờ?
“Không sao đâu. À, có chút việc nên tớ ra ngoài một lát nhé.” Sau khi sửa sang lại mái tóc một cách qua loa, thấy quần áo của mình cũng xem như sạch sẽ nên cô bèn đi rửa tay, đồng thời rửa sạch nước đường từ hạt dẻ rang ở trên bề mặt, sau đó bước ra ngoài với biểu cảm khá nặng nề.
Vừa mới xuống lầu, Mộng Viện đã bắt gặp Hạ Thanh Hàn đang đứng bên cạnh bảng thông báo.
Anh ta mặc áo sơ mi màu trắng, phối với quần tây màu đen. Đó là phong cách thường ngày của Hạ Thanh Hàn, trông vừa chững chạc vừa trang trọng.
Cô nhìn thấy anh ta đứng dưới ánh đèn rực rỡ, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong đó hơi giống nam chính trong phim điện ảnh và truyền hình.
“Anh Hạ, em và anh hãy nói về những chuyện trong ngày hôm nay nhé.”
Ánh mắt của Hạ Thanh Hàn di chuyển từ bảng thông báo đến khuôn mặt cô, mỉm cười rồi nói: “Không cần vội đâu, lát nữa chúng ta sẽ nói sau.”
Có rất nhiều sinh viên bước ra ngoài từ thư viện hoặc phòng tự học. Lúc đi ngang qua chỗ bọn họ và trông thấy Hạ Thanh Hàn, những sinh viên đó đều có phần kinh ngạc. Bởi dù sao thì số lần anh ta xuất hiện ở đây cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay thôi.
Các cô gái hoạt bát liên tục đến đây để chào hỏi Hạ Thanh Hàn. Bọn họ cực kỳ nhiệt tình và sẵn sàng trò chuyện lâu dài.
Mộng Viện hơi khó xử. Cô lùi lại phía sau một bước, lẳng lặng nhìn bọn họ trò chuyện với nhau.
Khi số người giảm đi, cô mới nói tiếp: “Các khâu bốc thăm đều diễn ra suôn sẻ. Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên em được xem biểu diễn bóng rổ nghệ thuật. Anh không biết tiếng hoan hô lúc đó vang dội đến mức nào đâu. Thực sự đã làm rạng danh trường chúng ta rồi.”
“Em thích xem bóng rổ nghệ thuật lắm à?” Hạ Thanh Hàn nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của Mộng Viện.
“Đúng vậy, nó rất thú vị.”
“Vậy được thôi. Trước trận đấu bóng rổ tiếp theo, em hãy tới cổ vũ cho bọn anh đi. Anh sẽ thể hiện một chút cho em xem nhé.”
“Thật không? Anh Hạ à, anh cừ thật đấy. Không chỉ có thành tích học tập xuất sắc mà ngay cả bóng rổ cũng có thể chơi giỏi như vậy nữa.”
Mộng Viện không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta đi cùng cô trong ngày hôm nay.
Hạ Thanh Hàn cười rộ lên với vẻ hài lòng, sau đó chầm chậm dẫn cô đi về phía sân thể dục.
Sau khi đi qua hai ký túc xá và đến gần sân thể dục, số sinh viên đi ngang qua họ càng ngày càng ít đi. Hai người còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu ran nho nhỏ của côn trùng.
Tối nay Hạ Thanh Hàn khác hẳn thường ngày. Anh ta đã cởi bỏ sự nghiêm khắc và lạnh lùng trong công việc để đổi thành dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng và phóng khoáng khi chơi bóng.
Dường như anh ta hơi dè dặt và băn khoăn.
Mộng Viện cắn môi, do dự vì chẳng biết mình có nên cất tiếng hỏi trước hay không.
“Thật ra anh rất thích mùa thu ở Hải Thanh.”
“Hả?” Lời nói của Hạ Thanh Hàn đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộng Viện. Sau khi tỉnh táo trở lại, cô mới lên tiếng: “Đúng vậy, mùa thu ở Hải Thanh cực kỳ mát mẻ, thậm chí trong không khí cũng mang theo hương vị ngọt ngào nữa.”
Hạ Thanh Hàn hơi nghiêng đầu để nhìn cô một thoáng, sau đó thốt lên: “Trong trường học có rất nhiều sinh viên quen biết anh đấy. Hơn nữa, lúc nãy bọn họ đều đã nhìn thấy anh và em ở bên nhau rồi.”
Mộng Viện cũng không hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của câu nói này. Cô chỉ gật đầu rồi trả lời: “Đúng vậy, đàn anh. Anh đã phát biểu nhiều lần trên bục dành cho chủ tịch rồi mà. Hầu như tất cả sinh viên trong trường đều biết anh đấy. Tuy nhiên, em cũng thường xuyên kiểm tra phòng ký túc xá mà. Lúc nãy, ở ký túc xá của bọn em phía bên kia, có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng anh đang sắp xếp nhiệm vụ kiểm tra phòng ký túc xá vào tối nay thôi.”
Hơn nữa vừa rồi, hai người đã đứng dưới ánh đèn sáng rực nhất một cách quang minh chính đại, vẻ mặt nghiêm túc nhất, đồng thời còn thốt ra những lời nghiêm túc nhất. Lúc có sinh viên tiến tới, bọn họ còn tự giác tránh sang một bên, vậy nên mọi người nhất định sẽ hiểu rằng: Đó là công việc của Hội Sinh viên.
Thấy các sinh viên mặc quần short chạy tới từ sân thể dục, Mộng Viện bèn hỏi ngược lại: “Đàn anh có hay chạy vào buổi tối không?”
Không phải chứ?
Nếu có việc gì cấp thiết thì đã nói ra trước đó rồi. Nhưng lúc này còn có chuyện quan trọng nào cần phải gặp mặt nói trực tiếp nữa chứ?
Chắc không phải là những điều cô đang nghĩ đâu nhỉ?
Ngô Du Du thấy phản ứng của Mộng Viện hết sức bất thường nên vội vàng đứng dậy rồi bước sang để hỏi cô có chuyện gì.
Mộng Viện lắc đầu. Cô còn chẳng biết là việc gì nữa cơ mà? Cô có thể nói gì bây giờ?
“Không sao đâu. À, có chút việc nên tớ ra ngoài một lát nhé.” Sau khi sửa sang lại mái tóc một cách qua loa, thấy quần áo của mình cũng xem như sạch sẽ nên cô bèn đi rửa tay, đồng thời rửa sạch nước đường từ hạt dẻ rang ở trên bề mặt, sau đó bước ra ngoài với biểu cảm khá nặng nề.
Vừa mới xuống lầu, Mộng Viện đã bắt gặp Hạ Thanh Hàn đang đứng bên cạnh bảng thông báo.
Anh ta mặc áo sơ mi màu trắng, phối với quần tây màu đen. Đó là phong cách thường ngày của Hạ Thanh Hàn, trông vừa chững chạc vừa trang trọng.
Cô nhìn thấy anh ta đứng dưới ánh đèn rực rỡ, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong đó hơi giống nam chính trong phim điện ảnh và truyền hình.
“Anh Hạ, em và anh hãy nói về những chuyện trong ngày hôm nay nhé.”
Ánh mắt của Hạ Thanh Hàn di chuyển từ bảng thông báo đến khuôn mặt cô, mỉm cười rồi nói: “Không cần vội đâu, lát nữa chúng ta sẽ nói sau.”
Có rất nhiều sinh viên bước ra ngoài từ thư viện hoặc phòng tự học. Lúc đi ngang qua chỗ bọn họ và trông thấy Hạ Thanh Hàn, những sinh viên đó đều có phần kinh ngạc. Bởi dù sao thì số lần anh ta xuất hiện ở đây cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay thôi.
Các cô gái hoạt bát liên tục đến đây để chào hỏi Hạ Thanh Hàn. Bọn họ cực kỳ nhiệt tình và sẵn sàng trò chuyện lâu dài.
Mộng Viện hơi khó xử. Cô lùi lại phía sau một bước, lẳng lặng nhìn bọn họ trò chuyện với nhau.
Khi số người giảm đi, cô mới nói tiếp: “Các khâu bốc thăm đều diễn ra suôn sẻ. Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên em được xem biểu diễn bóng rổ nghệ thuật. Anh không biết tiếng hoan hô lúc đó vang dội đến mức nào đâu. Thực sự đã làm rạng danh trường chúng ta rồi.”
“Em thích xem bóng rổ nghệ thuật lắm à?” Hạ Thanh Hàn nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của Mộng Viện.
“Đúng vậy, nó rất thú vị.”
“Vậy được thôi. Trước trận đấu bóng rổ tiếp theo, em hãy tới cổ vũ cho bọn anh đi. Anh sẽ thể hiện một chút cho em xem nhé.”
“Thật không? Anh Hạ à, anh cừ thật đấy. Không chỉ có thành tích học tập xuất sắc mà ngay cả bóng rổ cũng có thể chơi giỏi như vậy nữa.”
Mộng Viện không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta đi cùng cô trong ngày hôm nay.
Hạ Thanh Hàn cười rộ lên với vẻ hài lòng, sau đó chầm chậm dẫn cô đi về phía sân thể dục.
Sau khi đi qua hai ký túc xá và đến gần sân thể dục, số sinh viên đi ngang qua họ càng ngày càng ít đi. Hai người còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu ran nho nhỏ của côn trùng.
Tối nay Hạ Thanh Hàn khác hẳn thường ngày. Anh ta đã cởi bỏ sự nghiêm khắc và lạnh lùng trong công việc để đổi thành dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng và phóng khoáng khi chơi bóng.
Dường như anh ta hơi dè dặt và băn khoăn.
Mộng Viện cắn môi, do dự vì chẳng biết mình có nên cất tiếng hỏi trước hay không.
“Thật ra anh rất thích mùa thu ở Hải Thanh.”
“Hả?” Lời nói của Hạ Thanh Hàn đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộng Viện. Sau khi tỉnh táo trở lại, cô mới lên tiếng: “Đúng vậy, mùa thu ở Hải Thanh cực kỳ mát mẻ, thậm chí trong không khí cũng mang theo hương vị ngọt ngào nữa.”
Hạ Thanh Hàn hơi nghiêng đầu để nhìn cô một thoáng, sau đó thốt lên: “Trong trường học có rất nhiều sinh viên quen biết anh đấy. Hơn nữa, lúc nãy bọn họ đều đã nhìn thấy anh và em ở bên nhau rồi.”
Mộng Viện cũng không hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của câu nói này. Cô chỉ gật đầu rồi trả lời: “Đúng vậy, đàn anh. Anh đã phát biểu nhiều lần trên bục dành cho chủ tịch rồi mà. Hầu như tất cả sinh viên trong trường đều biết anh đấy. Tuy nhiên, em cũng thường xuyên kiểm tra phòng ký túc xá mà. Lúc nãy, ở ký túc xá của bọn em phía bên kia, có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng anh đang sắp xếp nhiệm vụ kiểm tra phòng ký túc xá vào tối nay thôi.”
Hơn nữa vừa rồi, hai người đã đứng dưới ánh đèn sáng rực nhất một cách quang minh chính đại, vẻ mặt nghiêm túc nhất, đồng thời còn thốt ra những lời nghiêm túc nhất. Lúc có sinh viên tiến tới, bọn họ còn tự giác tránh sang một bên, vậy nên mọi người nhất định sẽ hiểu rằng: Đó là công việc của Hội Sinh viên.
Thấy các sinh viên mặc quần short chạy tới từ sân thể dục, Mộng Viện bèn hỏi ngược lại: “Đàn anh có hay chạy vào buổi tối không?”