Chương 22: Cô bị kabedon* trên lan can rồi hả?
*Kabedon: Trong manga hay anime, nó diễn tả việc một người dồn một người khác vào vách tường thật mạnh mẽ, dùng để miêu tả một hành động mang tính lạnh lùng, bá đạo nhưng không kém phần lãng mạn.
Anh ta không nói gì cả, bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.
Hạ Thanh Hàn khẽ thở dài.
“Không có, bình thường anh đều chạy vào buổi sáng, còn em thì sao?”
“Em không chạy vào ban đêm đâu, vì sẽ rất dễ chạy đến mấy quán nướng. Cái bụng đáng yêu của em... Sẽ chịu không nổi đâu.”
Mộng Viện vốn tưởng rằng trò đùa của mình sẽ khiến anh ta bật cười. Nhưng cô thực sự không ngờ Hạ Thanh Hàn lại cụp mắt xuống, dường như đang nhìn xuống nền xi xăng và nghĩ ngợi điều gì đó.
“Sao vậy đàn anh? Anh đang phân vân vì không biết mình nên đến quán nướng nào ạ?”
Thấy anh ta vẫn không trả lời, Mộng Viện bèn nắm lấy lan can, trong lòng có phần bất an.
Cô cũng chẳng biết: Liệu có phải trò đùa của mình hoàn toàn không thể khiến anh ấy bật cười hay là Hạ Thanh Hàn đang cảm thấy những lời nói của cô quá đỗi ấu trĩ?
Trong lúc suy ngẫm để chuyển chủ đề thì cô đột nhiên cảm thấy Hạ Thanh Hàn xoay người lại. Anh ta tiến lên từng bước rồi bao bọc lấy Mộng Viện, còn hai tay thì nắm lấy lan can bên cạnh cô.
Cô bị kabedon trên lan can rồi hả?
Hơi thở của một chàng trai truyền tới, cảm giác hơi khác lạ.
Mộng Viện bỗng nhiên cảm thấy cả người mình đều đang nổi da gà, sống lưng cực kỳ cứng ngắc, ngay cả bàn tay đang nắm lấy lan can cũng hơi run rẩy.
Hạ Thanh Hàn tiến lại gần, gần như sắp ghé sát vào tai cô để hỏi bằng giọng điệu trầm thấp: “Chúng ta bắt đầu hẹn hò nhé, được không?”
Hả?
Không mộng mơ và cũng chẳng ngọt ngào. Mộng Viện chỉ cảm thấy bên tai có tiếng sấm nổ ầm ầm, vang dội.
Đây được xem là một lời tỏ tình sao?
Nhưng mà trước đó bọn họ đều không có bất kỳ vết tích ngọt ngào nào về việc yêu mến nhau cơ mà?
Tổng thời gian hai người họ ở riêng với nhau không quá mười phút, còn những lời nói với nhau cũng chẳng quá mười câu. Hơn nữa tất cả đều là giọng điệu giải quyết việc chung. Đó hoàn toàn là trạng thái bình thường giữa chủ tịch Hội Sinh viên và trợ lý thôi.
Mặc dù Mộng Viện thầm thương trộm nhớ Hạ Thanh Hàn nhưng anh ta vẫn luôn hướng nội như vậy. Dẫu nhìn thế nào thì anh ta cũng chẳng giống một người cảm tính sẽ bất ngờ rơi vào bể tình đâu.
Trong tình huống thế này, lẽ ra Mộng Viện nên vui vẻ mới phải. Tại sao cô lại đa sầu đa cảm như vậy cơ chứ?
Có phải vì cú nhảy vọt quá lớn khiến cô nhất thời không thể chấp nhận được hay không?
“Em sao vậy? Không muốn hửm?”
“Chỉ là sự việc quá đột ngột thôi. Anh hãy cho em một chút thời gian để suy nghĩ nhé.”
Cô đã thử cái ôm này nhưng nó thực sự mang lại cảm giác hơi ngột ngạt.
Cũng may là Hạ Thanh Hàn không hề ép buộc cô. Anh ta buông lỏng bàn tay đang vịn vào lan can, sau đó chậm rãi đứng bên cạnh cô.
“Có lẽ em cảm thấy chuyện này hơi đột ngột nhỉ. Thực ra, anh đã chú ý tới em từ khi em báo danh, làm sinh viên mới trong năm nhất rồi.”
Mộng Viện cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng. Cô hoàn toàn không thể nhớ được mình trông ra sao khi mới đến đại học Hải Thanh, thuở còn là sinh viên năm nhất. Nhưng cô biết lúc đó, bản thân mình rất tệ. Dù sao Mộng Viện cũng chỉ là một người mới nên nhìn chỗ nào cũng thấy vô cùng mới mẻ.
Trông cô thật ngốc nghếch vì bị choáng ngợp bởi những trải nghiệm mới và môi trường trang trọng xung quanh mình, đúng không nào?
“Em đã khiến đàn anh chê cười rồi.”
“Không đâu. Hôm đó em đã mặc một chiếc váy màu trắng, đứng một mình dưới gốc cây to trước ký túc xá nữ. Sau đó, anh đã nhờ một bạn trong Hội Sinh viên qua đó để xách hành lý giúp em đấy.”
“Lúc đó anh đang ở gần em hả?”
Hạ Thanh Hàn gật đầu rồi hơi hếch cằm lên, nhớ lại chuyện lúc đó: “Đúng vậy. Lúc đầu, anh vốn định tiến tới để giúp em nhưng mà lúc đó, Hội Sinh viên đang tuyển sinh viên mới, đồng thời còn có một nhóm sinh viên vây quanh anh để hỏi đông hỏi tây, vậy nên anh chẳng thể nào thoát ra ngoài được.”
Đã lâu lắm rồi. Cô chỉ nhớ là lúc đó, đàn anh giúp đỡ mình đang đeo kính gọng đen. Mộng Viện đã lấy bánh bích quy để mời đối phương ăn nhưng người đó chỉ thành thật lắc đầu rồi lập tức bỏ đi.
Trường học rộng lớn như vậy nên cô chưa từng gặp lại đối phương một lần nào cả, hoặc là Mộng Viện đã vô tình chạm vai với đàn anh kia nhưng cô lại không để ý mà thôi.
“Đó là một đàn anh năm tư. Sau khi tham gia buổi đón chào sinh viên mới vào lần đó, đối phương đã lập tức tốt nghiệp rồi tìm việc làm. Có lẽ em chưa từng gặp lại người đó lần nào đâu.”
Đột nhiên bọn họ không biết phải nói gì mới phù hợp. Không khí có phần tẻ nhạt.
Anh ta không nói gì cả, bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.
Hạ Thanh Hàn khẽ thở dài.
“Không có, bình thường anh đều chạy vào buổi sáng, còn em thì sao?”
“Em không chạy vào ban đêm đâu, vì sẽ rất dễ chạy đến mấy quán nướng. Cái bụng đáng yêu của em... Sẽ chịu không nổi đâu.”
Mộng Viện vốn tưởng rằng trò đùa của mình sẽ khiến anh ta bật cười. Nhưng cô thực sự không ngờ Hạ Thanh Hàn lại cụp mắt xuống, dường như đang nhìn xuống nền xi xăng và nghĩ ngợi điều gì đó.
“Sao vậy đàn anh? Anh đang phân vân vì không biết mình nên đến quán nướng nào ạ?”
Thấy anh ta vẫn không trả lời, Mộng Viện bèn nắm lấy lan can, trong lòng có phần bất an.
Cô cũng chẳng biết: Liệu có phải trò đùa của mình hoàn toàn không thể khiến anh ấy bật cười hay là Hạ Thanh Hàn đang cảm thấy những lời nói của cô quá đỗi ấu trĩ?
Trong lúc suy ngẫm để chuyển chủ đề thì cô đột nhiên cảm thấy Hạ Thanh Hàn xoay người lại. Anh ta tiến lên từng bước rồi bao bọc lấy Mộng Viện, còn hai tay thì nắm lấy lan can bên cạnh cô.
Cô bị kabedon trên lan can rồi hả?
Hơi thở của một chàng trai truyền tới, cảm giác hơi khác lạ.
Mộng Viện bỗng nhiên cảm thấy cả người mình đều đang nổi da gà, sống lưng cực kỳ cứng ngắc, ngay cả bàn tay đang nắm lấy lan can cũng hơi run rẩy.
Hạ Thanh Hàn tiến lại gần, gần như sắp ghé sát vào tai cô để hỏi bằng giọng điệu trầm thấp: “Chúng ta bắt đầu hẹn hò nhé, được không?”
Hả?
Không mộng mơ và cũng chẳng ngọt ngào. Mộng Viện chỉ cảm thấy bên tai có tiếng sấm nổ ầm ầm, vang dội.
Đây được xem là một lời tỏ tình sao?
Nhưng mà trước đó bọn họ đều không có bất kỳ vết tích ngọt ngào nào về việc yêu mến nhau cơ mà?
Tổng thời gian hai người họ ở riêng với nhau không quá mười phút, còn những lời nói với nhau cũng chẳng quá mười câu. Hơn nữa tất cả đều là giọng điệu giải quyết việc chung. Đó hoàn toàn là trạng thái bình thường giữa chủ tịch Hội Sinh viên và trợ lý thôi.
Mặc dù Mộng Viện thầm thương trộm nhớ Hạ Thanh Hàn nhưng anh ta vẫn luôn hướng nội như vậy. Dẫu nhìn thế nào thì anh ta cũng chẳng giống một người cảm tính sẽ bất ngờ rơi vào bể tình đâu.
Trong tình huống thế này, lẽ ra Mộng Viện nên vui vẻ mới phải. Tại sao cô lại đa sầu đa cảm như vậy cơ chứ?
Có phải vì cú nhảy vọt quá lớn khiến cô nhất thời không thể chấp nhận được hay không?
“Em sao vậy? Không muốn hửm?”
“Chỉ là sự việc quá đột ngột thôi. Anh hãy cho em một chút thời gian để suy nghĩ nhé.”
Cô đã thử cái ôm này nhưng nó thực sự mang lại cảm giác hơi ngột ngạt.
Cũng may là Hạ Thanh Hàn không hề ép buộc cô. Anh ta buông lỏng bàn tay đang vịn vào lan can, sau đó chậm rãi đứng bên cạnh cô.
“Có lẽ em cảm thấy chuyện này hơi đột ngột nhỉ. Thực ra, anh đã chú ý tới em từ khi em báo danh, làm sinh viên mới trong năm nhất rồi.”
Mộng Viện cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng. Cô hoàn toàn không thể nhớ được mình trông ra sao khi mới đến đại học Hải Thanh, thuở còn là sinh viên năm nhất. Nhưng cô biết lúc đó, bản thân mình rất tệ. Dù sao Mộng Viện cũng chỉ là một người mới nên nhìn chỗ nào cũng thấy vô cùng mới mẻ.
Trông cô thật ngốc nghếch vì bị choáng ngợp bởi những trải nghiệm mới và môi trường trang trọng xung quanh mình, đúng không nào?
“Em đã khiến đàn anh chê cười rồi.”
“Không đâu. Hôm đó em đã mặc một chiếc váy màu trắng, đứng một mình dưới gốc cây to trước ký túc xá nữ. Sau đó, anh đã nhờ một bạn trong Hội Sinh viên qua đó để xách hành lý giúp em đấy.”
“Lúc đó anh đang ở gần em hả?”
Hạ Thanh Hàn gật đầu rồi hơi hếch cằm lên, nhớ lại chuyện lúc đó: “Đúng vậy. Lúc đầu, anh vốn định tiến tới để giúp em nhưng mà lúc đó, Hội Sinh viên đang tuyển sinh viên mới, đồng thời còn có một nhóm sinh viên vây quanh anh để hỏi đông hỏi tây, vậy nên anh chẳng thể nào thoát ra ngoài được.”
Đã lâu lắm rồi. Cô chỉ nhớ là lúc đó, đàn anh giúp đỡ mình đang đeo kính gọng đen. Mộng Viện đã lấy bánh bích quy để mời đối phương ăn nhưng người đó chỉ thành thật lắc đầu rồi lập tức bỏ đi.
Trường học rộng lớn như vậy nên cô chưa từng gặp lại đối phương một lần nào cả, hoặc là Mộng Viện đã vô tình chạm vai với đàn anh kia nhưng cô lại không để ý mà thôi.
“Đó là một đàn anh năm tư. Sau khi tham gia buổi đón chào sinh viên mới vào lần đó, đối phương đã lập tức tốt nghiệp rồi tìm việc làm. Có lẽ em chưa từng gặp lại người đó lần nào đâu.”
Đột nhiên bọn họ không biết phải nói gì mới phù hợp. Không khí có phần tẻ nhạt.