Chương 23: Người mà cô thầm thương trộm nhớ bỗng dưng nói thích cô
Mộng Viện hắt hơi một cái đúng lúc, xấu hổ che miệng lại.
“Trời hơi lạnh, chúng ta quay về để nghỉ ngơi sớm đi.”
Hai người sóng vai đi tới. Mới đi được hai bước, Hạ Thanh Hàn lại dừng bước, suy nghĩ trong chốc lát rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Em hãy trở về rồi cân nhắc cẩn thận nhé! Anh hy vọng em có thể chấp nhận anh.”
“Em hiểu rồi ạ.”
Trước cửa ký túc xá có một đôi tình nhân đang ôm nhau và nói lời tạm biệt với vẻ lưu luyến không rời.
Mộng Viện nhìn sang chỗ khác, hắng giọng rồi nói: “Đàn anh à, em lên trước đây.”
Cô đi lên tầng hai, sau đó nhìn xuống dưới từ cửa sổ cầu thang. Hạ Thanh Hàn đã đi hơn một trăm mét rồi. Điệu bộ sải bước kia không có một chút quyến luyến nào cả.
Ừm, có lẽ xem đây là… Một người hoàn thành việc lớn nên không câu nệ tiểu tiết nhỉ?
Sâu trong đáy lòng, cô cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng Mộng Viện lại tự nhủ rằng, anh Hạ là một hạt giống xuất sắc để làm nên việc lớn, vậy nên anh ấy sẽ không quá chú trọng đến các chi tiết nhỏ trong vấn đề tình cảm đâu.
Ngô Du Du vừa chống nạnh vừa đứng trước cửa ký túc xá. Thấy cô đi lên lầu, cô ấy lập tức kéo Mộng Viện về phía khu vực ban công rộng rãi của khu phơi đồ của tầng lầu.
“Cậu hãy thành thật khai báo đi, hai người đã làm gì thế?”
“Cậu nói thử xem. Một người mà cậu yêu thầm đột nhiên nói thích cậu. Thế thì cậu phải làm sao bây giờ?”
Ngô Du Du mở to hai mắt, hỏi lại với vẻ không thể tin nổi: “Cái gì? Hạ Thanh Hàn tỏ tình với cậu á? Chính miệng anh ấy nói thích cậu hả?”
Mộng Viện giật mình, vội vàng che miệng cô ấy lại rồi cảnh giác quan sát xung quanh.
“Cậu nói nhỏ một chút đi. Ở đây có nhiều cô gái hóng hớt lắm đấy. Thực ra anh Hạ không nói thẳng là anh ấy thích tớ đâu. Anh Hạ chỉ hỏi rằng, liệu tớ có thể ở bên cạnh anh ấy được không?”
“Chẳng phải là cậu thầm thương trộm nhớ anh ấy sao? Thông thường, khi nhận được sự đáp lại trong chuyện tình cảm, cậu phải vui vẻ chứ nhỉ? Chỉ có điều, tại sao trông cậu không có vẻ mừng rỡ như điên mà lại giống trầm cảm sau cơn điên thế hả?”
“Không biết, tớ không biết nữa. Tớ chỉ cảm thấy bản thân rất khó chịu thôi.”
Ngay cả Ngô Du Du cũng có thể nhận ra chỗ bất thường. Chẳng phải Mộng Viện nên nhảy nhót một cách vô cùng phấn khích hay sao?
“Đừng có bảo là cậu chỉ theo đuổi tình yêu thuần khiết thôi đấy nhé? Hay Hạ Thanh Hàn là người chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể nào chơi đùa một cách thấp kém được?” Ngô Du Du nói xong thì bản thân cũng cảm thấy buồn cười, vì không kìm được nên cô ấy đã bật cười ha hả.
Mộng Viện nhắm mắt lại để hồi tưởng cảnh tượng Hạ Thanh Hàn bao bọc lấy cô lúc nãy. Mặc dù anh ta vẫn cách cô một khoảng cách nhất định nhưng khi Hạ Thanh Hàn lại gần mình, cô lại cảm thấy có phần không thoải mái.
“Du Du à, cậu nói thử xem. Có phải vì tớ chưa từng có kinh nghiệm yêu đương nên mới ngượng ngùng và mất tự nhiên không?”
“Chẳng phải yêu đương đều là cứ yêu thôi sao? Nếu anh ấy đã cho cậu suy nghĩ kỹ càng, hơn nữa cậu cũng rất thích đối phương thì cứ tiếp xúc một chút đi. Dù sao cũng đâu phải là: Nếu cậu đồng ý ở bên cạnh anh ấy thì hai người nhất định phải kết hôn đâu. Nếu không thích hợp thì cứ chia tay thôi. Hơn nữa, có so sánh thì mới có điểm khác biệt. Biết đâu sau khi cậu với Hạ Thanh Hàn hiểu rõ về nhau thì cậu lại cảm thấy anh ấy không thích hợp thì sao?”
“Cậu cho rằng tớ bị mù sao? Lúc đó, tớ đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy. Hơn nữa anh Hạ lại còn xuất sắc như vậy cơ mà! Sao lại không phù hợp được chứ?”
“Chậc chậc chậc, một chàng trai tuấn tú và tốt bụng đến nhường ấy mà cậu lại không cần, cứ nhất quyết bám vào một cái cây bị vẹo cổ. Thế mà cậu còn bảo không bị mù hả?”
Biết Ngô Du Du đang nói tới Cố Tinh Hà nên Mộng Viện bèn nắm lấy tay cô ấy: “Được rồi, cứ để thời gian kiểm chứng hết thảy mọi chuyện đi. Đi, đi, đi thôi. Tớ biết cậu muốn ăn hạt dẻ rang đường mà.”
“Cậu đừng đối phó qua loa với tớ. Tớ đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi, do đó tớ biết rất rõ về sự thay đổi tâm lý của nam chính cùng với thủ đoạn quyến rũ của các cô gái đấy nhé. Mặc dù Hạ Thanh Hàn là người vừa nổi tiếng vừa tỏa sáng rực rỡ trong đám đông nhưng cũng chưa chắc anh ấy là người thích hợp nhất với cậu đâu.”
Haiz. E là Ngô Du Du có thể nhắc tới chuyện này suốt cả đêm mà không ngừng ngơi.
Mộng Viện bước nhanh hơn, kéo cô ấy về phía ký túc xá mà không hề đáp lại một câu nào.
Đêm hôm đó, những người bạn cùng phòng khác đều đã chìm vào giấc mộng đẹp đẽ nhưng Mộng Viện lại không thể nào ngủ được. Cô trằn trọc trở mình ở trên giường. Hễ nhắm mắt lại, Mộng Viện lại nhớ tới cảnh tượng Hạ Thanh Hàn khẽ khàng nói chuyện bên tai cô.
Tại sao lúc đó cô không thể kiên quyết để đáp lại một câu đồng ý: “Được.” cơ chứ?
“Trời hơi lạnh, chúng ta quay về để nghỉ ngơi sớm đi.”
Hai người sóng vai đi tới. Mới đi được hai bước, Hạ Thanh Hàn lại dừng bước, suy nghĩ trong chốc lát rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Em hãy trở về rồi cân nhắc cẩn thận nhé! Anh hy vọng em có thể chấp nhận anh.”
“Em hiểu rồi ạ.”
Trước cửa ký túc xá có một đôi tình nhân đang ôm nhau và nói lời tạm biệt với vẻ lưu luyến không rời.
Mộng Viện nhìn sang chỗ khác, hắng giọng rồi nói: “Đàn anh à, em lên trước đây.”
Cô đi lên tầng hai, sau đó nhìn xuống dưới từ cửa sổ cầu thang. Hạ Thanh Hàn đã đi hơn một trăm mét rồi. Điệu bộ sải bước kia không có một chút quyến luyến nào cả.
Ừm, có lẽ xem đây là… Một người hoàn thành việc lớn nên không câu nệ tiểu tiết nhỉ?
Sâu trong đáy lòng, cô cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng Mộng Viện lại tự nhủ rằng, anh Hạ là một hạt giống xuất sắc để làm nên việc lớn, vậy nên anh ấy sẽ không quá chú trọng đến các chi tiết nhỏ trong vấn đề tình cảm đâu.
Ngô Du Du vừa chống nạnh vừa đứng trước cửa ký túc xá. Thấy cô đi lên lầu, cô ấy lập tức kéo Mộng Viện về phía khu vực ban công rộng rãi của khu phơi đồ của tầng lầu.
“Cậu hãy thành thật khai báo đi, hai người đã làm gì thế?”
“Cậu nói thử xem. Một người mà cậu yêu thầm đột nhiên nói thích cậu. Thế thì cậu phải làm sao bây giờ?”
Ngô Du Du mở to hai mắt, hỏi lại với vẻ không thể tin nổi: “Cái gì? Hạ Thanh Hàn tỏ tình với cậu á? Chính miệng anh ấy nói thích cậu hả?”
Mộng Viện giật mình, vội vàng che miệng cô ấy lại rồi cảnh giác quan sát xung quanh.
“Cậu nói nhỏ một chút đi. Ở đây có nhiều cô gái hóng hớt lắm đấy. Thực ra anh Hạ không nói thẳng là anh ấy thích tớ đâu. Anh Hạ chỉ hỏi rằng, liệu tớ có thể ở bên cạnh anh ấy được không?”
“Chẳng phải là cậu thầm thương trộm nhớ anh ấy sao? Thông thường, khi nhận được sự đáp lại trong chuyện tình cảm, cậu phải vui vẻ chứ nhỉ? Chỉ có điều, tại sao trông cậu không có vẻ mừng rỡ như điên mà lại giống trầm cảm sau cơn điên thế hả?”
“Không biết, tớ không biết nữa. Tớ chỉ cảm thấy bản thân rất khó chịu thôi.”
Ngay cả Ngô Du Du cũng có thể nhận ra chỗ bất thường. Chẳng phải Mộng Viện nên nhảy nhót một cách vô cùng phấn khích hay sao?
“Đừng có bảo là cậu chỉ theo đuổi tình yêu thuần khiết thôi đấy nhé? Hay Hạ Thanh Hàn là người chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể nào chơi đùa một cách thấp kém được?” Ngô Du Du nói xong thì bản thân cũng cảm thấy buồn cười, vì không kìm được nên cô ấy đã bật cười ha hả.
Mộng Viện nhắm mắt lại để hồi tưởng cảnh tượng Hạ Thanh Hàn bao bọc lấy cô lúc nãy. Mặc dù anh ta vẫn cách cô một khoảng cách nhất định nhưng khi Hạ Thanh Hàn lại gần mình, cô lại cảm thấy có phần không thoải mái.
“Du Du à, cậu nói thử xem. Có phải vì tớ chưa từng có kinh nghiệm yêu đương nên mới ngượng ngùng và mất tự nhiên không?”
“Chẳng phải yêu đương đều là cứ yêu thôi sao? Nếu anh ấy đã cho cậu suy nghĩ kỹ càng, hơn nữa cậu cũng rất thích đối phương thì cứ tiếp xúc một chút đi. Dù sao cũng đâu phải là: Nếu cậu đồng ý ở bên cạnh anh ấy thì hai người nhất định phải kết hôn đâu. Nếu không thích hợp thì cứ chia tay thôi. Hơn nữa, có so sánh thì mới có điểm khác biệt. Biết đâu sau khi cậu với Hạ Thanh Hàn hiểu rõ về nhau thì cậu lại cảm thấy anh ấy không thích hợp thì sao?”
“Cậu cho rằng tớ bị mù sao? Lúc đó, tớ đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy. Hơn nữa anh Hạ lại còn xuất sắc như vậy cơ mà! Sao lại không phù hợp được chứ?”
“Chậc chậc chậc, một chàng trai tuấn tú và tốt bụng đến nhường ấy mà cậu lại không cần, cứ nhất quyết bám vào một cái cây bị vẹo cổ. Thế mà cậu còn bảo không bị mù hả?”
Biết Ngô Du Du đang nói tới Cố Tinh Hà nên Mộng Viện bèn nắm lấy tay cô ấy: “Được rồi, cứ để thời gian kiểm chứng hết thảy mọi chuyện đi. Đi, đi, đi thôi. Tớ biết cậu muốn ăn hạt dẻ rang đường mà.”
“Cậu đừng đối phó qua loa với tớ. Tớ đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi, do đó tớ biết rất rõ về sự thay đổi tâm lý của nam chính cùng với thủ đoạn quyến rũ của các cô gái đấy nhé. Mặc dù Hạ Thanh Hàn là người vừa nổi tiếng vừa tỏa sáng rực rỡ trong đám đông nhưng cũng chưa chắc anh ấy là người thích hợp nhất với cậu đâu.”
Haiz. E là Ngô Du Du có thể nhắc tới chuyện này suốt cả đêm mà không ngừng ngơi.
Mộng Viện bước nhanh hơn, kéo cô ấy về phía ký túc xá mà không hề đáp lại một câu nào.
Đêm hôm đó, những người bạn cùng phòng khác đều đã chìm vào giấc mộng đẹp đẽ nhưng Mộng Viện lại không thể nào ngủ được. Cô trằn trọc trở mình ở trên giường. Hễ nhắm mắt lại, Mộng Viện lại nhớ tới cảnh tượng Hạ Thanh Hàn khẽ khàng nói chuyện bên tai cô.
Tại sao lúc đó cô không thể kiên quyết để đáp lại một câu đồng ý: “Được.” cơ chứ?