Chương 30: Bỗng nhiên cô có một suy nghĩ
Người này thật sự quá tâm cơ.
Giang Thần Hi không để ý thấy vẻ mặt Hạ Thanh Hàn đã trở nên u ám nên vẫn nói tiếp: "Không biết nữa, em có học môn đó đâu. Có điều vừa rồi lúc đi ngang qua đó em có nghe thấy tiếng hoan hô ngạc nhiên của các bạn trong lớp, ngay cả các bạn nam cũng vỗ tay khen ngợi nữa."
"Cậu xong môn này rồi không phải lên lớp nữa hả?" Ánh mắt Hạ Thanh Hàn hơi loé lên, cố ý đổi chủ đề.
"Không có, em biết anh cũng không phải lên lớp nữa nên mới đến tìm anh đây."
Hạ Thanh Hàn không muốn đứng ngoài hành lang nhìn tiếp nữa, cảm thấy bực cả mình nên anh ta xoay người đi vào phòng làm việc.
"Tìm tôi làm gì? Không có chuyện gì làm thì cậu có thể tới phòng đàn. Chẳng phải cậu chuẩn bị thi lên cấp à?"
Vốn là một câu nói lạnh như băng nhưng lọt vào tai Giang Thần Hi lại khiến cô ta mừng rỡ.
"Anh cũng biết em chuẩn bị thi ạ? Hạ Thanh Hàn, có phải anh vẫn luôn để ý đến em không?"
Thật ra thì điều kiện của Giang Thần Hi không tệ chút nào, vóc dáng cao gầy, da dẻ mịn màng, có khí chất nghệ thuật, điều kiện kinh tế gia đình rất tốt nên cô ta toàn mặc đồ cao cấp.
Người theo đuổi cô ta không hề ít chút nào nhưng cô ta lại cứ cố chấp chung tình với một kẻ ngông nghênh như Hạ Thanh Hàn.
Người khác lấy lòng nịnh nọt tặng quà hoặc đưa cô ta về nhà, chỉ có mình Hạ Thanh Hàn là có vẻ như không thèm để ý đến vẻ đẹp của cô ta dù chỉ một chút. Mỗi lần nói chuyện anh ta cũng rất khách sáo. Chỉ cần anh ta cười rộ lên là cô ta lại ngỡ như có làn gió mát thoáng qua, tim lập tức đập nhanh như trống.
"Không phải, tôi chỉ biết là piano cũng có cuộc thi lên cấp thôi, giống như kỳ thi CET tiếng Anh vậy." Hạ Thanh Hàn liếc nhìn Giang Thần Hi một cái rồi bổ sung thêm: "Hơn nữa bây giờ Hội Sinh viên cũng không có chuyện gấp gì. Cậu có thể dành thời gian và công sức để nâng cao năng lực chuyên môn của mình. Dù sao thì cậu cũng sắp tốt nghiệp rồi mà."
"Không sao, em không cần quan tâm đ ến công ăn việc làm. Em..."
Trong nhà đã định sẵn tương lai cho cô ta rồi. Chỉ cần trong năm bốn đại học cô ta tham gia thi vào Học viện Hoàng Gia là sẽ thuận lợi tiếp tục học thêm. Hơn nữa các giáo viên bên đó đánh giá cô ta rất cao. Sau khi xem xong video cô ta gửi, bọn họ còn nói hy vọng có thể trực tiếp tham dự buổi kiểm tra đánh giá của cô ta nữa.
Nói cách khác là cô ta đã nắm chắc năm mươi phần trăm phần thắng rồi.
Có điều Giang Thần Hi không nói ra ngay bây giờ. Cô ta cảm thấy để Hạ Thanh Hàn lo lắng cho tương lai của mình một chút cũng không tệ.
Ít nhất thì hai người vẫn có chủ đề khác để nói chuyện với nhau.
Nói thì nói vậy thôi nhưng dù sao cô ta cũng là sinh viên năm bốn rồi. Sau kỳ nghỉ đông, thời gian tới trường sẽ càng ngày càng ít đi. Hạ Thanh Hàn cũng phải ra ngoài thực tập và tìm việc làm.
Chắc đến học kỳ tiếp theo anh ta bắt đầu đề cử và điều chỉnh thành viên mới cho Hội Sinh viên là vừa nhỉ?
Hạ Thanh Hàn mở danh sách ra suy nghĩ nên đào tạo thêm vài thí sinh dự bị mới được.
Dù anh ta không làm thì cũng có đàn em của anh ta tiếp tục.
Giang Thần Hi tiến lên một bước cười nói: "Mấy người chúng ta tuyển được lần này cũng rất tốt, ví dụ như Mộng Viện của ban học tập, còn có Lý Nhất Hi ban báo chí nữa..."
"Các sinh viên vừa vào hội rất tích cực. Lần sau họp cậu có thể nói chuyện với bọn họ, không chỉ đốc thúc bọn họ học hành mà điểm số cũng không được tụt lại phía sau. Nếu bọn họ không qua được kỳ thi giữa kỳ lần này thì Hội Sinh viên sẽ thay người mới một lần nữa."
"Đúng vậy, có chủ tịch Hội Sinh viên nghiêm khắc mẫu mực như vậy ai dám lười biếng chứ?"
Giang Thần Hi mở cặp lấy một bịch quả la hán ra rồi đi rót cho Hạ Thanh Hàn một tách trà. Cô ta gói phần còn dư lại rồi đặt lên bàn Hạ Thanh Hàn.
"Anh không cần để ý nhiều vậy đâu. Mọi người đều rất tích cực, sẽ phát triển Hội Sinh viên thật tốt."
Nói xong, cô ta đột nhiên tiến lại gần anh ta.
Giang Thần Hi không để ý thấy vẻ mặt Hạ Thanh Hàn đã trở nên u ám nên vẫn nói tiếp: "Không biết nữa, em có học môn đó đâu. Có điều vừa rồi lúc đi ngang qua đó em có nghe thấy tiếng hoan hô ngạc nhiên của các bạn trong lớp, ngay cả các bạn nam cũng vỗ tay khen ngợi nữa."
"Cậu xong môn này rồi không phải lên lớp nữa hả?" Ánh mắt Hạ Thanh Hàn hơi loé lên, cố ý đổi chủ đề.
"Không có, em biết anh cũng không phải lên lớp nữa nên mới đến tìm anh đây."
Hạ Thanh Hàn không muốn đứng ngoài hành lang nhìn tiếp nữa, cảm thấy bực cả mình nên anh ta xoay người đi vào phòng làm việc.
"Tìm tôi làm gì? Không có chuyện gì làm thì cậu có thể tới phòng đàn. Chẳng phải cậu chuẩn bị thi lên cấp à?"
Vốn là một câu nói lạnh như băng nhưng lọt vào tai Giang Thần Hi lại khiến cô ta mừng rỡ.
"Anh cũng biết em chuẩn bị thi ạ? Hạ Thanh Hàn, có phải anh vẫn luôn để ý đến em không?"
Thật ra thì điều kiện của Giang Thần Hi không tệ chút nào, vóc dáng cao gầy, da dẻ mịn màng, có khí chất nghệ thuật, điều kiện kinh tế gia đình rất tốt nên cô ta toàn mặc đồ cao cấp.
Người theo đuổi cô ta không hề ít chút nào nhưng cô ta lại cứ cố chấp chung tình với một kẻ ngông nghênh như Hạ Thanh Hàn.
Người khác lấy lòng nịnh nọt tặng quà hoặc đưa cô ta về nhà, chỉ có mình Hạ Thanh Hàn là có vẻ như không thèm để ý đến vẻ đẹp của cô ta dù chỉ một chút. Mỗi lần nói chuyện anh ta cũng rất khách sáo. Chỉ cần anh ta cười rộ lên là cô ta lại ngỡ như có làn gió mát thoáng qua, tim lập tức đập nhanh như trống.
"Không phải, tôi chỉ biết là piano cũng có cuộc thi lên cấp thôi, giống như kỳ thi CET tiếng Anh vậy." Hạ Thanh Hàn liếc nhìn Giang Thần Hi một cái rồi bổ sung thêm: "Hơn nữa bây giờ Hội Sinh viên cũng không có chuyện gấp gì. Cậu có thể dành thời gian và công sức để nâng cao năng lực chuyên môn của mình. Dù sao thì cậu cũng sắp tốt nghiệp rồi mà."
"Không sao, em không cần quan tâm đ ến công ăn việc làm. Em..."
Trong nhà đã định sẵn tương lai cho cô ta rồi. Chỉ cần trong năm bốn đại học cô ta tham gia thi vào Học viện Hoàng Gia là sẽ thuận lợi tiếp tục học thêm. Hơn nữa các giáo viên bên đó đánh giá cô ta rất cao. Sau khi xem xong video cô ta gửi, bọn họ còn nói hy vọng có thể trực tiếp tham dự buổi kiểm tra đánh giá của cô ta nữa.
Nói cách khác là cô ta đã nắm chắc năm mươi phần trăm phần thắng rồi.
Có điều Giang Thần Hi không nói ra ngay bây giờ. Cô ta cảm thấy để Hạ Thanh Hàn lo lắng cho tương lai của mình một chút cũng không tệ.
Ít nhất thì hai người vẫn có chủ đề khác để nói chuyện với nhau.
Nói thì nói vậy thôi nhưng dù sao cô ta cũng là sinh viên năm bốn rồi. Sau kỳ nghỉ đông, thời gian tới trường sẽ càng ngày càng ít đi. Hạ Thanh Hàn cũng phải ra ngoài thực tập và tìm việc làm.
Chắc đến học kỳ tiếp theo anh ta bắt đầu đề cử và điều chỉnh thành viên mới cho Hội Sinh viên là vừa nhỉ?
Hạ Thanh Hàn mở danh sách ra suy nghĩ nên đào tạo thêm vài thí sinh dự bị mới được.
Dù anh ta không làm thì cũng có đàn em của anh ta tiếp tục.
Giang Thần Hi tiến lên một bước cười nói: "Mấy người chúng ta tuyển được lần này cũng rất tốt, ví dụ như Mộng Viện của ban học tập, còn có Lý Nhất Hi ban báo chí nữa..."
"Các sinh viên vừa vào hội rất tích cực. Lần sau họp cậu có thể nói chuyện với bọn họ, không chỉ đốc thúc bọn họ học hành mà điểm số cũng không được tụt lại phía sau. Nếu bọn họ không qua được kỳ thi giữa kỳ lần này thì Hội Sinh viên sẽ thay người mới một lần nữa."
"Đúng vậy, có chủ tịch Hội Sinh viên nghiêm khắc mẫu mực như vậy ai dám lười biếng chứ?"
Giang Thần Hi mở cặp lấy một bịch quả la hán ra rồi đi rót cho Hạ Thanh Hàn một tách trà. Cô ta gói phần còn dư lại rồi đặt lên bàn Hạ Thanh Hàn.
"Anh không cần để ý nhiều vậy đâu. Mọi người đều rất tích cực, sẽ phát triển Hội Sinh viên thật tốt."
Nói xong, cô ta đột nhiên tiến lại gần anh ta.